Quỷ hô bắt quỷ
Chương 370 : Cận chiến
Dịch: Tuyệt Hàn
Sau khi đóng cửa lại, Elbert liền sưng mặt lên, dùng hết sức nghiêm túc giọng nói: "Sài tiểu ca, hy vọng ngươi có thể hiểu được nguyên nhân ta lựa chọn đối chiến với ngươi."
Sài Hưng hừ lạnh nói: "Ngươi dùng linh thức đoán rằng ta yếu nhất phải không?"
Elbert nói: "Đây chỉ là một phần nguyên nhân."
Sài Hưng hỏi: "Phải không? Vậy nguyên nhân cụ thể là gì?"
Elbert không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: "Trong sử sách Trung Quốc cổ đại, có một điển cố là Điền Kỵ đua ngựa."
Sài Hưng cười nói: "Hả? Cái này có quan hệ gì với chuyện chúng ta chiến đấu?"
"Ta cảm thấy, năm người chúng ta, xác suất tất cả mọi người đều chiến thắng không cao. Dù sao bên trong các ngươi có cường giả như Thập Điện Diêm Vương và thủ lĩnh Liễu Khuynh Nhược, nhưng ít nhất chúng ta có thể thắng được ba trận. Như vậy thì các ngươi cũng không thể làm khó chúng ta."
"Nói thêm chút nữa."
Elbert nói tiếp: "Căn cứ vào mỗi cặp đấu, ta cho rằng Vương tiểu ca rất có thể sẽ thua, mà Tề Băng, Lưu Hàng, phần thắng khá lớn. Vì vậy, hai người là ta cùng Tiểu Hạ, chỉ cần có một trận thắng là được."
Sài Hưng cười cười: "Ý của ngươi là, nếu như có ba cấp thượng, trung, hạ. Tỷ thí của thượng cấp thì không cần xét tới, Hạ Văn Hồng là hạ, ngươi là trung, cho nên sau khi ngươi giải quyết người yếu nhất là ta, thắng thua của Hạ Văn Hồng đã không còn quan trọng rồi phải không?"
Elbert rất trấn định trả lời: "Không sai."
Sài Hưng lần này cười càng lớn: "Như vậy, ta có thể hiểu rằng ngươi cảm thấy với thực lực chỉ trong nửa năm gia nhập người săn quỷ, là ngươi có thể đánh thắng ta?"
Elbert không trả lời, hắn cũng cười, nụ cười tràn đầy vẻ tự tin: "Ta muốn ra tay, ngay bây giờ."
Sài Hưng thu nụ cười lại: "Ta cũng đang chờ lâu rồi!"
...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác.
Trạng thái của Lưu Hàng hết sức hưng phấn dị thường, mở miệng nói với Lạc Ảnh: "Hắc! Ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi."
Lạc Ảnh sau khi biến thành tên béo nhưng thanh âm vẫn không hề thay đổi, giọng nói vẫn đầy vẻ yếu ớt: "Những lời này phải là ta nói mới đúng."
"Nhưng mà ta lo lắng, ngươi biến dạng như vậy không biết thân thủ thế nào?" Lưu Hàng đổi đề tài, bắt đầu dò xét.
Lạc Ảnh trả lời: "Lực lượng cùng với nghiệp quả thu được từ sau kế hoạch Sáng Thế đã không còn. Điểm này, Bùi Nguyên, Sài Hưng cùng ta đều giống nhau. Nhưng mà việc gia tăng thể trọng, đối với chiến lực vốn có của ta cũng chẳng thay đổi nhiều."
Hắn nói đến đây thì hơi dừng một chút: "Còn nữa, lần trước tỷ thí với các ngươi, người khác có phát hiện hay không ta không biết, ngươi chắc hẳn cũng hiểu, tất cả mọi người trong Vô Hồn, cũng không xuất toàn lực."
Lưu Hàng sắc mặt chợt thay đổi, trong lòng hắn biết những lời Lạc Ảnh đều là thật: "Ta cũng đang muốn hỏi ngươi một vấn đề. Lúc ấy ta cũng cảm thấy Lâm Hiểu Sương, ngươi, thậm chí là cả Liễu cô nương, thực ra đều không dùng toàn lực để chiến đấu. Hoặc cũng có thể nói, căn bản không hề có chiến ý muốn đẩy chúng ta tới chỗ chết. Cuối cùng là vì sao?"
"Cái này dĩ nhiên là lão đại ra lệnh."
Lạc Ảnh rốt cuộc cũng nói ra chân tướng: "Thật ra thì vào buổi sáng trước khi diễn ra trận chiến đó, lão đại cũng đã quyết định kết thúc kế hoạch Sáng Thế. Chẳng qua là, chúng ta đều không cam tâm chỉ qua một trận chiến mà phải bỏ qua kế hoạch.
