Rực rỡ màu phong

Chương 3 : Chapter 3

Kí ức xoay vòng, nhàn nhã rơi trên vai. Thấm ướt. Lệ hòa vào dòng người, chút hiu quạnh khiến vai khẽ run rẩy. Ran chầm chậm nhìn họ, tất cả những người bên dưới, kẻ huýt sáo, kẻ giả vờ thanh cao nhưng lại đem đôi mắt tà mị nhìn cô, Ran khẽ run rẩy, cố gắng trốn tránh những cái nhìn bên dưới. Đôi mắt cô chỉ không thể rời được đôi mắt anh. Đôi mắt xanh dương, với những nồng nàn mà chính cô cũng không hiểu được. Người nhìn về phía cô, khẽ chớp mắt. Có cái gì đó thật quen thuộc giữa họ, Ran âm thầm nghĩ, nhưng rồi lại một lần nữa, cợt nhả bản thân mình ngu ngốc. Dù anh ấy là ai, thì chốn này cũng không phải là nơi mà một người như thế nên ở. Những con số bắt đầu buông ra trên miệng của họ, Ran nhận ra họ chỉ cần một đêm của cô. Một chút trầm mặc trong đôi mắt màu xanh tím, cô bật dậy. Bước xuống đài. Người phụ nữ nhìn cô thoáng ngỡ ngàng, cô nhìn bà, khẽ nở nụ cười. Họ nắm lấy tay cô, một cách từ tốn. Đôi mắt như muốn xé xác cô ra từng mảnh, nhưng Ran chỉ mỉm cười. Cái tên, xa lạ. Cô không phải là người họ đang rao giá. Ran cười, để bà ấy đến thật gần mình. “Đừng ép tôi, chẳng phải bà cần tôi để kiếm tiền? Vậy thì đừng ép tôi” “Mày đang nói gì thế?” Ran quay gót vào trong, bà ấy vội vã trấn an tất cả, rồi cũng chạy theo cô. Tiếng đập vỡ trong phòng vọng ra, con ranh ấy nghĩ nó là ai, mà khiến bà bẽ mặt trước bao nhiêu người? Đáng lẽ bà phải nhận ra, tuyệt đối nó không thuần phục dễ dàng như vậy. Bà ấy bước vào phòng, bắn cho Ran cái nhìn sắc lạnh. Đối chọi với bà, chẳng thà cô chịu chết. Ran im lặng trên giường, bộ váy đã được thay ra. Phấn son cũng không còn trên gương mặt, cô thật sự không quen. Bà ấy tiến lại gần cô, người phụ nữ trong ý thức cô rất mờ nhạt.Chỉ có những đòn roi là không bao giờ quên được. Bà ấy bất chấp thái độ của cô, năm lấy cổ tay cô mà siết. Ran nhíu mày, đau đớn của cái siết tay, không bằng vật hôm nọ. Bà ấy cười, nói bên tai cô những lời lẽ không bao giờ cô có thể ngờ được. “Ta thỏa mãn ngươi, ta không ép ngươi nữa, ta sẽ chờ đến khi ngươi cầu xin ta” Họ kéo cô ra khỏi căn phòng cũ, đẩy cô vào vách tường. Nơi này là nhà kho, không hề có ai lui tới, Ran nhìn những tàn dư còn sót lại, chỉ có một mùi hôi bốc lên, chân cô chạm lớp rơm dưới chân. Đây là nơi nào? Xung quanh không có gì, ngoại trừ một chiếc giá treo. Ran nhìn thấy những chiếc vòng sắt ở nơi đó. Họ để bàn tay cô vào chiếc vòng sắt, để cô lơ lửng trên không trung. Ran đả kinh, thì ra mọi thứ chỉ có chừng này thôi sao. Để cô xem, họ có thể làm gì cô nào. Ngày thứ nhất, chỉ có người phụ nữ ấy đến. Bà ấy mang theo một chiếc roi sắt, trang phục đơn giản, cùng bữa tối bên cạnh. Ran chói mắt, cơ thể vẫn còn chưa quen được với nơi này. Cô tưởng chừng mình vừa trãi qua hàng tháng bên trong này. Người phụ nữ không hề nói một từ nào, liên tục quất những ngọn roi về phía cô. Nhưng tuyệt nhiên vẫn