Phản Tướng
Chương 1
Đầu thu, trời cao khí sảng.
Ánh mặt trời dần ló dạng, nước sông tạo từng lớp sóng lóng lánh ánh vàng xô vào bờ đá, thỉnh thoảng bắn tung tóe bọt sóng, thấm ướt cả váy hoa xanh của A Lưu đang đan lưới bên bờ.
A Lưu mặt hướng về phía đông, chỉ cần nhướn mi, liền có thể nhìn thấy từng đám mây bồng bềnh, bị mặt trời nhuộm thành dải đỏ vàng, xếp tầng tầng lớp lớp trên nền trời xanh thẳm, giống như một chồng hoa cao ngất ngưởng. Nhìn kỹ lại, giữa đám hoa ấy còn có sư tử hí cầu, kỳ lân truyền thư, hay tam dương khai thái… Nhưng trong chốc lát bẵng đi, tất cả lại biến thành những hình dạng khác.
Cách đó không xa, có cái gì đó được nước đánh dạt vào bờ. A Lưu đã hơn năm mươi, thân thể mặc dù còn khỏe mạnh, nhưng ánh mắt lại có chút yếu. Bà không thấy rõ hình thù, chỉ thấy vật đó cùng nước sông giống nhau, bị ánh sáng mặt trời phủ lên một tầng màu vàng, rực rỡ đến chói mắt.
A Lưu vội buông tấm lưới trong tay, nhấc gấu váy hoa đã sờn cũ lên thắt lưng, cởi hài, một đôi chân trần đầy những vết chai sần, nứt nẻ liền hướng về phía vật kia mà chạy đến.
Lại gần liền thấy rõ, đó là một người nam nhân hoàn toàn trần truồng.
Bộ dáng đoán chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, rất cao nhưng lại thực gầy, vai trái bị đóng ấn, nước ngấm vào da làm trắng bệch, mái tóc đen dài rối tung, từng sợi từng sợi theo sóng trôi dập dềnh.
Nếu còn sống, nam nhân này chắc hẳn vô cùng tuấn tú, nhưng nếu đã chết, thì cũng khác những cái xác khác là bao.
Đây hẳn là một đào nô của một phú gia nào đó rồi. Thói đời này chính là đem con người ta chia ra làm ba bảy loại, đem người như con ngựa con la mà thu lời lãi, thậm chí còn đóng dấu, tuyên bố đó là vật sở hữu cá nhân.
Mà những con dấu này, mỗi nhà là một hình thù khác nhau. Khi đám nam nhân trong thôn tụ tập ngồi nói chuyện phiếm, đối với chuyện này luôn luôn hăng say, thậm chí thường xuyên bàn luận xem nô lệ nhà ai sẽ bị đóng dấu kiểu gì. Nhưng A Lưu thì không hứng thú, bà cảm thấy đó là phương pháp bức ép người, nghe thôi là quá đủ.
A Lưu ngồi xổm xuống, đưa ngón tay nứt nẻ đặt xuống mũi nam nhân, cảm giác được vẫn còn hơi thở yếu ớt, lại một lần nữa sờ sờ ngực y, cũng còn ấm áp.
Thế là không chút do dự, bà xốc người nam nhân ướt đẫm kia đứng lên, nhanh chân hướng về căn gỗ nhỏ cũ kỹ của mình mà tới.
—————–
A Lưu lớn lên ở ven sông, từ nhỏ đã biết cách cứu người chết đuối. Lúc cõng nam nhân về nhà, bà cố ý đẩy bụng hắn lên vai, để đầu cúi xuống đất. Cứ như thế, về được đến nơi, nước trong bụng đã muốn nôn ra gần hết.
Đỡ nam nhân đến giường, nhượng y nằm xuống xong, bà kéo chiếc chăn đơn đắp thật cẩn thận cho hắn. A Lưu đến gần xem xét một hồi rồi lại đứng dậy rời đi, ý định làm một chút cháo gừng. Lấy một ít đường phèn quý giá, bà cẩn thận thêm vào, lại cắt thêm một vài lát gừng nữa, rồi mang khay cháo nóng hổi lên.
Đoán chừng một hồi nữa y sẽ tỉnh, cứ thế quang lõa như vậy cũng không hay cho lắm. A Lưu do dự một lát, đoạn mở tủ quần áo ra, dưới đáy tủ lôi ra một bộ quần áo nam nhân bằng vải thô cùng một đôi giày vải còn mới, đặt ở đầu giường nam nhân.
