Rực rỡ màu phong
Chương 10 : Chapter 10
Ran tỉnh dậy thì trời đã về khuya, những cơn gió từ nơi nào ùa về, cuốn những chiếc lá bay xào xạc. Cô không rõ mình đã ngủ bao lâu rồi, chỉ biết là khi thức dậy thì toàn thân nặng trĩu, cứ thế từng chút một thân thể lại biểu tình. Cô thấy mệt nhoài, những thứ khác cũng không hề gì nữa.
Kazuha đang ngồi bên giường, đầu tựa vào thành giường. Ran khẽ chau mày, mọi chuyện là như thế nào đây? Đôi mắt cô khẽ chớp, rồi Kazuha cũng mở mắt ra. Hôm qua cô nhìn thấy vương gia ôm Ran, cô ấy không hề khóc, nhưng màu sắc bi thương nhuốm đầy gương mặt cô. Kazuha không biết, vì thế nào và vì sao mọi chuyện lại như thế này. Một tin tức nhanh chóng lan ra, đến khi cô phát hiện, thì đã quá muộn để giải quyết rồi. Ran không nòi gì, chỉ thấy tờ giấy trên bàn. Cô bình thản cầm nó lên.
“Ta cho nàng thứ nàng muốn, phía bắc có một nơi dành cho riêng nàng. Nhưng nàng hãy nhớ, nàng đã hứa không bao giờ phản ta. Tuyệt đối không được phép quên”
Chữ của anh, mềm mại, nhưng vô tình dấy lên những cảm xúc trong lòng cô.
“Vậy giờ Kagami là vương phi chăng?”
“Vương phi..”
Kazuha kinh ngạc không nói nên lời, nhưng rồi Ran cũng không quan trọng hóa vấn đề là mấy. Cô chỉ âm thầm bước ra khỏi phòng.
“Vậy người ấy cho ta ra đi..”
Ran cười cợt cho chính bản thân, miễn tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng nào đâu phải vậy. Cô nhìn chiếc xe ngựa đậu trước cửa. Không ban cái chết là may mắn lắm rồi. Ran nghĩ thế rồi lên xe, không nhìn lại phủ dù chỉ một lần.
“Ân tình này ta đã trả đủ.. hi vọng từ giờ.. chúng ta không ai nợ ai”
Ran nhìn về phía sau, mấp máy mấy câu. Anh và cô giờ đã không còn sợi dây duy nhất ấy nữa. Ran không quan tâm, cũng chẳng hề thú vị, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mà cô thì chẳng bao giờ có ý định dừng lại.
Phía bắc, là một khu rừng. Màu phong trãi đầy sân, những cánh phong rơi, lòng cô miên man, gió đầy hoài niệm. Một nơi yên tĩnh.. Ran bước xuống, lê bước đi.
Cô thấy mình ho khan mấy lần, dáng dấp yếu đuối vô cùng.
Kazuha nối gót theo cô. Rồi chậm rãi thả bộ theo lối mòn. Ran không hiểu sao, trái tim vẫn tiếp tục nhớ về. Cô không biết, vì sao mình vẫn nghe lời anh dọn đến đây. Anh từ bỏ cô, anh không còn ràng buộc được cô nữa. Nhưng vẫn để cô ở nơi đây.
Ran chợt thấy buồn cười. Anh đang trêu đùa cô sao?
Từ đó trở đi, không thấy anh đến, cũng không nghe tin tức gì lớn. Ran yên lặng đi trong khu rừng, gió thổi, vờn mái tóc bay nhè nhẹ.
Ở đây, tất cả mọi chuyện đều dịu lại. Không có một chút tan thương…
Phong chuyển màu, lá phong vần vũ vờn quanh.
Shinichi ngồi yên lặng trong phòng, nghe gió vi vu thổi qua. Anh cảm thấy con ngươi dần chau lại, mệt mỏi vô cùng.
Anh đứng dậy, cố gắng với lấy áo choàng, nhưng rồi anh nhận ra. Những điều anh làm đều vô nghĩa. Anh nên nghỉ ngơi, nếu không muốn mệt chết. Shinichi mỉm cười, lê gót đi.
