Vào một buổi tối, Tân Nguyên và Sách Ngạch Đồ mang lá thư của Tiểu Tường vào cung Càn Thanh tâu lên Khang Hi.
Khang Hi lập tức cho gọi Sách Ni, Nhạc Thăng Long, Mã Tề và Đông Quốc Duy tới nói:
- Ban lệnh của trẫm, vào canh ba tối nay đưa nhân mã đi vây lò gốm Dương Chi!
Sau khi Tân Nguyên vào cung tâu lên Khang Hi về địa điểm giao hàng của Át Tất Long với người Tây Dương rồi, Tân Nguyên vội nhờ Tiểu Điệp đánh xe đến Mai Xuân lầu nhưng không tìm ra Tiểu Tường.
Tân Nguyên và Tiểu Điệp hỏi thăm khắp hoa lầu, không ai biết Tiểu Tường đã đi đâu.
Trong lòng Tân Nguyên vô cùng bất an, lại bảo Tiểu Điệp đánh xe đến cô nhi viện, nói cho Phi Yến và Nghị Chánh hay tất cả mọi sự việc.
Phi Yến sững sờ.
Chả là một tháng qua, Tiểu Tường không dưng mất tích khỏi cô nhi viện.
Phi Yến nhớ nàng đã cùng Nghị Chánh đi khắp nơi trong kinh thành tìm cái dáng mảnh mai của Tiểu Tường nhưng không tìm được.
Ngày ngày, Phi Yến nhớ nàng và Nghị Chánh đã đi tìm Tiểu Tường từ sáng đến khuya, sau đó lại thất vọng trở về với nỗi nhớ mong khắc khoải.
Về phần Nghị Chánh thì vô cùng tức giận Át Tất Long.
Cho nên Tân Nguyên vừa nói xong, Nghị Chánh cảm thấy có một luồng sức nóng như đang xé tung lồng ngực chàng ra thành vạn mảnh, xông thẳng ra ngoài đường.
Phi Yến vẫn còn lặng người, tự nhủ tình yêu của nàng dành cho Cửu Dương so với tình yêu của Tiểu Tường dành cho chàng thật không thể nào so sánh được.
Tiểu Điệp thì cũng xúc động cho tấm chân tình của Tiểu Tường, nàng cắn chặt răng, đầu óc quay cuồng, có hai giọt nước mắt lặng lẽ từ trong đôi mắt của Tiểu Điệp rơi xuống đất..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
19 chương
135 chương