Quỷ Hành Thiên Hạ
Chương 210 : Đại phong cốc
" Giả thông minh, ngươi nói có oan không? Tự dưng lại phải đi thật xa đi tìm cái tên mập chết tiệt kia! "
Trên quan đạo từ Thành Đô phủ đến Thổ Phiên, Tử ảnh ngồi trên lưng ngựa oán giận nói với Giả ảnh: " Đang đông lạnh lẽo mà phải chịu rét đi tìm cái tên được việc không đủ bại sự thì có thừa đó! "
Giả ảnh đang xem bản đồ cũng gật đầu: " Đại Bính rất không dùng được nhưng tốt xấu gì vẫn là tướng quân. Dẫn theo người nhiều như vậy còn nửa đường biến mất, thực là kỳ quặc. "
" Ngươi đoán là ai động tay động chân? Tây Hạ hay Liêu quốc? Đại Lý hẳn là không dám? " Tử ảnh vuốt cằm phỏng đoán.
Giả ảnh nhún vai: " Lí Nguyên Hạo với Dã Lư đều có hiềm nghi bất quá không có khả năng lắm, vẫn cứ cảm thấy chuyện này có chút không đúng."
" Ai, ngươi có nghĩ tới..." Tử ảnh nghiêng qua: " Có thể là người trong nhà không? "
Giả ảnh hơi điều mi: " Ngươi nói người trong triều hay người giang hồ? "
" Tử ảnh cười lạnh một tiếng, xoay mặt cũng không nói thêm. Người giang hồ thì không đến mức Đạt Tịnh không đánh lại, mà tin tức cũng không thể linh thông như vậy. Còn triều đinh thì..." Tử ảnh cười lạnh một tiếng, xoay mặt không nói thêm.
Giả ảnh cũng nhíu mày, trong lòng thì ai cũng đều tự hiểu. Tuy rằng Triệu Phổ làm Tiêu Dao Vương, cả ngày cũng không thèm làm việc đàng hoàng nhưng tvẫn nắm giữ binh quyền. Hơn nữa đánh giặc dựa vào bản lĩnh, phần lớn tướng sĩ trong quân đều giao mạng cho Triệu Phổ, với lại toàn bộ đám đại tướng có chút năng lực cũng đều rất kính nể hắn. Mặt khác dù sao cũng là thân thích, Triệu Trinh thập phần tín nhiệm Triệu Phổ. Hiện tại lại mưa thuận gió hoà, khiến cho những kẻ có chút dã tâm hết thảy đều không thể manh động. Đại Tống nguyên bản trọng văn khinh võ, Triệu Phổ có thể nói là ngoại lệ, còn đám tướng lãnh khác thì không mấy khá giả. Cho nên có kẻ giận chó đánh mèo với Triệu Phổ hoặc là nhân đố (kị) sinh hận cũng rất có khả năng.
Nói đến hoài nghi, bọn Tử ảnh thật ra cũng nghi ngờ vài người bất quá không có chứng cứ rõ ràng, bọn họ cũng không tiện nói.
Mà đi sau hai người là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngày đó phải tốn khá nhiều thời gian để mở tung quan tài nên không đi nhanh mà vừa đi vừa gật gù trên lưng Bạch Vân Phàm. Triển Chiêu nhìn bộ dáng mệt rã rời của hắn cảm thấy rất thú vị, vừa cưỡi Tảo Đa Đa vừa nhìn hắn tiếp tục lắc lư.
Từ Thành Đô phủ đi hướng lên tây bắc một hồi thì tiến vào địa phận Thổ Phiên. chỉ có một con đường. Vùng này người Thổ Phiên với người Hán cùng sinh sống cho nên có rất nhiều cửa hàng mua bán. Không ít người ở Thành Đô phủ cũng đến đây mua bán quần áo và lương thực, mà tửu lâu ở đây cũng rất nhiều.
Vùng này hai bên dựa vào núi, bình thường hay có gió mạnh, cho nên cung quanh mọi người đều gọi nơi này là Đại phong cốc.
Đám Triển Chiêu đi từ Thành đô phủ, lúc gần đến Đại phong cốc đã là ban đêm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là lần đầu tiên từ Thổ Phiên tiến vào địa giới Tây Vực, liền hỏi Tử ảnh cùng Giả ảnh có vẻ quen thuộc, vùng này có cái gì đặc biệt không.