không động đến khuôn mặt cô. Cả thân hình tơi tả trước ngọn roi như vũ bảo. Ran cắn răng, nghe tiếng vụt bên tai, cô nhớ lại, người đàn ông ấy, cũng đã từng quất vào người cô như thế này. Cô cắn răng, không để cho mình bật ra một tiếng kêu nào. “Mình sẽ không chết, mình tuyệt đối sẽ không chết” Ran đánh đồng, cố gắng hít thở, nhưng phổi như bị rách toạc, không khí không còn trước cô, không còn hiện hữu nữa. Ran lẳng lặng nhìn bà, rồi thấy ngọn roi vẫn tiếp tục vung lên, cô không thể chạy trốn, cũng không thể làm gì, ngoài chờ đợi nỗi đau tràn ngập khắp cơ thể. Ran nhìn thấy trước mắt mình mờ dần, cô ngất đi. Khi cô tỉnh dậy, cô nhận ra một sự ướt át trên bộ váy tan nát của mình, Ran cắn răng khi làn nước họ tạt vào cô khiến cả thân hình cô trở nên lạnh buốt. Ran mở mắt từ từ, nó không còn, chiếc roi ấy. Cô cảm thấy cả cơ thể bùng dậy mạnh mẽ, cô cố gắng nhúc nhích, nhưng cô nhận ra, hễ cô động người, một cơn đau đớn tràn qua khắp người. Ran biết, thân hình mình nát hết cả rồi. Bà ấy vẫn ngồi ấy, nâng tách trà trên môi. Ran cảm thấy có cái gì đó không ổn, cô nhìn bà, rồi lẳng lặng nói. Nhưng không thể, giọng cô khàn đặc, cô chỉ nghe thấy những tiếng gì đó xung quanh. Bà ấy vẫn ngồi, không ngừng thổi tách trà trong tay. Ran nhìn quanh, nhận ra một chuỗi đau đớn, tay của cô, phồng lên. Một thứ chất lỏng tràn qua tay, cháy. Ran hét lên, nhưng giọng cô không phát ra tiếng nổi, cô cảm thấy như xương đang nứt ra, tan chảy bên trong. Chất lỏng ấy là gì, cô không biết. Ran nhắm mắt, để cảm xúc trôi đi. Ran cắn răng, nước mắt không chảy ra, nhưng thật sự là đau đớn quá rồi. Cô không đầu hàng, tuyệt đối không đầu hàng đâu. Ran hít sâu, cố gắng lấy lại dũng cảm. Nhưng ngay lập tức, chất lỏng ấy lại rót xuống, lần này là ở bả vai. Ran cố gắng đứng yên, để nó đừng rơi xuống nữa. Da thịt phập phồng, những vết nứt làm cô muốn bật tiếng kêu mà cũng không được. Lần này, cô không thể chịu đựng nữa, cô nắm chặt tay, lòng bàn tay rần rần máu chảy. Ran im lặng, nghe cơn đau cào cào trong tâm trí. Cô thèm một cuộc sống tự do, một giấc mơ không có gì ngoại trừ sự tự do. Cô không thể có được điều đó sao? Ran cười nhạt. Kí ức sống động lần nữa tràn về, ùa vào trong cơ thể. Lần thứ ba, cô tỉnh dậy bên trong căn phòng ấy. Lúc này cô đã nằm rũ trên sàn nhà, cả thân hình đau nhức, vết máu bệt thành vũng. Cô chưa mất máu đến chết cũng là kì tích lắm rồi. Ran mở mắt, cố gắng hít thở, xung quanh ẩm ướt, mùi mốc làm cô thấy mình khá hơn một chút. Cô vẫn còn sống sao? Cô không thể chết được, Ran cố gắng nhấc người, nhưng không thể. Những con chuột bò qua, cô cũng không mảy may quan tâm. Bà ấy không đến nữa, không rõ vì sao. Ran thầm cảm ơn, cô không chắc mình có thể chịu đựng sự tra tấn hơn nữa. Cô nhắm mắt, để mình tràn vào giấc mơ. Cô thức giấc không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi lần mở mắt, thì cơn đau lại làm cô