Tiểu Tường bước những bước chân nặng nề với trái tim tan nát kéo dài lê thê trên mặt đường.
Mưa vẫn rơi đều, cơn mưa dai dẳng đã trút hết vào người Tiểu Tường trong chiều nay nhưng nàng không cảm thấy lạnh, mà thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn chết lặng, ngông nghênh và bất cần đời.
Trống rỗng.
Nàng không cần đội nón, không cần che dù, để mặc cho những giọt nước mưa thấm ướt cả người.
Sắp tối rồi, trời sắp tối rồi, ngày mai sẽ lại sáng thôi.
Một bồn nước với những cánh hoa có thể giúp nàng tẩy uế mùi hồng trần trong những ngày qua, thế nhưng, thế nhưng trong tim nàng, phải làm sao để tẩy sạch, làm sao để quên đi chuyện đã xảy ra được? Chỉ có cái chết.
Chết mới có thể quên.
Quên sạch...!
Mưa càng lúc càng to, chiếc bóng cô độc của nàng như một linh hồn bơ vơ.
Tiểu Tường vén màn tóc mây bê bết ướt sũng trước gương mặt sang một bên, thở một hơi dài, bước đi nhẹ nhàng bên bờ Vô Định Hà.
Người ta sẽ không bao giờ thấy được nàng đang khóc nếu nàng cứ lặng lẽ đi trong mưa, người ta chỉ thấu khi nàng cố gào lên rằng nàng đang đau khổ..
Truyện khác cùng thể loại
1913 chương
48 chương
74 chương
84 chương
44 chương
45 chương