"Chỉ là ngoại tộc chiếm đa số, cơ bản thì sinh sống chung ở cùng một nơi, đi qua thương lộ đầu kia chính là Thổ Phiên. Nếu thật sự có người động thủ bắt Đạt Tịnh thì rất có khả năng chính là ở nơi này, đông người dễ hành sự, bắt cóc xong trực tiếp ném người vào sài phòng nhà nào đó, lúc đó thật đúng là khó tìm."
Ban đêm nhiệt độ lại hạ thấp, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khoác áo choàng thật dày, kỵ mã đi qua cột mốc biên giới, tiến vào Đại phong cốc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khoác áo choàng lông trắng, Tử ảnh đi đằng trước quay đầu liếc nhìn một cái, mặt nhăn mày nhíu, hai người này vốn đã dễ nhìn, mặc một thân trắng, nhìn lại càng cảnh đẹp ý vui. Quay đầu, hắn lại vươn người sờ áo choàng lông đen trên người, nhăn mũi hỏi Giả ảnh: "Giả thông minh, ngươi xem Vương gia thật không có phẩm vị a, cái gì cũng muốn màu đen, ngay cả áo choàng cũng đen, mặc lên giống y như con cẩu hùng."
"Lông gấu vốn là màu đen, tìm đâu ra gấu trắng ?" Giả ảnh vỗ vỗ Tử ảnh: "Bọn Triển Chiêu dùng lông hồ ly, ngươi cũng biết Vương gia có quy tắc, không cho đụng vào hồ ly." (Chuongco : vì hồ ly là vợ anh nha *gật gù*)
Tử ảnh nhíu mày: "Vẫn là màu trắng dễ nhìn, Tiểu Tứ tử khoác lông thỏ rất khả ái."
"Tiểu Tứ tử nhỏ vậy đã phải vài con, ngươi thì phải bao nhiêu con mới đủ?" Giả ảnh trêu chọc hắn, thấy Tử ảnh nheo mắt, vội nói: "Được rồi, lần sau nếu gặp gấu trắng, ta cùng nó đại chiến ba trăm hiệp, bắt về làm áo choàng cho ngươi."
Tử ảnh nghe xong rất vừa lòng, nghĩ nghĩ: "Không bằng chúng ta làm hai bộ hai màu đen trắng luôn? Ngươi một bộ ta một bộ!"
Giả ảnh vẻ mặt bội phục nhìn hắn: "Ngươi cứ đơn giản nói muốn lấy lông Tiễn Tữ đi cho nhanh."
...
Lúc này, trên quan đạo tây bắc Thành đô phủ, đại đội nhân mã của Triệu Phổ đang di chuyển. Trong xe ngựa Tiễn Tữ đang làm đệm dựa cho Tiểu Tứ tử không tự giác rùng mình, Tiểu Tứ tử gối lên cái đuôi mềm mại của nó, ôm Thạch Đầu, trên người đắp chăn còn có áo choàng lông thỏ.
Công Tôn ngáp một cái, chỉnh lại chăn cho Tiểu Tứ tử đang ngủ say, vừa nhìn ra ngoài. Lúc này bên ngoài đã nổi lên đại tuyết, cũng sắp đến đại doanh của Triệu gia quân. Công Tôn từng tới một lần - Hắc Phong thành, là tổng bộ Triệu gia quân, cũng bình thường kiến tạo khá tốt, nhưng Công Tôn không thích nơi đó, nơi đó mọi người đều xem Triệu Phổ như thần, giống như chỉ một mình hắn cũng có thể bảo trụ thiên hạ này.
Công Tôn đang xem phong cảnh ven đường đến xuất thần, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Triệu Phổ, hắn cưỡi trên lưng Hắc Kiêu, xoay người đùa với hắn trong xe. Hắc Kiêu cảm thấy Triệu Phổ không ngồi im, khó chịu, đạp hai chân lên tuyết, lắc tông mao - Triệu Phổ, ngươi mẹ nó ngoan ngoãn chút coi!
Triệu Phổ nguyên bản định sáp lại hôn Công Tôn một ngụm, không nghĩ tới Hắc Kiêu động đậy hại hắn đụng trúng cửa xe, xoa mũi giựt dây cương một cái.
"Ngươi cái tên này!"
Hắc Kiêu quay đầu trừng hắn, vừa giậm chân, hất bay một mảnh tuyết - muốn đánh nhau hả?!