Con trai bà đã mất từ mười năm trước. Ngay cả một đôi giày cuối cùng bà làm, cùng một bộ xiêm y chưa từng được mặc qua, cứ như thế mặc vào một thân khâm liệm cho hắn.
Nhìn tới cỡ người cùng cỡ chân, đôi giày của đứa con trai đã mất, hẳn là vừa với người nam nhân này đi.
Sau khi mặc vào xong, A Lưu an vị ở bên giường, một bên canh bếp lửa, một bên chờ nam nhân tỉnh dậy.
Qua chừng nửa khắc, nam nhân khẽ rên một tiếng, rồi dần dần mở hai mắt. Khi chống người ngồi dậy, nhìn thấy A Lưu ngồi bên giường, mắt liền nheo lại lộ ra sự sắc bén lợi hại, gương mặt tuấn mĩ, cân đối cũng lộ ra một vẻ âm hiểm “Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở đây?”
“Ta là A Lưu, người đan lưới thôn Tá Giáp, ở bờ sông cứu được ngươi.” A Lưu mỉm cười nhìn hắn.
Nô lệ bỏ trốn, phần lớn đều sợ bị người bắt về chủ cũ lĩnh thưởng, cho nên phản ứng của hắn A Lưu hoàn toàn hiểu được.
“Ấn nô lệ trên vai ngươi ta thấy rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không báo quan lĩnh thưởng. Ta A Lưu bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ muốn tích chút đức, sẽ không vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm đâu.” A Lưu nhìn đến nồi cháo bên cạnh, khói trắng tỏa ra nghi ngút, liền đi qua mở vung, lấy chiếc bát gốm múc vào nửa chén cháo gừng màu nâu đỏ nóng hổi, rồi bưng đến trước mặt nam nhân.
“Thôn Tá Giáp … A Lưu… Đa tạ.” Nam nhân nhận chén cháo, thấp giọng nói.
Ánh mắt sắc sảo của hắn y dần dần biến mất, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa hơn. Có lẽ do bị hơi nóng từ chén cháo bốc lên mà đáy mắt còn phiếm lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
“Ngươi thật anh tuấn.” A Lưu nhịn không được khen ngợi.
Nam nhân có chút xấu hổ, bưng chén cháo gừng lên húp sụp soạp.
“Ha hả, ta cũng không phải chưa trải qua sự đời.” A Lưu thấp giọng nói tiếp “Khi ta còn trẻ, cũng từng theo người nhà đã khuất ra ngoài buôn bán hải sản, vào nam ra Bắc cũng hơn mười mấy năm trời.”
“… Nhưng rồi chiến loạn kéo đến, bao nhiêu tiền kiếm được đều bị lũ quan binh cướp mất, sung vào quốc khố làm quân phí. Ta có hai người con, một nam một nữ. Đứa bé trai thì thông minh lanh lợi, khi còn đi học tiên sinh nào cũng tấm tắc khen. Còn nữ hài tử thì xinh đẹp như hoa, đối với cha mẹ đều ngoan ngoãn hiếu thuận, vậy mà đều mất trong chiến loạn.”
A Lưu sâu kín buông tiếng thở dài, gẩy vào bếp thêm vài thanh củi, rồi hướng y nói “Nếu con ta không chết, chắc bây giờ cũng ngang cỡ ngươi… Đúng rồi, ngươi năm nay chắc hẳn là khoảng hai bảy, hai tám tuổi phải không?”
“Làm sao được vậy, ta đã ba mươi hai rồi.” Nam nhân nhìn vào bóng lưng còng xuống của A Lưu, trong ánh mắt xẹt qua một mạt thâm đau “Ngươi yên tâm, Thiên triều cùng Kim Ma chiến tranh đã kết thúc, sẽ không bao giờ có đại chiến loạn nữa, đương kim Hoàng thượng lại anh minh quyết đoán…”
“Kỳ thực, từ lâu ta đã không còn quan tâm Hoàng đế là vị nào nữa rồi.” A Lưu ngắt ngang lời y “Đến nỗi ai đúng ai sai, ai thánh minh ai bại hoại, ta tuổi đã nhường này rồi cũng không muốn nghe nữa. Thiên Triều cũng tốt, Kim Ma cũng vậy, chỉ cần có thể để cho ta an ổn sống qua ngày là được rồi.”
