Rực rỡ màu phong

Chương 9 : Chapter 9

Những cánh hoa xoay xoay, là đà rơi xuống. Cả rừng phong hoang vu, tất cả tràn ngập trong cánh phong. Đỏ rực, thấm đẫm giấc mơ. Ran mở mắt, nhìn thấy anh đang ở bên mình, ánh mắt lạc lõng, vô hồn nhìn quanh. Cô không biết mình phải làm gì, cũng không rõ những gì mình đã làm là gì. Cả thân hình cô chỉ có một lớp băng màu trắng nổi bật. Shinichi vẫn ở đó, nhìn cô không chớp mắt. Ran cố gắng ngồi dậy, nhưng bàn tay anh cố định thân hình cô trên giường. “Định làm gì? Nàng nằm im đó cho ta” Ran lại ngoan ngoãn nằm im, cô không có khả năng phản kháng lại những gì mà anh nói. Cũng chưa hề thấy qua ánh mắt giận dữ của anh như thế này. Shinichi chỉ ngồi bên cạnh cô, không trò chuyện, miên man suy nghĩ. Ran tự nhủ không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng rồi anh cũng không nói, cô đành nằm im như thế, nhắm hờ đôi mắt xanh dịu. Bàn tay đặt nhẹ lên trán, rồi lại lúng túng rút về. Hối hận ư? Cũng không hẳn. Shinichi siết chặt bàn tay, rồi thả lỏng trở lại. “Ran” Cô đã ngủ, Shinichi nghe thấy hơi thở đều đều của cô trong tai, không hoài niệm, không hề oán trách, một câu cũng không giải thích. Chẳng lẽ cô chính là như thế? Shinichi không hiểu. Bướng bỉnh có, cao ngạo có. Thậm chí không chịu khuất phục cũng có nốt, thế nhưng sao… cô vẫn như thế? “Ta yêu chàng” Shinichi thở dài, khoanh tay trước ngực, cố gắng nghĩ ngợi. Đôi mắt trầm luân, rồi trở lại trạng thái bình thường. “Giữa ta và nàng, tuyệt đối sẽ không có tình yêu..” Shinichi đứng dậy, cúi đầu. Đặt nhẹ trên môi Ran một nụ hôn, đoạn anh ra khỏi phòng, để lại chiếc giường với một cô gái đang ngủ say. Ngay khi bước chân lui dần, đôi mắt xanh tím mở ra. Nhìn về phía con người ấy vừa bước đi. “Em vẫn biết, chàng sẽ trả lời như thế với em…” Ran nhìn về nơi ấy, như tưởng niệm một thứ gì đó thật xa xôi. Lúc ta ở trong cơn mưa lạnh lẽo ấy, là chàng cứu ta. Chiếc bánh nóng còn hôi hổi trên tay. Ánh mắt xanh dương vẫn chưa bao giờ phai màu trong kí ức. Ta vẫn tưởng đã quên, mà con tim thì luôn nhớ. Những đòn roi, không làm ta khiếp sợ, những ánh mắt vô tình, ta không hề xoay chuyển, ta ghét sự ràng buộc, ta sợ hãi kí ức chỉ toàn những lời khóc than vô nghĩa. Là chàng, đã kéo ta ra khỏi vũng lầy, cũng là chàng, làm cho ta không được phép nhớ về quá khứ. Ta lặng yên, ta hoài vọng, ta hướng về chàng mọi lúc. Ta đã từ lâu, từ lâu mong muốn sẽ có được phân nửa những điều chàng làm cho cô ấy. Một chút thôi, yêu thương ta, nhớ về ta, một chút thôi, chia sẻ cho ta những điều mà chàng có thể cho cô ấy. Nhưng hoàn toàn không thể như vậy. Giữa ta và chàng, chỉ có thể là một mối quan hệ mập mờ, phi của chàng, nhưng chẳng được chàng đoái hoài. Ta bị thương, cô ấy chỉ kinh hãi. Thế mà chàng sẵn sàng bắt ta quỳ lạy cô ấy. Ta đau đớn, ta buông xuôi. Nhưng chính ta mới là người bị chàng hấp dẫn. Tuyệt đối sẽ không có tình yêu… Tuyệt đối sẽ không có tình yêu… Mãi mãi chàng vẫn không dành cho ta. Vậy mà ta vẫn không cầm lòng mà nói cho chàng biết. Người muốn ta đừng phản bội người. Vậy ta nguyện suốt đời trọn kiếp ở bên