Công Tôn nhìn Hắc Kiêu trừng nhau với Triệu Phổ, thở dài, thật đúng là không có bộ dáng uy nghiêm của chủ soái, hắn rõ ràng cũng chỉ muốn ăn chơi tiêu diêu tự tại, cố tình vẫn bị ép làm Tu La vương trấn giữ thái bình của thiên hạ.
Triệu Phổ không thấy được trong mắt Công Tôn tràn đầy đau lòng, đám Âu Dương phía sau lại thấy rõ ràng.
Âu Dương nhíu nhíu khóe miệng, dã tiểu tử cũng có người đau (thương) nha.
Triệu Phổ cùng Hắc Kiêu náo loạn một trận, Hắc Kiêu tung bốn vó chạy, hắc bào xuyên qua màn tuyết lao về phía trước, đám tướng sĩ khoanh tay xem Triệu Phổ "Tư thế oai hùng" cưỡi ngựa, Triệu Phổ còn dùng gót chân đá mông Hắc Kiêu. Chọc con ngực điên kia tức giận đến mức nổi điên khóc lóc om sòm giữa tuyết. (Chuongco : tội Kiêu Kiêu)
Công Tôn nhìn Triệu Phổ càng chạy càng xa, tuyết rơi dày đặc che khuất tầm mắt, có chút cảm giác không thấy rõ mặt hắn, trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an, lần này đi về hướng tây cứ luôn dự cảm có điềm xấu.
Tâm phiền ý loạn buông màn, Công Tôn quay đầu thở dài, liền cảm giác Tiểu Tứ tử bò đến bên người, ôm thắt lưng hắn.
"Tỉnh?" Công Tôn cúi đầu.
"Phụ thân, ngươi luôn thở dài nga." Tiểu Tứ tử nhướng người lên, vươn tay xoa mi tâm nhíu lại của Công Tôn: "Không được nhíu, Cửu Cửu sợ nhất ngươi nhíu ."
Công Tôn ôm hắn lên vỗ vỗ: "Phụ thân có chút lo lắng a."
"Lo lắng cái gì?"
"Lo lắng Triệu Phổ."
Tiểu Tứ tử cả kinh: "Cửu Cửu bị gì? Sinh bệnh hay có người muốn hại hắn?"
Công Tôn có chút ngạc nhiên: "Sao ngươi biết có người muốn hại Triệu Phổ?"
"Ngô..." Tiểu Tứ tử vuốt cằm, chỉ chỉ bên ngoài: "Cha xem nga, từ khi rời Thành đô phủ Tiểu Lương tử luôn đi cạnh Cửu Cửu, bám rất chặt nga, Tiểu Lương tử tựa hồ so với trước kia rất khẩn trương!"
"Ghen a." Công Tôn chọt cánh tay mập mạp của hắn, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị Tiểu Tứ tử nhắc tỉnh hắn mới phát hiện, lúc trước đã cảm thấy Tiểu Lương tử từ khi rời Thành đô phủ tựa hồ không theo Tiểu Tứ tử nữa mà theo sát bên người Triệu Phổ, lúc đầu hắn tưởng Triệu Phổ là yêu cầu, muốn Tiểu Lương tử học hành quân đánh giặc linh tinh. Triệu Phổ muốn Tiểu Tứ tử sống thoải mái tự do tự tại, còn Tiêu Lương thì muốn hắn chăm chỉ học hành khổ luyện, nhưng hai hài tử hắn đều yêu thương như nhau, vả lại tựa hồ Triệu Phổ cũng không hy vọng Tiêu Lương đạt chức vị gì, chỉ cần hắn có năng lực sau này bảo hộ chính mình và Tiểu Tứ tử là đủ.
Công Tôn nhìn nhìn, nở nụ cười, Tiêu Lương khẽ cau mày nhìn chằm chằm Triệu Phổ giống như có người muốn khi dễ cha hắn, liền hỏi Tiểu Tứ tử: "Tiểu Lương tử có chút khác so với trước kia a?"
"Là Tiểu Bàn tử nói." Tiểu Tứ tử nói một câu.
Công Tôn sửng sốt: "Bàng Thái Sư nói gì?"
"Trước khi rời Thành đô không phải chúng ta ngồi cùng xe ngực với Tiểu Bànn và Tiểu Bao tử một lúc sao?" Tiểu Tứ tử ngửa mặt nói với Công Tôn: "Bọn Tiểu Bàn nói cái gì lần này thật quá trùng hợp, còn nói cái gì nội đấu linh tinh."