Anh bước theo quán tính thôi, mà vô tình đứng trước cửa phòng Ran. Từ khi cô ra đi, nơi đây không được phép một ai ở cả. Kể cả có là vương phi đi nữa. Shinichi nhớ lại, từng ở đây vào mỗi đêm, chu kì ấy cứ lặp đi lặp lại. Rồi đến khi dần trở thành thói quen lúc nào không hay.
Điệu bộ cô ngủ, ánh mắt buồn mênh mông, cả lời hứa của cô. Tất cả những điều đó làm anh nhớ. Sững người trong phút chốc, Shinichi đang nhớ cô ư? Không thể như thế được. Anh trở nên khó chịu, cộc lốc đầy cửa vào. Hương đinh lăng vẫn thoang thoảng đâu đây. Mùi hương đặc trưng của cô, thấm dần vào những lớp gỗ, vương lại trên từng lớp vải vóc.
Sự hiện diện của cô trong cuộc sống của anh, là điều hiển nhiên. Cô là thứ duy nhất anh nghĩ thuộc về mình… Shinichi vẫn còn nhớ, những vết thương trên chiến trường, những nụ cười của thê thiếp của người anh gọi là cha. Người mà đến cả mơ anh vẫn chỉ có thể giữ ở mức quân thần…
Tất cả như một cơn sóng lớn, tràn qua cuốn phăng tất cả.
Cha anh có mười hai con trai, một làm vua, hai chết ngoài mặt trận, ba trong số đó ham hư vinh, năm người còn lại đều trấn thủ biên cương. Họ không gặp nhau, và tất cả đều cố gắng dành lấy vương vị.
Anh đã được dạy, không tàn nhẫn với kẻ khác, chính mình sẽ là người chết. Shinichi thở dài, mệt mỏi. Nụ cười anh luôn lạnh lùng nở, cả những vết thương không bao giờ xóa nhòa. Anh không hề quên, một chút cũng không quên.
Cha anh yêu thương mẫu thân, nhưng vấp phải sự khinh ghét của rất nhiều người. Mẫu thân anh, một người phụ nữ giã tâm có thừa. Shinichi đã từng được bà đánh chết lên chết xuống chỉ vì thua trong đợt cạnh tranh ngôi vị.
Cuối cùng thì sao, có ai yêu thương anh thật lòng?
Lớn dần lên. Anh đổi khác, tuổi thơ với những mưu đồ, hạnh phúc tạm bợ.. cả những lúc khóc than cũng không thể chạy về với người nữ nhân duy nhất mà đáng lẽ phải yêu thương anh. Bà ấy vui, khi anh làm hài lòng ông ấy. Bà ấy không cần anh, khi anh vấp ngã. Anh phải hoàn hảo, vì điều bà ấy muốn, không dừng lại ở việc muốn anh là một người có giá trị trong mắt ông.
Anh đã từng gặp, một cô gái. Ánh mắt hồ thu thăm thẳm, cả nụ cười cũng mang sự ý nhị, cô ấy là người anh yêu thương nhất, cũng như là người anh sẵn sàng hi sinh để bảo vệ.
Có thể nói, đó là người anh yêu nhất đời. Vì cô, anh không từ bất cứ việc gì.
Kết quả? Cô ấy lại là một gián điệp của họ, cô ấy sẵn sàng dùng sắc đẹp để làm anh xiêu lòng, cô ấy lợi dụng anh để đạt được mục đích của mình. Cô ấy bất chấp tất cả để tặng anh một vết đâm xuyên tim..
Ánh mắt lúc ấy của cô ấy?Cười cợt… hay xem anh chẳng ra gì? Yêu thương là không đủ… yêu thương là không đủ..
Shinichi tỉnh dậy, toàn bộ suy nghĩ và tính cách đã đổi khác. Tuyệt đối không được tin nữ nhân.. tuyệt đối không..