Nam nhân thùy hạ mi mắt, nhìn chén cháo gừng màu nâu đỏ, run rẩy một chút, bỗng nhiên nở nụ cười “Đại nương, ngươi nói vậy cũng thực đúng.”
Thôn Tá Giáp, giải giáp tướng quân; A Lưu, vĩnh viễn lưu lại.
Đây có lẽ là ông trời muốn ban cho hắn thêm một con đường sống nữa đi?
—————
“Chắc ngươi không còn nơi nào để đi. Nếu không ngại, trước hãy cứ ở lại đây đã.” A Lưu được nam nhân khen ngợi, cười đến miệng không thể khép lại, nếp nhăn nơi khóe mắt nheo lại thành hai đường nhỏ, lộ ra vẻ già nua của tuổi già, bị ánh lửa bên bếp chiếu vào trở nên đỏ hồng “Nếu trong thôn có người hỏi, ta sẽ nói ngươi là người con những tưởng đã chết trận, nay trải qua đại nạn liền quay về.”
“Ân.” Nam nhân cũng cười “Ta tuy không có nghề nghiệp mưu sinh, nhưng đốn củi hay những việc nặng nhọc tốn hơi sức khác, ta đều có thể làm được.”
Bộ dáng y cười rộ lên thật sự như gió xuân mơn mởn, làm cho người ta cảm thấy muốn gần gũi, thân thiết hơn, đồng thời cũng ấm áp từ tận đáy lòng.
A Lưu nghe hắn đáp ứng, đứng bật dậy, xoa xoa bàn tay rồi tiến tới phía trước vài bước, ngẫm lại cảm thấy không đúng, lại quay trở về chỗ cũ, vui mừng khôn xiết không biết phải diễn đạt như thế nào.
Giống như là đứa nhỏ vừa mới mười bốn tuổi đã bị quan phủ mạnh mẽ lôi đi lên sa trường, lần thứ hai trở về bên mình.
“Đúng rồi, vậy ngươi gọi là gì?” A Lưu đi đến cạnh y, bỗng nhiên mở miệng, rồi chính mình lại cảm thấy được câu hỏi này có chút không đầu không đuôi.
“Tên của ta…” Nam nhân vẻ mặt liền trầm ngâm “Thực xin lỗi, tên của ta ta không thể nói… Đại nương, đứa con của người tên gì, sau này người kêu ta như vậy cũng được rồi.”
“Ngươi xem, ta thực già đến hồ đồ, đây đương nhiên không thể nói được.” A Lưu vỗ vỗ ót của chính mình.
Tên của nam nhân, hẳn là do chủ nhân của y cấp cho rồi, đương nhiên không thể nơi nơi gọi lung tung bậy bạ được, nếu không khó có thể bảo toàn một ngày nào đó không bị tìm tới cửa.
“Con ta gọi Hồng Dẫn, tự Diệc Phàm, đây cũng là do khi đi học tiên sinh cấp cho, nhũ danh là Bảo Đản nhi, cái này là do ta cấp… Sau này, ta sẽ gọi ngươi là Bảo Đản nhi.”
Nghe nàng nói như thế, nam nhân nhịn không được nữa, liền phì cười ra tiếng.
Không nghĩ tới sống đến ba mươi hai năm, cư nhiên lần đầu tiên nghe người khác gọi là “Bảo bối nhi”.
“Di, ngươi cười cái gì?”
“Không, không có…”
—————-
Từ đó, Hồng Dẫn ngụ lại nhà A Lưu, mỗi ngày đều lên núi đốn củi. Sau khi chẻ củi xong, ngoài việc để nhóm lửa nấu cơm đun nước, nếu còn dư thì Hồng Dẫn liền mang ra chợ bán.
Vì thế, A Lưu làm cho y một chiếc nón vành lớn, khi ra ngoài đều bắt y mang theo. Bên ngoài để che mưa nắng, nhưng thực tế là để che mặt của y lại. Cho dù là ở chợ hay trước mặt những người trước kia đã từng quen biết, cũng đều có thể ung dung mà qua lại.
Thoáng một cái, cứ như vậy đã nửa năm trôi qua, Hồng Dẫn cùng những người xung quanh dần dần trở nên quen thuộc hơn.