"Nội đấu?" Công Tôn nhướng mày.
Tiểu Tứ tử vươn tay đè lại mi tâm Công T6on: "Tiểu Bàn nói, muốn Tiểu Lương tử giám sát chặt chẽ Cửu Cửu, vì thế Tiểu Lương tử mới trở nên hảo khẩn trương."
Công Tôn trong lòng khẽ động, quả nhiên, Bàng Thái Sư cùng Bao đại nhân cũng đều cảm thấy có chút không ổn. Hắn đang nghĩ ngợi, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Công Tôn mất đà, ôm Tiểu Tứ tử lăn ra ngoài, may mắn phía trước có Thạch Đầu mềm mềm làm đệm đỡ.
"Sao vậy?" Công Tôn ló đầu nhìn ra ngoài, thấy Triệu Phổ đã xuống Hắc Kiêu, đứng cạnh xe ngựa nhìn càng xe, nguyên lai càng xe đột nhiên bị đứt, dây cương ngựa kéo cũng tan tành.
Công Tôn nhìn thoáng qua, Triệu Phổ quay đầu cười nói với hắn: "Không sao, chắc là xe lâu rồi không xài tới nên bị hư."
Công Tôn trở lại trong xe, cúi đầu - càng xe đứt là điềm rất xấu, đặc biệt là đối với chiến mã và chiến xa dùng khi hành quân đánh giặc. Trong đầu hắn lặp đi lặp lại - đứt, tan...
"Phụ thân." Tiểu Tứ tử bỗng nhiên vuốt nhẹ mu bàn tay Công Tôn: "Không cần lo lắng nga, bọn Miêu Miêu Bạch Bạch nhất định sẽ giúp Cửu Cửu ."
...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi vào Đại phong cốc liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho lắp bắp kinh hãi.
Nguyên bản nghĩ Đại phong cốc nếu là như tên thì hẳn phải là một nơi rất hoang vắng, nhưng vừa tới, đèn đuốc sáng trưng, trên đường còn có rất nhiều người đi lại, nghiễm nhiên có chút giống chợ đêm ở Khai Phong, chỉ là Khai Phong không có nhiều ngoại tộc như vậy mà thôi.
"Ăn chút gì đã?" Tử ảnh chỉ vào tửu lâu có vẻ xa hoa đằng trước.
"Thổ Phiên có món gì ngon không?" Triển Chiêu vui vẻ, trời đất bao la, trừ bỏ chuột thì ăn chính là nhân sinh lớn nhất của hắn. (Chuongco : tức là chỉ cần ăn không có chuột cũng dc ha ? =)))))
"Ai, từ từ." Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghênh ngang muốn vào tửu lâu, Tử ảnh vội ngăn lại: "Ta nói trước a, tửu lâu Tây Vực với Trung Nguyên không giống nhau."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu: "Không giống chỗ nào?"
"Bên trong tam giáo cửu lưu loại người nào cũng có, chúng ta còn có chuyện phải làm nên tốt nhất là tận lực điệu thấp một chút." Giả ảnh mua từ một gánh hàng rong nào đó bốn cái đấu lạp (nón có vải che mặt), đưa cho mọi người đội lên.
Tửu lâu ở khu vực lạnh, ngoài cửa treo hai tấm chăn bông làm rèm cửa.
Từ bên ngoài thì thấy im lặng, nhưng khi nhấc màn... một cỗ nhiệt khí nồng đậm mùi rượu truyền ra, đương nhiên, còn có tiềng ồn ào huyên náo có thể làm bay nóc nhà.
Triển Chiêu theo bản năng quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, phía dưới cái đấu lạp thật to Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bốn người đội đấu lạp nghênh ngang đi vào, cũng không quá khiến người khác chú ý, bởi vì nơi này một nửa mọi người cũng đều đội đấu lạp.
Đi vào tìm một góc ngồi xuống, Giả ảnh nói với hai người: "Nơi này loại người nào cũng có, bởi vì không thuộc cai quản Đại Tống cũng không thuộc cai quản Thổ Phiên, Tây Hạ cũng vậy, cơ hồ là nơi không ai quản lí nên trọng phạm, ác ôn cuồng đồ đến đây cũng không tính là lạ. Vùng này phần lớn người đều như dã thú xống chuồng, rất kiêu ngạo.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy hành tẩu giang hồ nhưng cũng rất ít khi gặp loại trường hợp này, còn cảm thấy thú vị, ngồi xuống kêu tiểu nhị gọi món ăn.
