Quyện Tầm Phương
Chương 1
Triều Đại Yến, Dực Đế Trường Khánh năm thứ chín.
Mộ Dung Phức chống một cây hương mộc trượng thân ngân sí tước, đứng lặng bên bờ hồ sen phủ Khanh vương gia, nhìn ánh trăng bàng bạc mông lung. Xa xa, âm thanh của bữa tiệc huyên náo lờ mờ vọng lại, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, tiếng cười rầm rĩ, những âm thanh xa xôi đến nỗi nghe chỉ thấy dường như là một cảnh tượng phú quý sung túc.
Nàng thấy mệt mỏi. Thuở nhỏ thân thể yếu ớt, bốn tuổi vẫn không biết nói đừng nói đến hành tẩu. Ai mà biết được tiểu công chúa tưởng chết non đến nơi kia lại trở thành thân vương “Thiết Quan Âm” danh chấn thiên hạ.
Nhưng hào quang cũng chỉ đến trong nháy mắt thế thôi.
Từ sau khi ngã ngựa, nàng cũng gẫy cánh. Nàng thành một người què, danh phận Hoàng thái nữ vụt mất. Đế mẫu vội vàng cho nàng xây phủ, tuyển ngạch phụ1.
Vì thế hào quang cả đời của nàng, đều trở nên ảm đạm rồi. Hoặc có thể nói, sinh mệnh của nàng như đã tắt hẳn.
Hiện tại nàng chỉ có cái chức suông tôn thất thân vương... Là một nữ thân vương vẫn ở góa mấy năm nay.
Chân chính chân thật là, thân thể gầy yếu, nhưng dáng vẻ lại bình tĩnh như nước.
Tuy vậy, trong bốn hoàng nữ, ba hoàng tử của Đế mẫu, chỉ có nàng và Khanh hoàng huynh có thể được phong làm thân vương. Huynh đệ tỷ muội nghĩ ngay là Đế mẫu coi trọng nàng và hoàng huynh bèn tìm cách lôi kéo hai người, thậm chí nếu có cơ hội còn lấn tới, hết lần này đến lần khác mời dự tiệc.
Thật là một ý tưởng khờ khạo. Nàng và hoàng huynh, đều là Đế mẫu cảm thấy là những quân cờ không tồi nhưng đáng tiếc vẫn phải hi sinh. Đế mẫu cho vinh hoa phú quý, chính là ý tứ “chỉ gần như thế”.
Nàng biết, đáng tiếc hoàng huynh không hiểu, còn muốn ép buộc.
Sương đêm dần nồng đậm, khí lạnh làm cho nàng có chút không chịu nổi.
Vốn nàng muốn trở về, nhưng hoàng huynh đã bảo nàng đợi ở chỗ này một lúc, có chuyện muốn nói. Mà hai khắc đã qua đi. Người hầu của nàng Tước Nhi cung kính đi tới “Điện hạ, không bằng chúng ta đi về trước? Khanh vương gia có thể có việc trì hoãn.”
Nàng chần chờ một chút, còn chưa mở miệng, thị nữ vương phủ vội vàng đi đến, cung kính thỉnh an, “Bẩm Phức thân vương, Khanh điện hạ đã uống say, để nô tỳ cung kính tiễn ngài. Xe ngựa đã chờ ở ngoài phủ.”
Mộ Dung Phức gật gật đầu, thị nữ ngoắc người nâng chiếc kiệu nhỏ vải lam lại đây. Nàng ngồi ở trong kiệu, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút... Lại cảm thấy lộ tuyến này có chút không đúng.
Khanh vương phủ là nơi nàng đã quen thuộc, lộ tuyến này thật sự xa lạ.
Nàng bèn vén màn kiệu, phát hiện là hướng cửa sau.
Cửa sau?
Tuy là chức suông, nhưng chung quy nàng cũng là thân vương, cùng ngồi cùng ăn với hoàng huynh. Nàng ra vào cho tới bây giờ đều là đi cửa trước.
Nhưng nàng không lên tiếng, cho dù Tước Nhi nghi hoặc quay đầu liên tiếp, nàng cũng chỉ im lặng.
Đến tận khi đến cửa sau, hạ kiệu, nàng mới bừng tỉnh vì sao lại là cửa sau.
Nàng bắt gặp một đám nô bộc cùng một người thân đầy máu.
Nô bộc nhóm nhất tề cung kính, ngay cả người thân đầy máu kia cũng bị đè thấp đầu xuống.
“Gan to quá nhỉ!” Tước Nhi bước ra khỏi hàng quát, “Dám chặn đường thân vương?!”
“Được rồi.” Mộ Dung Phức ngăn lại, “Xảo ngộ mà thôi. Cái gì nên làm thì làm đi.” Chống trượng, nàng hờ hững nhìn.
Đám nô bộc vương phủ đó kính sợ hung danh của Mộ Dung Phức, đem huyết nhân kia ném ra ngoài phủ, mới khom người rời đi.
Bị tính kế. Nàng yên lặng nghĩ. Có kẻ muốn cứu người này, mới an bài nàng ra khỏi phủ từ cửa sau. To gan, cực kỳ to gan.
Nếu là huynh đệ tỷ muội khác sẽ lớn chuyện đây. Đại khái kẻ có thiện tâm đó, không bị giết cũng bị lột da.
Nhưng thiện tâm này, lại khiến nàng xúc động. Hoàng gia không có tình thân... Có lòng lương thiện đều thực đáng giá quý trọng.
“Tước Nhi, ” nàng phân phó, “Dìu hắn lên xe.”
Tước Nhi hoảng sợ, giương mắt muốn khuyên hai câu... Lại chạm đến ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng như hồ nước sâu thẳm của Mộ Dung Phức.
Thân vương... Không cho phép người khác nghi ngờ.
Nàng gọi tả hữu thị vệ, đỡ kẻ đang hôn mê bất tỉnh cả người đầm đìa máu tươi tiến vào trong xe ngựa. Mùi máu tươi khiến nàng nôn khan vài cái.
Phức thân vương lại khép hờ mắt, gương mặt một chút cũng không đổi sắc.
Tước Nhi nhẹ nhàng run rẩy. Cho dù không chấp chưởng hình bộ đã lâu... Thân vương hai tay từng nhuốm đầy máu, như trước tràn ngập sát khí.
Làm cho người ta ở trước mặt nàng, ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra tiếng.
Chú thích
Ngạch phụ1: Phò mã
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
299 chương
41 chương
164 chương
12 chương
121 chương