người. Bởi vì người, chỉ vì người thôi. Ran nhắm mắt lại, miên man. Giấc ngủ chập chờn đến, hạnh phúc trôi xa khỏi tầm với. Tất cả chỉ là một giấc mơ, hạnh phúc, không. Tất cả chỉ là một sự an bài có kế hoạch của người ấy. Gió thổi nhẹ qua cánh đồng, rung rinh. Từng bông cỏ lau là đà, những cánh hoa phủ đầy không gian. Bụi bay, nước mắt nhẹ rơi. Giấc mơ tràn đầy âm sắc, âm thanh như vang lên một bài ca bi ai. Cô gái bước đi, cố gắng tìm về nơi phía cuối con đường. Nhưng chỉ có gió, hoa, và bài ca bi thương chưa bao giờ chấm dứt. Cơn mơ tràn về, một cái bóng khẽ ôm lấy cô vào lòng. Giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp. Ran không biết đó là ai, cũng không cần tìm hiểu đó là ai. Giấc mơ cô đơn mình cô, chúng làm cô hoảng sợ. Có ai đó lay cô, nhưng cô không dám mở mắt. Sợ mình sẽ nhúng vào đầm lầy vô lối. Nhưng rồi, giọng nói ấy lại lần nữa lay tỉnh cô. “Nàng tỉnh cho ta..” Bá đạo, hoang dại, và miên man. Ran cố gắng mở mắt, mà mi nặng trĩu. Bàn tay buông lơi, rồi lại lần nữa nắm lại. Ran cố gắng mở mắt, tất cả âm thanh biến mất, không hề có ai ở bên cô cả. Ran lại nhận ra, mình thật ngu ngốc. Vậy mà cô nghĩ anh sẽ đến chứ. Kazuha từ bên ngoài chạy vào, gương mặt đầy vẻ lo lắng. “Vương phi, người tỉnh rồi” “Ta ngủ bao lâu rồi?” Ran giọng khàn đặc, chính cô cũng hơi bất ngờ vì giọng bất ngờ đổi thay, Kazuha chỉ lắc đầu, một ngày. Ran không hỏi gì cả, chỉ nằm yên. Nhưng rồi, cô cũng gượng ngồi dậy. “Ta muốn ra ngoài” “Nhưng vương gia…” Kazuha chưa nói hết câu, Ran lại lập tức trầm lại. “Vương gia làm sao? Ta muốn gặp chàng..” Kazuha không biết làm gì, chỉ biết nhanh tay chải lại đầu cho Ran, mặc cho cô một bộ váy màu thanh thiên. Ran chỉ vừa bước đến thư phòng, đã nghe tiếng thút thít từ bên trong. Ran nhìn một người hầu lật đật chạy ra, vội ngăn lại. Người đó định vẫy vùng, nhưng khi nhận ra là Ran, cô ấy dừng lại. Nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi, vội quỳ xuống. “Bái kiến vương phi” “Có chuyện gì vậy? ” Nhưng chưa đợi người kia trả lời, Kagami từ bên trong chạy ra, nước mắt ướt đẫm trên má. Ran chưa kịp định thần, thì nghe nàng phẫn nộ. “Chính vì ngươi, vì ngươi… vì ngươi mà ta phải đến phủ của tên tướng quân ấy..” Ran chau mày, không biết vì lý do gì mà nàng ấy lại xúc động như thế. Nhưng rồi, từ phía sau, một bàn tay ôm lấy Kagami. Khẽ choàng. “Bình tĩnh lại” Kagami đưa đôi mắt màu ngọc nhìn anh, lao vào lòng anh mà nức nở. Ran nhìn họ, rồi lại quay bước đi. Chợt cô nghe giọng anh từ phía sau. “Đến thư phòng gặp ta” Ran ậm ừ, lui gót về thư phòng. Cô ngồi xuống, xung quanh căn phòng một mùi hương đinh lăng ngào ngạt. Ran không hoang mang, cũng chẳng hề tỏ vẻ là mất kiên nhẫn, chỉ yên lặng chờ anh đến. Cuối cùng, khi chân cô bắt đầu mỏi nhừ, anh cũng xuất hiện từ sau những bức bình phong. Ran nhìn anh, rồi thấy anh từ từ cởi áo choàng, ngồi xuống. “Ta muốn nàng đến phủ tướng quân một chuyến..” Ran nhìn anh, vậy ra tất cả những gì anh muốn nói với cô chỉ có thế này. Cô nhìn anh, khẽ cay đắng. Nhưng rồi kí ức đè nén những cảm xúc. Ran không biết, thật sự không biết phải làm gì đây. Giọng cô nhỏ dần, mênh mông vô cảm: “Thật sự phải như thế sao?” Người cô yêu đang ở đó, đôi mắt màu xanh trời nhìn thẳng vào cô, không mảy may rung động. Ran im lặng, cố gắng tìm lại chút bình tĩnh trước anh. Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Câu hỏi của cô, dường như không làm anh suy nghĩ. Anh tiến lại gần cô, để bàn tay mình khẽ chạm vào gương mặt cô, nâng nhẹ cằm của cô. Đôi mắt anh không hề có chút gì gọi là tiếc nuối. Nó làm trái tim cô khẽ nhói đau. “Không phải nàng sẽ làm tất cả những gì ta bảo sao?” Ran cứng người. Môi khẽ nhấp nháy. “Mạng của em, thuộc về chàng.. em sẽ làm tất cả những gì anh bảo” Đôi mắt ấy khẽ cười, người ấy đặt lên môi cô một nụ hôn, ấm áp, đầy dư vị. Nhưng rồi chính bàn tay ấy cũng dừng lại trên gò má cô, gạt đi giọt lệ trong đôi mắt màu xanh tím. “Ta không nghĩ, nàng cũng biết khóc.. “ Thật nhẹ nhàng, thật khẽ. Nhưng cũng đủ làm trái tim cô xót xa. Cô lặng yên, nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô đã từng một dựa vào nơi ấy, chạm vào bờ vai, hôn lên má, một mình chiếm hữu hết tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng hiện tại, cô nhận ra.. cô chưa từng thành công. Cô chỉ là một công cụ của anh, chỉ là một người thuộc hạ của anh.. Vì sao cô vẫn chưa nhận ra, vì sao cô vẫn còn hoang dại mà yêu anh… vì sao cô vẫn còn cố gắng chứ? Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Ran khóc. Tất cả những gì anh cho cô, phải chăng chỉ là một tình yêu không lời đáp, cùng những thứ vô nghĩa miên man. “Nếu ta…” Ran lo lắng, phủ tướng quân… đã đi liệu còn có thể trở về? Shinichi nhìn cô, không nói gì, anh dừng một chút nơi cô. “Bất kể là chết, cũng phải trở về” “Có phải chàng chỉ yêu mình Kagami?” Shinichi không trả lời, Ran khẽ quay đầu, đôi mắt trống rỗng. “Em sẽ làm, bất kể là chết..” Ran im lặng đan những cánh tay vào nhau. Xe ngựa khởi hành từ rất sớm, Ran nhìn những khung cảnh lướt qua. Phủ vương gia xa dần, rồi dừng lại ở một cánh cổng lớn. Ran rùng mình, không khỏi run rẩy bởi sương sớm. Cô chậm rãi bước xuống, xe ngựa cũng đi mất. Cả căn phòng nguy nga, chỉ có mùi hương khác lạ làm cô khó chịu. Ran không chờ đợi, chẳng cần phải làm thế. Một người từ phía sau bước vào, cô nhìn về phía người này. Đôi mắt sắc bén nhìn cô, hơi lãnh đạm, cũng đầy ngạo mạn. Ran không biết đây là ai, chỉ biết siết chặt chiếc áo choàng. “Nàng là?” “Ta đến đây, thay cho Kagami..” Người đó nhíu mày, rồi đến gần cô. Lướt bàn tay trên khuôn mặt trắng của cô, rồi lại dừng lại khi bàn tay gần chạm vào cổ cô. Hắn ngạc nhiên, đôi mắt không run sợ, làn da cũng không hề sởn gai óc. Người đứng trước hắn, như một tảng băng đầy lãnh khốc. “Nàng là gì.. của Shinichi Kudo?” “Ta là gì, liệu có quan trọng đến thế không?” Ran không hề đáp, chỉ mặc kệ hắn nhìn soi mói. Từng lớp một, cảm giác kinh tởm làm cô ngạt thở. “Ta không có hứng thú với thứ bỏ đi, hắn đưa nàng đến đây, hẳn là nàng chỉ là một phế phẩm với hắn…” Ran nhìn vào đôi mắt của người đứng đối diện, không hề rung động vì lời hắn nói, trái lại, chỉ là một sự bình