Dựa vào Thần Toán Thiên mà tìm ra một tương lai khác, lão đại làm như vậy cũng là vì chúng ta... Vì tương lai và tính mạng chúng ta. Cho tới bây giờ lão đại chưa bao giờ là một ma đầu lãnh khốc, ta cùng Sài Hưng, Dụ Hinh đều cùng lão đại lớn lên, điểm này ta vẫn luôn rõ ràng."
Lưu Hàng nói: "Thì ra là vậy! Còn hôm nay, hai chúng ta đều không có gì vướng bận, vừa vặn có thể phân cao thấp."
"Cao thấp? Ha ha..." Lạc Ảnh cười: "Vẫn là người săn quỷ mà thôi, cho dù là ngươi có thần binh Hào Long Đảm, là đã nghĩ mình có thực lực ngang với Hoàng Du? Có thể thắng được ta sao?"
Lưu Hàng cũng cười: "Nói ngươi mập ngươi còn thở gằn, vậy ta liền không thèm dùng Hào Long Đảm, tay không đánh với ngươi!"
"Được rồi, ta phụng bồi tới cùng." Lạc Ảnh trả lời.
Tới lúc này cũng không cần nhiều lời nữa, linh khí của hai người bắt đầu tràn ra, va chạm với nhau trong không khí, trận tỷ thí này cứ như vậy mà bắt đầu.
Tuy rằng còn trẻ, nhưng hai người đều là tài năng xuất chúng trong hệ vũ đấu. Cao thủ so chiêu, không cần dò xét quá nhiều, cũng không lâu sau, Lưu Hàng đã chủ động xuất kích.
Quyền phong nhanh chóng đã tới gần cổ Lạc Ảnh, nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng, không né không tránh, cũng đáp lại một quyền, tuy ra đòn sau mà lại tới trước, đánh trúng cánh tay của Lưu Hàng.
Lần này Lưu Hàng ăn phải quả đắng, chỉ nghe tiếng khớp xương gãy vang vọng. Cánh tay phải Lưu Hàng lập tức bị đánh tới trật khớp, cả người cũng lảo đảo lùi lại vài bước. Nếu Lạc Ảnh tiếp tục đuổi theo tấn công, sợ rằng Lưu Hàng phải nhận thua thiệt lớn. Nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ đứng yên bất động, lẳng lặng nhìn đối thủ.
Trong lòng Lưu Hàng cảm thấy khiếp sợ, một quyền này của Lạc Ảnh chắc chắn về phương diện lực lượng đã vượt qua mình, về phần tốc độ lại còn nhanh hơn. Vẻ tự tin ra đòn sau mà vẫn thắng, hắn cũng không có được như Lạc Ảnh.
Dường như dựa vào bản năng, trong nháy mắt Lưu Hàng đã tự vặn khớp xương mình về đúng vị trí, mượn thế nghiêng mình, xoay người xuất ra một cước về hông Lạc Ảnh. Tốc độ một cước này cũng không nhan lắm, hắn muốn nhìn xem phản ứng của Lạc Ảnh ra sao, ai ngờ tên kia trực tiếp dùng tay phải đấm về phía chân Lưu Hàng.
Còn chưa có tiếp xúc mà Lưu Hàng đã phải thu thế, vội vàng thối lui mấy bước, mồ hôi lạnh sau lưng đã đầm đìa. Trong lòng hắn biết, lực mà chân đá ra bao giờ cũng mạnh hơn nhiều lần so với tay, nhưng vừa rồi nếu chạm nhau, xương bắp chân của hắn sợ rằng sẽ bị Lạc Ảnh đánh nát.
Tên béo bắt đầu khiêu khích: "Ha ha... Không dám tấn công tới sao? Vậy ngươi làm sao có thể thắng ta?"
Lưu Hàng lúc này mới bắt đầu suy nghĩ kỹ về tình hình chiến đấu hiện tại, đối thủ trước mắt mình nhìn như một tên mập, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ béo lùn đầy mỡ, hẳn phải dùng từ khôi ngô để hình dung Lạc Ảnh mới thích hợp.