Triển Chiêu vừa mở miệng đã muốn ăn cá chua ngọt, tiểu nhị sửng sốt một lúc lâu, sau đó cười ngửa tới ngửa lui: "Khách quan là từ Giang Nam đến à? Nơi này lấy đâu ra cá cho ngươi ăn, gọi một con dê nướng hoặc mì thịt bò thì cón có, ha ha."
Giả ảnh cùng Tử ảnh vui sướng khi người gặp họa nhìn Triển Chiêu xấu hổ, Giả ảnh nói với tiểu nhị: "Một con dê nướng, bốn bát mì thịt bò, một vò thiêu dao tửu, gói thêm hai mươi cái bánh bao cùng bốn phần thịt bò, bốn túi nước, hai rượu, hai nước."
"Hảo." Tiểu nhị hỏi Giả ảnh: "Các vị muốn xuất quan a? Đi tây hay bắc a?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết tây là hướng Thổ Phiên .
Giả ảnh cùng Tử ảnh cũng không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi: "Phía tây gần đây yên ổn không?"
Tiểu nhị nhìn trái nhìn phải, điều mi: "Sao có thể."
Triển Chiêu tò mò: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cửu Vương gia Triệu Phổ đột nhiên xuất hiện ở Thành đô phủ, còn dẫn theo mười vạn đại quân." Tiểu nhị lắc đầu: "Ai, bên này mọi người đều rất sợ, hy vọng hắn đi về phía tây hoặc phía bắc đi."
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: "Người nơi này sợ cái gì? Triệu Phổ không phải chỉ là đến Thục trung bắt tham quan sao?"
"Ai!" Tiểu nhị khoát tay: "Ai mà biết có khi nào hắn tâm huyết dâng trào chạy tới nơi này bắt người? Chúng ta ở đây không biết bao nhiêu người đều là hàng tướng binh lính đào ngũ, trên người ai mà không mang mấy mạng người? Nếu Bao Chửng Bao thanh thiên cũng đến thì sao? Trong mắt hắn không chấp nhận nổi một hạt cát. Người nơi này thật vất vả mới được yên ổn một lúc, rất sợ lại phải đi đánh giặc ." Tiểu nhị oán giận bước đi .
Triển chiêu hỏi Tử ảnh cùng Giả ảnh: "Tự hồ người nơi này rất có tính cảnh giác a, phải làm cách nào mới tìm được manh mối của Đạt Tịnh?"
"Quan trọng nhất là tìm ra người nào động thủ đã." Tử ảnh tráng chén trà trên bàn: "Nơi này chủ yếu chia làm vài loại người, một loại là người thường ở đây làm ăn, những người này phần lớn rất an phận, sẽ không tự tìm phiền phức, cũng không tranh đấu, hẳn là không phải bọn họ. Loại thứ hai là sơn tặc, sơn tặc ở đây không giống sơn tặc trong nước, bởi vì nơi này phần lớn mã tặc chỉ thích cướp bóc của thương nhân Tây Vực, ngày thường hay loanh quanh gần đây. Cũng có khả năng là đám người này đã bắt cóc Đạt Tịnh, nhưng nếu vậy nhất định sẽ đòi tiền chuộc. Loại thứ ba, chỉ là một ít giặc cỏ đáng nói."
"Giống như trọng phạm đào tẩu sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi : Phạm tội giết người linh tình gì đó?
"Đúng vậy, những người này có rất nhiều người là bị hàm oan, hoặc nhất thời xúc động làm sai, trước đó cũng có thể là quan viên hoặc võ tướng, không muốn làm tặc, muốn cướp cũng chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo, cho nên..."
"Nhóm người này rất có khả năng." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu: "Đạt Tịnh dù là dị tộc nhưng cũng là một tên quan rất không tốt."
"Loại người thứ tư." Giả ảnh nói tiếp: "Ngoại tộc."
"Đều là người làm ăn sao?" Bạch Ngọc Đường nhìn đám người xung quanh đang tranh cãi ầm ĩ , phần lớn đều là ngoại tộc, nhưng hắn không thể phân biệt rõ là tộc nào, mọi người tựa hồ y như nhau, tóc cuốn khúc, mặc da thú.
