Editor: Hồ ly tinh
Giáo chủ Giang Tuyết từ nhỏ đã được dạy: Không được cười.
Giang Tuyết không được cười là có nguyên nhân. Làm một Giáo chủ Ma giáo là phải tà mị cuồng quyến phóng đãng bất kham. Nhưng nếu Giang Tuyết nở nụ cười sẽ có lúm đồng tiền bẩm sinh nho nhỏ trên má trái.
Lúm đồng tiền thì lúm đồng tiền, còn cố tình cười tươi rói, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Sở trưởng lão chỉ tiếc mài sắt không thành kim. Phi! Đường đường là Giáo chủ Ma giáo, đáng yêu cái rắm! Thật quá bôi nhọ tôn nghiêm Giáo chủ!
Bé cưng nào mà chả cười? Y mới năm tuổi, thấy cái gì cũng thật mới mẻ thú vị. Không cẩn thận nhìn thấy một con thỏ trắng lông xù như nắm tay, Giang Tuyết nâng tay nhỏ che miệng, lặng lẽ hé miệng nở nụ cười. Bốp!! Một cái tát không lưu tình hạ xuống mặt y. Thỏ trắng nhỏ lập tức biến thành thỏ hồng nhỏ.
Giang Tuyết khẽ cau mày, khóe miệng rủ xuống. Lại bị lớn tiếng mắng: Không được khóc! Nước mắt vừa trào lên nóng hổi đảo quanh hốc mắt lại phải hấp hấp mũi nuốt xuống.
Bản lĩnh thận trọng của Giáo chủ Ma giáo được rèn luyện ra từ đó.
Năm Giang Tuyết mười bảy tuổi, trở thành Giáo chủ thiếu niên của Tễ Nguyệt giáo. Tất cả các Giáo chủ Ma giáo đều tà mị cuồng quyến, trên dưới bản giáo đều biết, giáo chủ ta là tà, nhưng mà là tà môn tà.
Một Ma giáo, công việc hàng ngày chính là cướp đốt giết hiếp, không chuyện ác nào không làm. Giáo chủ thoạt nhìn tà mị cao lãnh, bễ nghễ chúng sinh, kỳ thực phải luyện công phu không biết ngày đêm, vốn là một thiếu niên trong sáng đáng yêu cứ thế bị Sở trưởng lão dưỡng thành một tượng băng không hơn không kém. Trên bản chất Giáo chủ còn là một bé cưng nuôi dưỡng trong khuê phòng ở Ma giáo, chưa bao giờ được va chạm với giang hồ bên ngoài.
Bên trong Tễ Nguyệt giáo cũng từng có va chạm mâu thuẫn, không phải trấn giữ không được, mà là do Giáo chủ bên người Sở trưởng lão, cùng hai vị Tả Hữu hộ pháp gây ra.
Hồi còn nhỏ Giáo chủ rất hâm mộ Sở trưởng lão, nhưng bây giờ thì không, vì lão đánh không lại y.
Các đời Giáo chủ Ma giáo trước lúc rời đi đều song túc song phi mà đi. Cùng một đại hiệp chính phái, đi. Mỗi một đời Giáo chủ sau khi gặp được tình yêu, sẽ phải lưu lại một bé cưng xui xẻo thay bọn họ quản sự.
Lại như đồng thoại phương Tây, công chúa và ác long nhất định sẽ nảy sinh tình cảm, theo thông lệ giang hồ, tuyệt phối với Giáo chủ Ma giáo phải là một thiếu hiệp chính phái dương quang chói lọi.
Vốn muốn Giáo chủ có thể cám dỗ một minh chủ võ lâm, chỉ là, điều này (sẽ) lại gây tranh cãi quá lớn.
Nhưng mà Giáo chủ từ nhỏ bị nuôi quá tốt, cái gì cũng không biết. Có thể là do Tễ Nguyệt giáo từ từ suy thoái, mấy thiếu hiệp chính phái tìm tới cửa trừ gian diệt ác lứa này, đứa nào lớn lên cũng đều tương đối, ân, không lý tưởng.
Giáo chủ không thích, Sở trưởng lão cũng thấy ngứa mắt. Mắt thấy Giáo chủ dần dần lớn lên, mà Giáo chủ phu nhân vẫn chưa thấy tăm hơi, Sở trưởng lão rất ưu sầu. Lão nghĩ đi nghĩ lại, nếu không vào trực tiếp từ cửa lớn, không phải còn có lòng đất gì đó sao? Play nằm vùng này kia, quả thực cũng rất lãng mạn mà.