Trong chiến đấu cận chiến, thể trọng vô cùng trọng yếu, nó trực tiếp quan hệ đến thể lực, sức chịu đựng, khả năng phản kích cùng với lực ra đòn. Boxing, nhu đạo, tán thủ đều phân ra hạng cân, lý do là để chia đều các tuyển thủ với khả năng tương đồng. Ví dụ để một tuyển thủ hạng cân nhẹ đấu với tuyển thủ hạng cân nặng, tuyển thủ hạng cân nhẹ chỉ cần ăn vài đấm là đã không gượng dậy nổi. Hoặc là đối kháng cận chiến trong nhu đạo cũng vậy, bỏ qua nhân tố kỹ xảo không xét tới, chỉ cần tính lực ném và khả năng tiếp đất, để cho một tuyển thủ 60kg cùng một tuyển thủ 100kg đối kháng, không cần nghĩ cũng biết kết quả.
Trước khi đạt tới trình độ siêu linh thể, những phương pháp cận chiến này vẫn rất thích hợp. Vì vậy tỷ thí không dùng tới binh khí, Lưu Hàng còn chưa đánh đã ở thế yếu hơn.
"Ngươi đã từng học Tiệt Quyền Đạo?" Lưu Hàng dường như đã nhận ra.
"Đúng vậy, dĩ nhiên ta đã từng học, còn quyền vừa rồi ngươi không dám va chạm, là của Karate." Lạc Ảnh rất đắc ý nói: " Karate, Boxing, Muay Thái, Nhu Đạo, kỹ thuật chiến đấu quân đội, Tán Thủ... Gần như tất cả các kỹ thuật cận chiến ta đều xem qua, lại tập hợp tất cả những điểm mạnh điểm yếu trong đó đều phân tích kỹ càng, quả thật cũng hết sức hao phí thời gian. Nhưng sau khi hoàn thành, bất kể ta dùng binh khí gì, với hình thức thế nào, chỉ cần là cận chiến giữa người với người, ta đều tự tin không rơi bao giờ ở thế hạ phong."
"Hừ... Khó trách người như Nguyễn Đạt, đều phải tới học ngươi một chiêu nửa thức."
"Hắn là một kẻ mê võ nghệ, cũng có thể nói một cách cực đoan chính là người điên. Tuy có thể coi đó là một loại thiên phú, nhưng người như vậy, cuối cùng vẫn không cách nào trở thành mạnh nhất. Cho dù thực lực có tăng lên nhờ vào kế hoạch Sáng Thế, chẳng phải vẫn thua ngươi sao..."
Lưu Hàng lắc đầu nói: "Nếu như trong trận chiến đó không có Hào Long Đảm, rất có thể ta đã thua dưới chiêu Nhất Thiểm mà ngươi đã dạy hắn."
Lạc Ảnh nói: "Ngươi bây giờ giả vờ khiêm tốn cũng không có ý nghĩa, thắng thì sao? Có biện pháp thắng ta bây giờ không đã, ta không muốn chờ đợi lâu." Hắn giả vờ khiêu khích Lưu Hàng, thực ra trong lòng vẫn luôn có phần chờ mong.
Giống như Tây Môn Xuy Tuyết nói với Diệp Cô Thành: "Ta bảy tuổi luyện kiếm, bảy năm thành công, đến nay... Chưa gặp được địch thủ."
Tuyệt thế cao thủ, chưa chắc phải có bạn. Nhưng nhất định, nhất định phải có một đối thủ.
Không quan hệ tới cách vận dụng linh năng, không quan hệ tới thân phận là người săn quỷ, người biên giới. Bọn họ có phải bạn bè hay không, càng không quan trọng. Hôm nay, trong căn phòng nhỏ này, là sự đối đầu giữa hai thiên tài cận chiến, nhất quyết phải phân ra cao thấp trên võ đài này.
Lưu Hàng dĩ nhiên có biện pháp, hắn yên lặng gia tăng linh lực, không hề che dấu tuyệt chiêu mình sắp đánh ra. Hô hấp dường như trở nên gấp gáp hơn, sát chiêu chờ tụ lực như sắp bộc phát.
Mà Lạc Ảnh vẫn giữ nguyên chiến pháp đối đầu, linh khí nội liễm, chỉ chờ một chiêu Lưu Hàng đánh ra là lập tức bộc phát toàn bộ linh lực, hậu phát chế nhân. Hắn giống như biển khơi vậy, bình tĩnh, yên lặng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc có thể xuất hiện sóng lớn ngập trời.
Lưu Hàng tự tin cười nói: "Tất cả đều là kỹ thuật cận chiến hiện đại sao... Hừ... Ta sẽ dùng một số thứ không phải là đồ hiện đại đâu, đều là hàng đã thất truyền từ lâu."
Trong khoảnh khắc đó, thời gian trong mắt Lạc Ảnh giống như ngừng lại, lời nói còn chưa dứt bên tai, Lưu Hàng đã xuất hiện trước mặt hắn.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
874 chương
12 chương
18 chương
357 chương
9 chương