Hồng Dẫn thường ngày tính tình đã rất tốt, lại cần cù nhanh nhẹn, rất nhanh liền thu hút ánh mắt của các thiếu nữ trong thôn. Nhà A Lưu mặc dù bần hàn, nhưng thôn Tá Giáp cũng là thôn nghèo khó nhất, không ai khinh thị ai, thế là đôi khi phía đằng kia luôn có người đến xin A Lưu làm mối đề thân.
Hồng Dẫn tuổi tác không nhỏ, tới cửa gõ cửa đa số là các quả phụ. Nhưng vẫn có những cô nương chỉ mới mười lăm, mười sáu coi trọng y, sống chết đòi cha mẹ phải gả mình cho Hồng Dẫn.
A Lưu tuy rằng không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm tính, tốt hơn hết là để cho Hồng Dẫn lấy người tuổi ngang nhau, một quả phụ hiền lành là có thể đi.
Đại cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, trắng mịn phấn nộn như hoa, lại chưa hiểu biết chuyện đời, nhìn đến dấu ấn bên vai trái Hồng Dẫn kia, khó có thể tránh khỏi sự cố phát sinh. Quả phụ tái giá sẽ không tính toán để ý nhiều như vậy, còn bằng lòng ở bên như một người bạn tri kỷ, đây mới là người mà Hồng Dẫn cần.
Chạng vạng hôm nay, Hồng Dẫn bán hết củi, lại cầm hai lạng thịt dê trong tay, vai quàng đòn gánh theo đường cũ đi về, vừa tới đầu thôn, bất thình lình bị năm thanh niên ngăn lại.
Năm thanh niên này y đều biết, là người thôn Tá Giáp, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, huyết khí phương cương, có chuyện gì trên mặt đều không che dấu được.
Hồng Dẫn đánh giá họ một phen, buông đòn gánh, điềm đạm hòa nhã mở miệng “Có chuyện gì sao?”
“Mẹ của Tú nhi đến nhà ngươi cầu hôn, việc này ngươi có biết không?” Thủ lĩnh Tái Vượng gân cổ hướng y hất hàm, hai mắt đỏ quạch.
“Tái Vượng huynh đệ, việc này ta có biết.” Hồng Dẫn hướng hắn chắp tay “Nhưng ta cũng biết, ta không xứng với Tú cô nương, mong Tái Vượng huynh cứ yên tâm.”
Lời này nói ra vốn ôn hòa khéo léo cực kỳ, đối với những người có chút kiến thức, ắt hẳn đều hiểu được ý tứ trong đó. Chẳng may Tái Vượng chỉ là một sơn thôn lỗ mãng, chính mình lại vừa bị Tú nhi cự tuyệt, liền nổi nóng, một phen kéo lấy tay áo trái của Hồng Dẫn, cao giọng nói “Hừ! Không xứng à?! Thiên hạ có người nào thịt béo đưa đến miệng mà còn không ăn?! Ngươi cho là nói vài câu hay ho là có thể đuổi ta đi dễ dàng à?!”
Hồng Dẫn muốn thoát khỏi tay Tái Vượng, thậm chí là bốn thanh niên còn lại, là chuyện rất dễ dàng, chính là chỉ cau mày, vẫn ráng nhẫn nại giải thích “Ta không có…”
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe “xoạt” một tiếng.
Đang giữa mùa xuân, Hồng Dẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, là y phục A Lưu lưu lại từ mười năm trước, vốn không được bền chắc cho lắm, lại bị Tái Vượng mãnh liệt xả xuống, đem cánh áo trái rách toạc, lộ ra cả vai trái.
“Đây… đây…” Tái Vượng nhìn đến dấu ấn ở vai trái, hai mắt trừng lớn, giật lui từng bước về phía sau.
Dấu ấn kia là hình một rồng bay rất tinh xảo sống động, năm đầu móng vuốt mở ra, dáng vẻ thể hiện sự dữ tợn nghiễm nhiên nằm ở đầu cai trái của Hồng Dẫn.
“Bách Khiếu Thanh! Hắn là Bách Khiếu Thanh! Khắp thiên hạ, không hề có người thứ hai có dấu vết này!!!” Tái Vượng la lên đến sợ hãi, nhưng đồng thời cũng kèm theo một tia hưng phấn “Không nghĩ tới quân bán nước vậy mà lại rơi vào tay chúng ta! Các huynh đệ nhanh lên, bắt được hắn chính là được vạn lượng hoàng kim!!”