Tả Hữu hộ pháp đến nhận mệnh, lập tức bắt tay thanh lý môn hộ, đem toàn bộ Giáo phái từ trên xuống dưới triệt để thanh tra một lần, mục tiêu là để bắt được đối tượng của Giáo chủ. Kết quả, không có kết quả, Tễ Nguyệt giáo mấy năm qua không làm việc gì gây hại quá lớn đến giang hồ, chỉ làm chút công tác cướp đốt giết hiếp thuộc bổn phận, đám chính phái nhân sĩ ngay cả bỏ ra một người nằm vùng cũng không thèm.
Sở trưởng lão rất lo lắng.
Lão đẩy cửa đá mọc đầy rêu xanh ra, sàn cung điện âm u lạnh giá, Giang Tuyết đang ngồi trên bảo tọa đặc chế từ bạch cốt xem thoại bản, trên mặt không lộ biểu cảm gì, hai chân rung nhẹ. Tả hộ pháp đứng bên cạnh y trong coi.
(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (Theo wp Hàn Trang Trang)
“Trưởng lão.” Thấy lão vào cửa, Giang Tuyết đứng lên.
Sở trưởng lão “A” một tiếng, xua tay bảo y ngồi xuống. Thấy lão không nói gì, Giang Tuyết mở miệng trước: “Trưởng lão, ta muốn ra ngoài.”
Theo lý thuyết, lấy địa vị Giáo chủ bây giờ, Sở trưởng lão không có quyền hỏi đến. Thế nhưng tiểu Giáo chủ không biết việc đó, cho nên lão hỏi thêm một câu: “Đi làm à?”
Giang Tuyết mặt không hề cảm xúc: “Đi tìm phu quân.”
Sở trưởng lão nghe vậy, vỗ đầu một cái. Đúng vậy! Sao lão lại không nghĩ tới chứ! Cũng có rất nhiều Giáo chủ Ma giáo sau khi ra ngoài đã cùng thiếu hiệp chính phái xảy ra một đoạn tương ái tương sát ân oán tình cừu, triền miên như vậy, tất thành giai thoại!
“Vậy nếu không tìm được thì sao?” Sở trưởng lão nhìn thấy bàn tay Giang Tuyết nắm chặt, hơi lo lắng y chỉ là tâm huyết dâng trào nhất thời.
“Ta trực tiếp đi tìm minh chủ võ lâm.”
Tốt! Có chí khí!
Hơn nữa Giáo chủ tương lai của bọn họ còn phải nhờ đây mà ra, cho nên, tướng công đi nghênh đón vợ, có gì không tiện đâu.
Sở trưởng lão hài lòng gật gật đầu, đây mới là Giáo chủ tốt của chúng ta. Hơn nữa, có hai vị Tả Hữu hộ pháp, bản thân Giáo chủ cũng có võ công, tất không cần lo lắng nguy hiểm dọc đường.
Giáo chủ chuẩn bị ra cửa.
Hành lý do Hữu hộ pháp thu thập, tóc là Tả hộ pháp hỗ trợ buộc lên. Tiểu Giáo chủ ngồi trên ghế, nhìn người trong gương không lộ biểu tình gì, đưa tay kéo kéo hai má mình. Thiếu hiệp chính phái đều thích cái dạng như vầy hả?
Tả hộ pháp cẩn thận cất cái lược chuyên dụng của Giáo chủ, kéo bàn tay của Giáo chủ xuống khỏi mặt y. Hắn ngồi đối diện với Giáo chủ: “Giáo chủ, cười một cái.”
Giang Tuyết chênh chếch câu lên khóe miệng bên phải, lộ ra một nụ cười khẩy mê hoặc.
Cái này cũng là luyện ra, không tác động đến má trái, lúm đồng tiền sẽ không hiện ra. Tả hộ pháp thở dài, xoa bóp bàn tay nho nhỏ của Giáo. Giang Tuyết hạ khóe miệng xuống, mặt không thay đổi nhìn hắn.
“Bên ngoài thật sự chơi rất vui hả?” Giang Tuyết nói “Ngươi không nên gạt ta.”
Tả hộ pháp sờ sờ đầu y: “Không dám lừa gạt giáo chủ.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
183 chương
78 chương
23 chương
93 chương
142 chương