(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 137
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Bên kia, Hạ Miểu Miểu cùng Tô Sâm trở lại Hắc Ma Thành, Yến Hồng Thiên biết trước tiên, vô cùng vui sướng đi tìm bọn họ, nhìn thấy người ngày xưa hắn yêu thương ngày nhớ đêm mong cùng với huynh đệ nghĩa đậm tình thâm tay trong tay đứng chung một chỗ.
Tô Sâm cùng Hạ Miểu Miểu vô cùng ăn ý diễn một vở kịch, khiến Yến Hồng Thiên bức bách đến hỏng mất bên cạnh.
Cuộc sống mỗi ngày của Yến Hồng Thiên đều cảm thấy nghi hoặc, đau lòng, căm hận đang chéo trong tình cảm, hắn không hiểu, vì sao huynh đệ tốt nhất của hắn cùng với nữ nhân hắn yêu nhất sẽ liên hợp lại phản bội mình.
Hạ Miểu Miểu cũng không dễ chịu, mỗi lần gặp Yến Hồng Thiên nàng ta sẽ khóc lớn một hồi, Tô Sâm có khi không để ý đến nàng, có đôi khi đứng ở nơi xa xa nhìn Hạ Miểu Miểu thất thanh khóc lóc, khi nàng khóc mệt rồi ngủ sẽ ôm Hạ Miểu Miểu quay về phòng.
Nhưng mà, Tô Sâm, hắn chưa từng biểu lộ ra cảm xúc khổ sở, mất mát hay gì đó.
Dường như bị Yến Hồng Thiên hiểu lầm, hắn một chút đều không thèm để ý, vẫn tận tâm hết phận sự làm việc cho Yến Hồng Thiên, mỗi một chuyện đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Tô Sâm dùng sự phản bội dạy dỗ Yến Hồng Thiên tàn nhẫn, dạy Yến Hồng Thiên máu lạnh, dạy Yến Hồng Thiên lợi dụng quyền lợi chí cao vô thượng kia.
Cho nên khi Yến Hồng Thiên mạnh mẽ lên, lúc đạp Tô Sâm dưới chân, trên khuôn mặt quanh năm không có cảm xúc của Tô Sâm hiện lên một tia thoải mái cười nhạt.
Hắn nói: "Cuối cùng cũng đến ngày này."
Lúc ấy Yến Hồng Thiên không hiểu, nhưng mà bây giờ Yến Hồng Thiên mới thông suốt mọi chuyện, hắn biết Tô Sâm làm mọi chuyện đều vì hắn.
Yến Hồng Thiên cũng không giết Tô Sâm, mà tước hết chức quan của hắn, sai người đánh gãy gân tay cùng gân chân hắn, Tô Sâm như một phế vật bị lấy hết thứ quan trọng, vị bạch y công tử cao cao tại thượng khi xưa biến thành hàng hóa trong lồng sắt, bị người ta bán trao tay.
Hạ Miểu Miểu bị Yến Hồng Thiên cầm tù, hắn không thiết ngày đêm tra tấn nàng, Hạ Miểu Miểu trừ bỏ khóc thì chính là cắn chặt răng chấp nhận Yến Hồng Thiên điên cuồng trả thù.
Nàng hận sao?
Hận chứ...
Cuối cùng nàng trả giá nhiều như vậy, đến cuối cùng nhận được sự trả thù của người nàng yêu thương.
Bất cứ một nữ nhân nào cũng sẽ sinh ra hận thù!
Nhưng mà Hạ Miểu Miểu hận không phải Yến Hồng Thiên, mà nàng hận người cứu Yến Hồng Thiên, khiến nàng cùng Tô Sâm trả giá như vậy, Độ Sa.
Nàng không dám nói chân tướng cho Yến Hồng Thiên, bởi vì nếu nói ra Yến Hồng Thiên sẽ chết, nàng chịu đựng khuất nục, hèn mọn sống sót.
Nhìn Yến Hồng Thiên mỗi ngày mang theo những nữ nhân khác nhau thác loạn mua vui trước mặt nàng ta, nhìn những nữ nhân đó dưới thân Yến Hồng Thiên rên rỉ, nhìn Yến Hồng Thiên... dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng.
Nếu chỉ là như thế, Hạ Miểu Miểu sẽ không hèn mọn sống bên cạnh Yến Hồng Thiên như vậy.
Hạ Miểu Miểu không nghĩ đến, Yến Hồng Thiên sẽ căm hận nàng đến tình trạng đó, lột sạch nàng ném vào giữa đám người thị vệ, hắn ngồi ở vị trí tối cao, ánh mắt khinh miệt nhìn nàng bị người ta đè dưới thân, nàng liều mạng cầu xin hắn, cầu xin hắn đừng đối xử với nàng như vậy, nhưng đáp lại nàng chỉ là khinh thường cùng ánh mắt chán ghét.
Sức lực của Hạ Miểu Miểu dùng hết, không còn giãy giụa nữa, những nam nhân đó như dã thú làm sao cũng không thỏa mãn được, lời nói dơ bẩn tục tĩu vang lên bên tai nàng.
Thời điểm Tô Sâm tiến vào, Hạ Miểu Miểu đã sớm ngất đi, lần đầu tiên Tô Sâm dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Yến Hồng Thiên: "Ngươi sẽ hối hận."
Tô Sâm mang Hạ Miểu Miểu đi, nhưng Hạ Miểu Miểu qua không khỏi.
Hình ảnh theo cái chết của Hạ Miểu Miểu, bắt đầu tiêu tán, bốn phía biến thành hỗn độn, mà chỗ bọn họ đứng quay về cánh đồng cỏ lúc trước.
