Rực rỡ màu phong

Chương 2 : Chapter 2

“Vì sao chàng lại đối xử như thế với em? ” “Vậy tại sao.. ta không được đối xử với nàng như thế?” Đôi mắt xanh tím khẽ khàng, một bản nhạc trầm buồn vang lên. Hạnh phúc hay niềm đau, chính cô cũng chưa từng được phép chọn lựa. Dường như thật khó để cảm thấy được chút ấm áp trong đôi mắt ấy. Giấc mơ đưa con thuyền lênh đênh. Vẫn là một ngày trong kí ức. Ran bần thần khi mở đôi mắt xanh tím ra, cơn mưa đã dừng hẳn, cả không khí cũng trở nên tốt hơn. Ran mở mắt, chớp mi thật nhẹ. Ánh sáng tràn vào, Ran âm thầm nhìn những người đi ngang qua mình. Đánh giá có, tò mò có, thậm chí còn chút vẻ đùa cợt. Người đàn ông ấy đứng ở góc phòng. Hai bàn tay đặt gọn gàng trên bàn, đang đếm một vài tờ ngân phiếu. Ran nhìn quanh quất. Nhận ra một điều gì đó. Ông ấy bán cô sao? Người đàn bà trong kí ức của cô đã ngoài năm mươi, thân hình béo tốt. Cả cách lả lơi cũng phong trần không kém. Ran sửng sốt, cô nhìn những cách mà họ đang làm, một tốp lôi kéo những người bước vào, tốp khác phe phẩy chiếc quạt trong tay mình. Nơi đây không phải là nơi nên ở mới đúng. Ran đứng bật dậy, cố gắng tiến lại gần người ấy. “Xin đừng bán con đi..” Người đàn ông chẳng chút quan tâm đến cô, nhanh chóng đá bay thân hình yếu ớt của cô. Người phụ nữ khẽ chau mày. “Đừng làm nó bị thương, trong tương lai.. hẳn sẽ là cây kiếm tiền của ta” Người đàn ông cười hời hợt, chẳng thèm liếc nhìn Ran một lần, đủng đỉnh đi ra khỏi căn phòng. Tiếng đùa cợt, tiếng cợt nhả, chúng làm Ran thấy sợ hơn là những lời vỗ về bên tai. Người phụ nữ ấy tiến lại gần, khẽ xoa những vết bầm, thật nhẹ tay, nhưng làm Ran cảm thấy tầng tầng lớp lớp đau đớn. “Hãy ở đây với ta, ta hứa sẽ không tệ với con đâu” Ran nhìn bà ấy, năm ấy, cô vừa tròn mười ba. Thân thể vẫn chưa trưởng thành, cả những suy nghĩ cũng chưa chín chắn, cô đưa đôi mắt nhìn bà, không chút xoay chuyển. “Tôi không muốn” Bà ấy nâng cằm cô lên, rồi tiếp tục quay lưng. “Hãy phục tùng đi.. Rồi ta hứa sẽ cho con một nơi để ở” Giọng nói ma mị đầy mê hoặc, nhưng rồi bà ấy giữ lời. Bà ấy chưa từng ép cô làm việc gì mà cô không thích. Những ngày tháng sau đó, là quãng thời gian khá dễ dàng với cô. Ran lớn dần lên, việc gì cũng làm, từ lâu, cô không thiếu mặc. Phụ rất nhiều việc lặt vặt, và bà ấy vẫn không đả động gì đến cô nữa. Ran cứ tưởng sẽ mãi ở trong tình trạng đó. Cô đã dần an phận với những tình cảnh mới, tất cả kí ức về những ngày chật vật giữa chốn đông người đã dần qua đi. Nhưng cuộc sống nào dễ dàng đến thế? Chầm chậm thôi, ba năm trôi qua. Năm nay, cô tròn mười sáu. Mái tóc dài buông thả qua vai, đôi mắt đầy sắc ma mị, làn da trắng, cùng với tiếng nói êm ái. Chính cô cũng không ngờ đến những thay đổi của mình, chúng làm cho cô có linh cảm không hay. Căn phòng của cô, hôm nay chợt đổi khác. Tất cả đã được trang hoàng lại mới, bà ấy xuất hiện trước mặt cô. Đầy bí ẩn với nụ cười cách đây ba năm cô đã gặp gỡ. Bà ấy đưa cho cô một bộ váy, đúng kiểu của những người ở đây thường mặc. Ran kinh ngạc, cô vẫn còn nhớ những lời cợt nhả, những nếp sống bất thành văn ở đây. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình như một món hàng trong tay người khác. Ran vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi tay những cô gái bên cạnh, cô không muốn, thật sự không muốn mình sẽ trở thành một vật làm ấm giường cho người khác. Người ấy chẳng hề xót thương, nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng. “Nếu ta đánh vào mặt ngươi, ngươi sẽ chẳng còn giá trị” Ran im lặng, phun ra một bãi nước bọt. Cô khinh bỉ bà ấy, một con quỷ đội lốt người. Bà ấy không quan tâm đến điều đó, chỉ cầm lên một dụng cụ rất kì lạ. Ran nhìn nó, có chút không biết nên làm thế nào. Thanh gỗ với đường kính rất lớn. Ran câm lặng, nhìn nó dí vào da thịt mình. Không để lại bất cứ tì vết, nhưng một luồng điện chạy dọc theo từng huyết quản, cô thấy tim mình đập thình thình, Ran hét lên, thất thanh, tưởng chừng mình sắp chết. Đau đớn vô cùng tận, không thể nào kể siết được. Kí ức trôi nổi, Ran cố gắng bám víu, nhưng vẫn tiếp tục là một đoạn trầm nữa. Cô ngồi trước những người nam nhân bên dưới, không mảy may suy nghĩ, thân thể hớ hênh, làn gió cũng khiến cô trở nên yếu ớt trước những đôi mắt thèm thuồng bên dưới. Ran âm thầm quay đi, để đối diện với một đôi mắt màu xanh dương. Chút kỉ niệm thoáng qua, dừng lại. Người ấy cười với cô, rồi nâng li rượu trong tay lên, nhấp môi. Đó là lần đầu tiên cô gặp anh, và cũng chính là nơi bắt đầu cho tất cả mọi thứ.. Những yêu thương không hồi đáp, những ái ân đầy tà mị, những yêu thương hờ hững. Và cả những cảm xúc mãi chẳng thể nói thành lời. Bởi yêu một người… chưa bao giờ cần một lý do cụ thể nào cả.