Rin
Chương 3 : Chuyện cải nhau
Bây giờ tôi cũng xin kể vì sao 2 lớp lại cải nhau:Đó là không phải là một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời khác. Nó là một ngày mà bầu trời được phết lên một màu xám nhạt như đôi mắt của mẹ tôi mỗi khi bà nhớ về chuyện mà bà chẳng hề muốn nhớ... Nói cho rõ hơn thì đó là một ngày mưa tầm tã, mà theo luật của ngôi trường tôi học thì những ngày mưa rơi thế này học sinh có quyền đi trễ từ 10--> 15 phút...mà con người là loài động vật thông minh và tôi cũng được coi là một trong những người thông minh nhất ngôi trường này (không nổ đâu nhá) vì vậy tôi quyết định ngủ thêm một xí. Khi chân tôi đặt xuống cổng trường thì đồng hồ điểm 7h đúng... Ấy vậy đời nó mới khốn nạn không thể thấy, 6h 45 vào học trời mưa = 7h vô học mà cái thằng sao đỏ chết tiệt kia lại bắt tôi, thật sự thì tôi đã cố gắng giải thích hết sức mà thằng đó không nghe, nóng máu rồi nên tôi chửi hắn một câu, ai nào ngờ cả đám con gái 10a4 như đại quân của hai bà Trưng năm xưa xông thẳng hướng tôi mà chửi bới ( nhớ lại mà nhức óc). Lúc ấy tôi mới nhận ra cái người bị tôi chửi khi nãy là Hải hốt bôi của 10a4, mà có nhận ra thì cũng đã muộn rồi nên thôi xách dép chạy là vừa. "Trời! Cái lũ dại trai ấy vẫn đuôi theo hả! ” tôi vô tình nói hơi to tiếng làm mấy chị kia nghe càng thêm giận...
- Con kia đang trầm ngâm suy tư gì thế? - xin giới thiệu đây là lớp trưởng lớp tôi Lâm
- tao biết lỗi , xin lỗi vì thấy bạn gặp nạn mà không cứu - chẳng qua là tôi không muốn nghe diễn thuyết...
- muốn xin lỗi thì dùng hành động đi chứ !- Di tao thề tao sẽ giết mày
— Đứng đây..rồi sẽ có người sẽ chăm sóc con...mẹ xin lỗi...con đừng hận mẹ...
Sâu trong đôi mắt màu xanh thẳm kia, nước mắt như muốn nuốt chửng sự bất cần, đôi chút mạnh mẽ, đôi chút lạnh lùng của bà rồi từng giọt nhẹ nhàng rơi chảy dài rơi nhẹ xuống mặt đất lạnh tanh, nhìn dáng hình khắc khoải kia tim tôi chợt nhói, chợt rung lên một hồi đau xót nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó khiến cả người tôi đông cứng làm tôi không thể chạy đến ôm bà thật chặt. Rồi người phụ nữ ấy bắt đầu bước đi. Rồi mưa cũng bắt đầu rơi. Cùng những bước chân nặng nề, chậm chạp, bà biến mất trong màng mưa nhuộm trắng cả bầu trời đêm huyền bí, quyền uy. Tôi hận người đàn bà ấy, người đàn bà mạnh mẽ, bất cần, người đàn bà đã bỏ rơi tôi cùng trận mưa trắng xóa năm ấy.
Cũng vì những giọt nước mắt ấy làm tôi nhớ lại một ngày mưa khác, người phụ nữ ấy cũng đã khóc, nhưng những giọt nước kia vô cùng rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ chẳng nhẹ nhàng như giọt nước mắt của ngày hôm nay, đó là nỗi đau, những giọt nước mắt đành cho người đàn ông mà bà ta yêu nhất- người mà cuộc đời tôi phải chịu ơn sinh thành. Hôm ấy là một ngày mưa râm, nhẹ nhàng nhưng khắc sâu vào trong kí ức kia bây giờ và mãi mãi.
Tôi đã gặp được mẹ và bà vào ngày mưa của một năm trước, phải chăng đây là sự đền bù của mưa vì đã cướp đi hai người thân mà tôi yêu thương nhất?
Rồi một trận mưa nữa lại đến, trận mưa xuân bắt đầu tình bạn giữ tôi ( Rin), Dung ( sư tử), Duy ( Di).Chính tôi không thể đoán trước được đây sẽ bắt đầu một nỗi đau hay một hạnh phúc mà tôi mong ước.
Định mệnh đã sắp đặt tất cả, là những cơn mưa hạnh phúc cũng phải chăng là đau khổ mà tôi không hề hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
17 chương
17 chương
21 chương
56 chương
59 chương
33 chương