Đôi lông mày khẽ chau lại, Kagami là người mà anh gặp cách đây mười năm. Lúc ấy cả hai chỉ là những đứa trẻ mới trưởng thành. Cô ấy làm anh cảm thấy ấm áp, không bao giờ có thể tưởng tượng được.. sau này lại trở thành vợ anh.
Thế nhưng, ngày động phòng với cô.. anh phát hiện, cô sớm đã là của kẻ khác. Anh hung hăng, chạy vào nữ nhân duy nhất thuộc về mình, siết chặt cô trong tay. Anh biết, cô ấy tuyệt đối sẽ không phản lại anh. Tuyệt đối không.
Lí do nào khiến anh tin tưởng cô? Anh không biết.. Chỉ là cuộc sống của anh quá khó khăn, thứ gì cũng phải dành lấy, thứ gì cũng phải đấu tranh mà có được. Chỉ có cô, anh chưa từng muốn đấu tranh. Cô là của anh, tuyệt đối toàn bộ đều là của anh.
Tình cảm của anh với cô là gì, anh không biết.
Anh sẵn sàng trách phạt cô, chỉ để Kagami vui lòng? Shinichi cười thầm, anh căm ghét cô. Vì sao lao vào vòng nguy hiểm, để Kagami phía sau? Anh ghét cô cứ làm ra vẻ mình phải bảo vệ, phải nhượng bộ Kagami.. Bắt cô quỳ xuống, vũ nhục với Kagami.. họa chăng sẽ làm cô đau lòng? Làm như thế, phải chăng cô sẽ thấy nhục nhã? Anh ghét cái kiểu cô cứ im lìm như thế, không giải thích. Anh sẽ tin cô, tuyệt đối sẽ tin cô. Nhưng cái đổi lại, cô không hề giải thích dù là một câu.
Anh ghét nhìn thấy đôi mắt màu thạch anh mênh mông buồn, anh thật sự không yêu cô. Chỉ là, không thể tin được một ngày nào đó, bên cạnh mình sẽ không còn cô nữa.
Anh đưa cô đến phủ tướng quân, hắn hứa với anh, không tổn hại cô dù chỉ là một chút. Hắn có làm thế không? Anh không biết, nhưng giờ có muốn cũng chẳng thể hiểu hắn. Biết đâu, hắn đã xuống đến tầng thứ mười tám của địa ngục rồi ấy chứ. Shinichi đã tàn sát toàn bộ phủ, anh chướng mắt với hắn lâu rồi. Chỉ có thể lấy lí do này để giết hắn.
Lợi dụng Ran? Chỉ có cô mới đủ sức làm toàn bộ phủ thành biển máu. Già trẻ lớn bé đều không tha. Cô là vương phi của anh, của anh.. Shinichi khó chịu. Cô là của anh, phải. Anh nhiễm tưởng mọi thứ đều dễ dàng như thế… nhưng khi đối diện với cô, với cái nhìn thăm thẳm của cô.
Anh hiểu ra, cô ấy đau đớn đến nhường nào. Đồ ngốc.
Gió gào thét ngoài hiên, Shinichi nhìn về chiếc giường quen thuộc. Không có cô, cũng chẳng còn hơi thở đều đều trong mỗi giấc mơ của cô.
Đẩy cô đi, là tự cô muốn, vậy mà anh vẫn không ngăn nổi mình nhớ đến cô. Cô ấy không giống Kagami, cũng không hề làm anh bận lòng như Kagami..
Cô ấy không yếu đuối, cũng chẳng bao giờ dựa vào anh mà khóc.
Cô ấy sẽ không bao giờ ngừng lại, cô ấy nói yêu anh. Cô ấy ở đây, ngay đây chải lại mái tóc.
Cô ấy mỉm cười, nụ cười phớt lờ đi ra ngoài hoa viên.
Cô ấy như một du hồn, vờn quanh anh mỗi suy nghĩ…
“Ran…” Anh gọi thầm tên cô, thật khẽ…
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
52 chương
43 chương
108 chương
157 chương
47 chương
33 chương