Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Độ Sa ở trong phòng đợi một ngày mới đi ra, sau khi ra liền đi mất, căn bản không nhìn Tô Sâm và Hạ Miểu Miểu bên cạnh. "Đại nhân nói, vị công tử kia đã không có việc gì, mời hai vị chuẩn bị tốt, sau đó đại nhân sẽ thu thù lao cùng hai vị." Nữ tử cười nhạt nói chuyện như cũ. Hạ Miểu Miểu cẩn thận gật gật đầu, còn Tô Sâm thì mặt không biểu cảm vào phòng, Hạ Miểu Miểu cũng chạy nhanh đi theo. Tô Sâm cẩn thận kiểm tra Yến Hồng Thiên một chút, băng hàn trên mặt cũng lộ ra một tia thả lỏng. "Trong chốc lát nữa Độ Sa có thể đưa ra điều kiện ngươi không chấp nhận được. Nếu ngươi cự tuyệt, ba người chúng ta đều phải chết ở đây, ngươi hiểu không?" Ánh mắt Tô Sâm nhìn Yến Hồng Thiên, lời nói lại nói với Hạ Miểu Miểu. "Ta biết." Hạ Miểu Miểu khẽ lên tiếng, đứng xa xa nhìn Yến Hồng Thiên, chỉ cần Yến Hồng Thiên không có việc gì là tốt rồi. Lần này Độ Sa rất nhanh đã quay về, một câu vô nghĩa hắn ta cũng không thèm nói, trực tiếp đề cập đến vấn đề chính: "Điều ta muốn các ngươi làm rất đơn giản, hai người các ngươi phải bên nhau, phản bội hắn, vĩnh viễn không nói ra chân tướng cho hắn biết." Hạ Miểu Miểu trừng lớn mắt, nàng nghĩ đến khả năng lớn nhất là mạng của nàng, nhưng mà ngàn vạn khả năng không nghĩ đến thế nhưng là điều kiện ly kỳ như vậy. "Được." Giọng nói của Tô Sâm đúng lúc vang lên, giống như chuông cảnh báo đập vào trong lòng Hạ Miểu Miểu. Hạ Miểu Miểu chần chờ, nhưng vẫn đồng ý: "Được." "Rất tốt, xét thấy giao dịch của chúng ta thuận lợi như vậy, tặng kèm cho vị cô nương này một phúc lợi, đây ăn đi! Tiền căng của ngươi, chắc đã hỏng mất rồi." Độ Sa đưa cho Hạ Miểu Miểu một viên đan dược màu vàng nhạt, Hạ Miểu Miểu không biết nên nhận hay không nhận, tầm mắt nhìn về phía Tô Sâm, nhưng Tô Sâm lại nhìn Yến Hồng Thiên bên cạnh, căn bản không có ý tứ muốn nói chuyện với Hạ Miểu Miểu. Độ Sa không có nhiều kiên nhẫn như vậy, trực tiếp nhét đan dược vào trong miệng Hạ Miểu Miểu, đan dược vào miệng liền tan, hóa thành một dòng nước ấm chạy vào trong cơ thể. Hạ Miểu Miểu có thể cảm giác được, sự đau đớn mệt mỏi trong cơ thể mấy ngày nay đều đang đắm chìm trong ánh mặt trời, ấm áp, rất thoải mái. "Người, ta sẽ giúp các ngươi đưa trở về, các ngươi ở lại chỗ này bồi dưỡng tình cảm đi!" Độ Sa đi nhanh rời khỏi. Độ Sa vừa đi ra, liền có người tiến vào nâng Yến Hồng Thiên đi. Tô Sâm duỗi tay ngăn bọn họ lại, đứng ở bên cạnh Yến Hồng Thiên, đưa bàn tay lên trán Yến Hồng Thiên: "Ta không ở bên ngươi, ngươi cố gắng chăm sóc mình cho tốt." Sau đó không chút nào lưu niệm thu hồi tay lại, xoay người đưa lưng về phía bọn họ. Hạ Miểu Miểu không bình tĩnh như vậy, nàng ta khóc không thành tiếng muốn giữ chặt Yến Hồng Thiên. Yến Hồng Thiên cuối cùng vẫn bị đưa di, Tô Sâm cùng Hạ Miểu Miểu ở chỗ này đợi. Mỗi ngày Tô Sâm đều không làm gì, hoặc là phát ngốc hoặc mất tích mười ngày nửa tháng, mà Độ Sa, Hạ Miểu Miểu cũng chưa từng gặp lại. Nhưng nữ tử kia thường xuyên nhìn thấy, Hạ Miểu Miểu từ trong miệng nàng ta hiểu được câu nói của Độ Sa, ý nghĩa của phản bội là gì. Hắn ta muốn Yến Hồng Thiên căm hận nàng cùng Tô Sâm, hiểu lầm nàng cùng Tô Sâm bên nhau, mà chỉ cần nàng sống một ngày đều không thể nói chân tướng cho Yến Hồng Thiên biết, nếu không chẳng những nàng chết mà Yến Hồng Thiên cùng Tô Sâm đều sẽ chết. Nàng chết không sao cả, nhưng mà Yến Hồng Thiên, nàng không đành lòng để hắn chết. Ở lâu đài cát một năm, Tô Sâm cùng nàng có thể rời đi, một năm này thay đổi duy nhất của Tô Sâm, chỉ sợ chỉ là mắt lạnh với Hạ Miểu Miểu. Hắn trực tiếp làm lơ... Thời điểm xuất hiện ở Hắc Ma Thành lần nữa, Tô Sâm lại rất thân mật nắm tay Hạ Miểu Miểu, khi Hạ Miểu Miểu giãy ra, Tô Sâm thật sâu nhìn Hạ Miểu Miểu một