suýt ngất đi lần nữa. Nhưng Ran không dám ngủ, nếu cứ thế thì chắc chắn sẽ chết mất. Sao họ không giết cô đi, thay vì hành hạ cô thế này? Cánh cửa bật tung, nỗi sợ dấy lên, nhưng không có ai bước vào. Chỉ có một thau nước nóng tạt vào người cô. Cơn bỏng rát ngay lập tức làm Ran tê liệt, đôi mắt mở ra kinh hãi. Đêm ấy, cả thân hình cô ướt sũng, không phải chỉ vì nước. Máu chảy ra mỗi lần cô lết đi. Ran ngồi dậy, tựa lưng vào tường, cố gắng ôm lấy thân hình của mình dưới bộ váy rách nát. Trời càng về khuya càng lạnh, Ran cố gắng hít thở, nhưng cả thân hình chỉ biết đón nhận cái lạnh mà không thể làm gì. Mỗi lần thức giấc, là cơn đau tràn về. Mỗi nhịp suy nghĩ, là từng nhịp máu chảy. Mỗi lần chập chờn trong những suy nghĩ miên man, là những kỉ niệm đau đớn. Cô đã làm gì sao? Vì sao tất cả đều đối xử với cô như thế? “Mình sẽ không chết… tuyệt đối không khuất phục” Ran lầm nhẩm, ôm lấy thân hình đau buốt của mình. Lần thứ tư cô tỉnh dậy, xung quanh cô không phải là căn phòng đó nữa. Cả thân hình không còn vết máu, cô đang nằm trên giường, chiếc chăn trên người, cả thân hình tê dại. Ran hoang mang, y phục đã không còn. Nụ cười ngạo nghễ của bà ấy vang lên. “Ngươi không có chọn lựa” Ran không hiểu những gì bà ấy nói là gì, cô chỉ biết ngay sau khi cánh cửa khép lại, là ác mộng mà cô mãi cũng chẳng muốn nhớ về. Những bàn tay, những tiếng cười nói. Cả những lời đã động của những tên ấy. Họ không phải là người. Họ tuyệt đối không phải là người. Ran cảm thấy mình như đầu hàng tất cả, cô không thể vẫy vùng, cô chẳng thể la hét. Chỉ có những giấc mộng tràn ra. Ran cầm chiếc trâm lên, cố gắng đâm vào sâu vào trái tim đang đập thình thình dưới da thịt mình. Cô nhìn họ sợ hãi, cô thấy ánh mắt họ nhìn cô. Cô thấy ánh mắt thù hằn của bà ấy. Phải, cô thà chết còn hơn. Tiếng bước chân bước qua, Ran nghe như thanh âm ấy gần gũi lắm, nhưng cô vốn đã chẳng còn tí lực nào, chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt của mình.Hơi thở thật khó khăn. Đôi mắt xanh dừng lại nơi cô đang nằm, lướt nhanh qua người phụ nữ, bà ấy thoáng kinh ngạc, rồi vội quỳ xuống. Họ nói gì đó, cô không thể nghe rõ, nhưng cô nhận ra một bàn tay bế mình lên, cô nghe thấy tiếng đập thình thình bên trong lồng ngực người ấy. Giọng anh vang lên, rõ ràng mà đầy uy quyền. “Ta muốn nàng ấy” Ran nghe như một cơn sóng vỗ về giấc ngủ, phải.. Anh đã từng nói.. muốn có được cô.Giấc mơ tiếp tục miên man… cho đến khi dừng lại. Ran chậm rãi mở mắt, kí ức không phải là thứ cô tự điều khiển được. Ran chầm rãi ra khỏi nhà, lê bước trên những con đường ngập tràn phong đỏ. Kí ức của cô, chỉ toàn là hồi ức.. đen tối có, đau đớn có.. Nhưng tất cả, đều không là gì cả. Ran thầm cười. Đón nhận một lá phong bên trong tay mình rơi xuống. Kí ức ngã nghiêng, cả thân hình cũng run rẩy trước gió. “Nàng phải hứa, không được phản lại ta… tuyệt đối không được phản lại ta..”