"Ta biết." Triển Chiêu vừa cầm chén uống trà, vừa nói với Bạch Ngọc Đường: "Có vẻ bình thường đeo hai phiến răng hổ là người Liêu, tóc hơi đen đeo phật châu là Thổ Phiên, Tây Hạ thì..." Nói xong, Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ tai Bạch Ngọc Đường: "thường đeo mấy cái khuyên tai rất to, giống như treo một đống vòng cùng một chỗ."
Bạch Ngọc Đường bản năng xoay qua, con mèo này lại sờ lỗ tai hắn.
Triển Chiêu cười xấu xa, tai Bạch Ngọc Đường quả nhiên đỏ lên, lúc này, tiểu nhị cũng đem thức ăn đến, còn tặng kèm một đĩa ớt.
Tử ảnh bỏ một quả ớt vào bát hắn, lại bỏ hai quả vào bát Giả ảnh. Giả ảnh bất đắc dĩ nhìn hắn, Tử ảnh lấy cánh tay đụng đụng hắn, có vẻ tùy hứng: "Ăn nha."
Giả ảnh ăn một miếng, cay le lưỡi, Tử ảnh hớn hở cười.
Triển Chiêu bỏ chút ớt vào bát, nếm thử, cũng bỏ vào bát của Bạch Ngọc Đường: "Ớt này rất lợi hại a!"
Bạch Ngọc Đường nhìn một tầng ớt đỏ rực trong bát, tâm nói còn không phải sao... Ớt Thục Trung. (có QT dịch là tiêu nhưng để ớt nha, tại tiêu đâu có đỏ)
"Triển huynh nói rất đúng, nhưng cơ bản chỉ là đặc thù." Giả ảnh vừa nói, vừa cắt thịt dê nướng cho Tử ảnh ăn: "Ngoại tộc bình thường chủ yếu là tới buôn bán, trừ phi là có người an bài, giả trang thành thương nhân tới nơi này bắt cóc Đạt Tịnh gây rối loạn."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Vậy không đơn giản, nếu bọn họ có cách có thể đem Đạt Tịnh đi, thì cũng có thể nghĩ cách sống không thấy người chết không thấy xác."
"May mắn Đạt Tịnh là mục tiêu khá lớn, dễ phát hiện." Tử ảnh cười hì hì: "Trên đời không có bức tường không lọt gió, loại địa phương này không ai có thể thần không biết quỷ không hay mà làm gì đó."
"Có loại người thứ năm không?" Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, thức ăn nơi thâm sơn cùng cốc này cũng rất ngon, tâm tình theo đó tốt lên, hỏi tiếp.
Tử ảnh cùng Giả ảnh nghe đến đó trầm mặc, liếc nhau.
"Sao vậy?" Bạch Ngọc Đường thấy tươi cười trên mặt hai người liễm đi, liền cảm thấy có phải có ẩn tình gì đó.
"Nếu thực sự là loại thứ năm... Thì sẽ rất phiền toái." Giả ảnh nhìn hai người.
"Là ai?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt hai người họ đột nhiên ác liệt, cũng sốt ruột theo.
"Người một nhà."
"A?" Triển Chiêu sửng sốt: "Người một nhà?"
Giả ảnh nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói một câu: "Ngươi có biết trong nước có bao nhiêu người mơ tưởng vị trí của Vương gia không? Đừng nói thống soái tam quân là quyền vị cao nhất, chỉ một vị trí có chút thực quyền trong Triệu gia quân cũng đã không ít người muốn, chúng ta tham gia quân ngũ đã lâu nên thấy nhiều. Đố kị sinh hận linh tinh gì đó cũng là chuyện thường, Vương gia đánh giặc lâu như vậy, đám người ngáng chân phần lớn đều là người một nhà. Bất quá Vương gia vô tâm không phế lại cảm thấy hoàng chất hắn làm hoàng đế cũng không dễ dàng mới không so đo với những người đó thôi."
Triển Chiêu nhíu mày: "Nên chuyện lần này có khi là do có người trong triều cố ý làm khó dễ, muốn đối phó Triệu Phổ?"
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: "Vậy khó lòng phòng bị a, nói cho cùng ngạn ngữ cũng hay nói anh hùng thường đều chết trong tay người một nhà, đặc biệt là loại người bách chiến bách thắng."
-
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
30 chương
38 chương
10 chương
17 chương
125 chương
96 chương
53 chương