cái: "Hắn ta đứng từ xa có thể nhìn thấy, ngươi không có lựa chọn nào khác." Nói xong, Tô Sâm liền đi nhanh về phía trước. Hạ Miểu Miểu hơi ngẩn người, chần chờ hồi lâu, thẳng đến khi thân ảnh của Tô Sâm biến mất trong dòng người, nàng mới chạy chậm đi theo, cẩn thận nắm tay Tô Sâm, thân ảnh hai người dần dần bao phủ trong dòng người qua lại. Vu Hoan ôm cánh tay Dung Chiêu như cũ, trọng lượng cả người cơ hồ đè ở trên người Dung Chiêu, trên mặt không có biểu cảm gì. "Tại sao lại như vậy..." Bóng dáng màu đỏ nghiêng ngả lảo đảo từ nơi xa chạy đến, nắm cổ áo Tô Sâm: "Các ngươi gạt ta đúng không? Gạt ta..." Chân tướng sao lại là như thế? Không thể nào... Rõ ràng là bọn họ phản bội hắn trước, là bọn họ! "Đôi khi chân tướng ngươi tự cho là đúng muốn tàn khốc hơn nhiều." Vu Hoan vui sướng khi người gặp họa lên tiếng. "Câm miệng!" "Câm miệng!" Tô Sâm cùng Yến Hồng Thiên trăm miệng một lời rống Vu Hoan một tiếng, Vu Hoan rụt rụt vào Dung Chiêu, không sợ chết tiếp tục hừ hừ: "Tự mình không chấp nhận được, còn trách ta?" Dung Chiêu bất đắc dĩ đè đầu Vu Hoan lại, lát nữa chắc hắn cũng sẽ tẩn nàng luôn quá! "Làm gì?" Vu Hoan hất tay Dung Chiêu ra, tức giận trừng hắn. Dung Chiêu thở dài: "Chúng ta đi tìm Định Linh Châu đi!" Vẫn nên ra ngoài sớm một chút thì hơn. "Tìm cái gì mà tìm, còn không phải nàng ta sao?" Vu Hoan chỉ chỉ Tô Ninh bên cạnh vẫn luôn dại ra, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc nhìn Dung Chiêu. Dung Chiêu: "..." Đó giống như là một con người đúng không? "Ai nói với ngươi người không thể là Định Linh Châu?" Vu Hoan tiếp tục trừng mắt Dung Chiêu, Dung Chiêu ngốc ngốc quả nhiên nhìn rất thuận mắt. "Định Linh Châu sao lại ở bên ngoài?" Dung Chiêu quỷ dị nhìn Tô Ninh vài lần, thấy thế nào cũng đều là một con người mà! "Có thể bởi vì nguyên nhân do Tụ Hồn Đồ bị phân cách đi..." Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, lại bực bội lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao cũng chính là nàng ta." Dung Chiêu: "Lý do?" "Dung Chiêu, chỉ số thông minh của ngươi không phải bị chó ăn mất rồi chứ? Không gian của Hạ Miểu Miểu chỉ có quan hệ với người tạo ra thế giới mới có thể đi vào, trong trí nhớ của Hạ Miểu Miểu căn bản không có Tô Ninh, nàng ta dựa vào cái gì có thể tiến vào?" Vu Hoan khoa trương nhìn Dung Chiêu, chỉ kém trên mặt viết mấy chữ to "ta đang nhìn một tên ngu xuẩn". Dung Chiêu: "..." Không muốn nói chuyện với nàng! "Cái gì Định Linh Châu? Các ngươi có ý gì?" Giọng nói của Tô Ninh vang lên bên cạnh. Vu Hoan quay đầu, liền thấy Tô Ninh ngây ngốc nhìn chằm chằm mình. "Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện." Vu Hoan nhíu mày. Khóe miệng Tô Ninh giật giật: "Các ngươi có tránh mặt ta đâu?" Nói chuyện lớn tiếng như vậy, muốn nàng ta không nghe cũng khó! Vu Hoan: "..." Bình tĩnh quay đầu, lôi kéo tay áo Dung Chiêu: "Lần sau nói chuyện nhỏ giọng một chút, bị người ta nghe thấy hết rồi." "Ta không có nói." Hắn chỉ nói có mấy chữ, tất cả còn lại đều không phải là nàng nói sao? Vu Hoan: "..." Đồng đội ngốc như heo! Tô Ninh bị ăn bơ: "..." Nghĩ nàng ta chết rồi sao? Tô Ninh tức giận, bước vài bước đến trước mặt Vu Hoan, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận: "Lời vừa rồi ngươi nói có ý gì?" Nàng ta rõ ràng là người, sao sẽ là cái Định Linh Châu gì đó được? "Vừa rồi ta có nói chuyện sao?" Vu Hoan mặt không đổi sắc hỏi lại. "Ninh Nhi, quay lại." Khi Tô Ninh còn muốn hỏi thêm, giọng nói của Tô Sâm vang lên phía sau nàng ta, lời đến bên miệng nghẹn xuống, thở phì phì trừng mắt nhìn Vu Hoan, xoay người trở lại bên người Tô Sâm. Tô Sâm có thâm ý khác nhìn Vu Hoan một cái, Vu Hoan cong môi cười nhạt, ánh sáng trong mắt lộng lẫy, ý cười lại không chạm vào trong đáy mắt.