thản lạ thường. “Vậy ngươi nghĩ hắn sẽ giao Kagami cho ngươi?” “Ta chỉ muốn đùa giỡn với Kagami một chút, họa chăng có gì quá đáng lắm? Nữ nhân.. suy cho cùng cũng chỉ là công cụ làm ấm giường…” Ran cười nhạt. Nụ cười của cô làm hắn ngẩn ra trong phút chốc. “Vậy với ngươi.. nữ nhân thế nào mới không phải công cụ cho ngươi?” Hắn thoáng suy nghĩ, rồi chạm vào gương mặt của cô. “Như nàng..” Hắn cúi xuống, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn. Ran không vẫy vùng, cũng không hề chống cự. Chỉ một đêm, hắn sẽ lại giao trả lại cô cho người ấy. Bàn tay hắn sờ soạng, rồi bế sốc cô lên. Chiếc giường đằng sau cứ thế mà quăng xuống. Ran nhìn hắn, vẫn không có chút cảm xúc gì.Đôi mắt cô cứ thế mà miên man, anh đã đoán trước hắn sẽ làm gì… vậy mà vẫn đưa cô đến đây sao? Ran mỉm cười, nụ cười lạnh băng. Hắn nhìn cô, không chút biểu cảm. Ngấu nghiến lấy bờ môi cô. Cả thế giới xoay vần, kí ức dần trở nên mờ nhạt hơn.. Rạng sáng hôm sau… Ran đi ra khỏi phủ, hơi thở vồ vập. Không ai chờ đợi, cũng không ai săn đón. Ran nhẹ bước, đôi mắt hoang dại. Cả phủ vẫn như thế, không có gì thay đổi. Hắn giữ đúng lời hứa, không giữ cô lâu. Ran khẽ kéo cô áo cao hơn, che đi vết bầm nơi cổ. Dừng lại trước cửa phòng, cô bước vào, thân thể mỏi nhừ. Một cái bóng bước vào, đôi mắt anh rơi trên người cô. Quần áo, cả những mùi hương từ cô. Ran đối mặt với đôi mắt xanh ấy, khẽ thẩn thờ. Không hề uất ức, cũng chẳng hề oán trách gì anh. Shinichi tiến đến gần, vồ vập. Anh tuột vai áo cô ra, hiện dưới đôi mắt anh là một vết bầm nhỏ, màu đỏ. Ran khẽ rời khỏi tay anh, kéo lên. Anh không nói gì, chỉ dừng lại một hồi quan sát. Ran quay đi, nén một chút kinh tởm. “Ta đã trở về… đúng như lời hứa” Ran lại ôm lấy trọn thân thể vào lòng, để mình chìm trong thế giới chỉ mình mình dựng nên. “Ta làm giúp Kagami việc đó… ta giữ cho nữ nhân bên cạnh ngươi trong sạch.. Tha cho ta được không? Thả ta đi.. những gì ta nợ ngươi… ta đã trả đủ..” Ran không nghe thấy tiếng anh trả lời, chợt bật cười. “Có phải không, ta với các người chỉ là một công cụ.. ” Giọng cô lạc đi, miên man… “Có hay không… một sự công bằng dành cho ta?” Bàn tay chạm vào cô, kéo cô vào lòng. Hôn lên má, lên vai, lên đôi mắt vô thần của cô. “Ta xin lỗi” Ran không nghe, cô không nghe bất cứ điều gì anh nói. Chỉ cảm thấy sự tổn thương. Vì nụ cười của người ấy, người bỏ mặc ta? Có hay không… một công bằng dành cho ta? Ran cay đắng. Đêm, hắn nhìn cô, hôn lên bờ vai của cô. Để lại nó một vết bầm. Ran im lặng, đón nhận những trận hôn cuồng dã tiếp theo. Nhưng… không có gì cả. Cô nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn cô. “Mai, nàng cứ trở về… Ta không thích phế vật của người khác” Hắn ra khỏi phòng, để lại Ran trên chiếc giường ấy. Không hơi ấm, không chút nồng nàn. Cô ôm lấy quần áo của mình, kéo lại cho ngay ngắn. Tâm cô, cả lòng cô.. đều chết rồi. Vì nữ nhân ấy, anh cái gì cũng mặc kệ.. lòng trắc ẩn của hắn.. chẳng qua cũng chỉ vì cô chỉ là phế vật trong tay kẻ khác? Ran im lặng, để mình cúi gầm xuống giường. Một giọt gì đó rơi ra, thấm xuống chiếc gối..