"Đệch..." Vu Hoan định châm chọc vài câu, lại bị Dung Chiêu bưng kín miệng, thời điểm hiện tại là lúc ngươi có thể nói bậy sao?
Vu Hoan bất mãn nhíu mày, bẻ tay Dung Chiêu ra hừ hừ hai tiếng, cuối cùng không vui sướng khi người gặp họa châm chọc.
"Miểu Miểu..." Yến Hồng Thiên ngã ngồi xuống, giọng nói vô lực thống khổ: "Vì sao nàng không nói với ta... vì sao..."
Vu Hoan bĩu môi, nói với ngươi, nói cho ngươi thì ba người đều phải chết, có cái lông dùng à!
"Hồng Thiên..." Tô Sâm tiến lên hai bước, muốn nâng Yến Hồng Thiên dậy.
Ai ngờ Yến Hồng Thiên duỗi tay đẩy Tô Sâm ra, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, hắn lại gụt đầu xuống: "Thật xin lỗi A Sâm."
Thật xin lỗi...
Hắn sai rồi...
Tô Sâm giữ chặt cánh tay Yến Hồng Thiên, nâng hắn dậy, ngữ điệu thanh triệt như cũ: "Ta chưa từng trách ngươi."
"A Sâm, Miểu Miểu sẽ không tha thứ cho ta đúng không? Chuyện ta làm thật quá đáng..." Yến Hồng Thiên như chết đuối bắt được một cộng rơm cứu mạng: "Tại sao ta có thể làm chuyện quá đáng như vậy... sao có thể, rõ ràng nàng ấy cầu xin ta như thế..."
Tô Sâm trầm mặc, Hạ Miểu Miểu có tha thứ cho Yến Hồng Thiên hay không, hắn không biết.
Lúc trước hắn nghĩ cách bảo vệ hồn phách của Hạ Miểu Miểu, cũng là vì để phòng ngừa một ngày Yến Hồng Thiên biết chân tướng sẽ hỏng mất.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến Yến Hồng Thiên sẽ đoạt lại thi thể của Hạ Miểu Miểu, còn phong bế Ánh Nguyệt Nhai, đến sau đó càng điên cuồng muốn Hạ Miểu Miểu sống lại...
"A Sâm, ngươi có cách làm Miểu Miểu sống lại đúng không? Ngươi nhất định có cách!" Yến Hồng Thiên nắm lấy cánh tay Tô Sâm, lòng tràn đầy hy vọng nhìn hắn.
Tô Sâm nhìn về phía Tô Ninh bên cạnh, mím môi: "Ngươi thật sự muốn nàng ấy sống lại?"
"Muốn, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy, ta sẽ bồi thường cho nàng ấy!" Yến Hồng Thiên gật đầu: "A Sâm, ngươi hãy giúp ta."
"Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, Định Linh Châu ta định rồi." Vu Hoan tiến lên vài bước, bắt lấy tay Tô Ninh.
"Ngươi làm gì? Buông ra." Tô Ninh giãy giụa: "Buông ta ra, ông nội, cứu con! Cái gì mà Định Linh Châu, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!"
Tô Sâm cũng không để ý đến Tô Ninh và Vu Hoan, nói với Yến Hồng Thiên: "Nếu nàng ấy có sống lại đi chăng nữa, cũng có khả năng sẽ lựa chọn quên đi ngươi, như vậy ngươi cũng nguyện ý sao?"
Yến Hồng Thiên sửng sốt, theo sau kiên định gật đầu: "Mặc kệ Miểu Miểu biến thành bộ dáng gì, nàng ấy đều là Miểu Miểu của ta, là ta thiếu nàng ấy."
Tô Sâm trầm mặc một lát, sau đó trên mặt lộ ra ý cười nhạt: "Được."
Kiên định giống như trước đây khi hắn bị yêu cầu phản bội Yến Hồng Thiên vậy.
Lực đạo nắm tay Tô Ninh của Vu Hoan lớn hơn nữa, người nam nhân Tô Sâm này muốn làm cái gì, nàng bỗng nhiên có chút đoán không ra.
Có hồn phách, có Định Linh Châu sinh ra từ thế giới hồn phách, ở không gian này Thiên Đạo không nhún tay vào, sống lại một người cũng không phải không có khả năng.
"Nó không phải Định Linh Châu." Tô Sâm đồng ý Yến Hồng Thiên, mới quay đầu nhìn Vu Hoan, ngữ điệu thanh triệt như cũ.
Vu Hoan nhíu mày, đầu ngón tay ở trên cổ tay Tô Ninh, tức khắc sắc mặt khẽ biến: "Ngươi đã lấy Định Linh Châu ra?"
"Đúng, ta lấy ra rồi." Trên bàn tay Tô Sâm mở ra, một viên hạt châu màu trắng an tĩnh nằm trong bàn tay của hắn.
Ngón tay Vu Hoan buông Tô Ninh ra, trên mặt hiện lên tia cười lạnh: "Xem ra so với trong trí nhớ của Hạ Miểu Miểu, ngươi máu lạnh hơn nhiều, dùng cơ thể con người bảo dưỡng Định Linh Châu, lấy nó lây dính nhân khí, mượn sức mạnh của Định Linh Châu để hồn phách của Hạ Miểu Miểu vào trong cơ thể Tô Ninh. À.... Nhưng thật ra ta nhìn nhầm rồi."
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
18 chương
11 chương
9 chương
40 chương
73 chương
49 chương