—————-
Không phải không biết Bách Khiếu Thanh rất lợi hại, nhưng là người càng trẻ tuổi càng hiếu thắng, lại càng không sợ chết, không quản sinh mệnh. Năm thanh niên cùng giữ lấy y, hai tay tóm chặt, một bên còn lớn tiếng gào lên “Mau gọi người tới! Mau gọi người tới! Bách Khiếu Thanh hiện tại đang ở đây!!”
Nơi này cách trong thôn không xa, hơn nữa nhiều thanh niên tuy không có phẩm chất đặc biệt gì, chính là được cái thân thể rắn chắc to khỏe, giọng lại lớn, quát to như vậy, nhóm người trong thôn lập tức chen chúc tới.
Thôn Tá Giáp, chung quy vẫn không dung được tướng quân giải giáp.
Bách Khiếu Thanh ngựa chiến nửa đời, làm sao có thể bị mấy thanh niên này gây khó khăn được. Cả người uốn cong như du long (rồng nước), đồng thời né khỏi công kích của bọn họ, mang theo một chuỗi âm thanh giòn vang.
Nhóm thanh niên thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ y ra tay như thế nào, chỉ cảm giác được bụng truyền đến một trận đau nhức, thân thể theo đó xụi lơ vô lực, rên rỉ ngã xuống đất, rốt cuộc cũng không đứng dậy nổi.
“Đắc tội.” Bách Khiếu Thanh hướng bọn họ ôm quyền, rồi nâng mí mắt, nhìn về phía thôn Tá Giáp cách đó không xa.
Mặc dù hiểu rõ chuyện đã như vậy không thể không rời đi… Y vẫn là luyến tiếc A Lưu, luyến tiếc nơi này yên bình không màng danh lợi.
Nếu y không phải Bách Khiếu Thanh, nếu y thực sự là Hồng Dẫn thì thật tốt biết bao.
“Đúng rồi, ngươi mang hai lạng thịt này giao cho A Lưu đan lưới giúp ta. Bà không biết thân phận của ta, càng không biết ấn trên vai ta biểu tượng cho điều gì… Bà… Chỉ là hảo tâm thu lưu ta mà thôi.” Bách Khiếu Thanh cầm lấy bao thịt mua từ chợ về đặt trên mặt đất, rồi cầm lấy đòn gánh xoay người rời đi.
“Ngươi, ngươi đừng mơ có thể chạy thoát!”
Thanh âm của đám thanh niên, dai dẳng phiêu tán sau lưng.
—————
Tin tức phát hiện quân bán nước Bách Khiếu Thanh nhanh chóng lan truyền khắp bốn phương tám hướng, cho nên Bách Khiếu Thanh không hướng tới nơi đông người mà chọn vào nơi thâm sơn rừng già.
Y cũng không có kinh nghiệm sống trong rừng, nhưng dựa vào bản lĩnh của bản thân, trên người lại thủ sẵn đá lấy lửa, như vậy ứng phó có thừa.
Phía tây trời chiều dần buông xuống, ánh tà dương cuối cùng vì thế cũng bị mang theo.
Bách Khiếu Thanh vận khí không tồi, phía trước trời đã tối đen, ngay giữa núi rừng cây cối rậm rạp, lại phát hiện ra một cái động có thể dùng để nghỉ ngơi.
Tuy nói là mùa xuân nhưng vào đêm, trong động vẫn lạnh căm, y phục đang mặc lại không có cánh áo trái lại càng thêm khó khăn. Thẳng đến khi nhặt được một ít cành khô rồi châm lửa đốt lên thành đống lửa nhỏ trong hang, lúc này mới cảm thấy ấm lên chút ít.
Bởi vì đốt nhánh cây tùng, nhựa thông ở trong xì xèo bung ra, phát ra tiếng lách tách nhỏ vụn. Phía bên ngoài một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng dã thú tru lên.
Khuôn mặt Bách Khiếu Thanh bị ánh lửa phía đối diện chiếu vào một mảnh đỏ hồng. Y vươn tay phải, vô thức xoa lấy vai trái, xoa lấy dấu vết kia.
Từng tấc lồi lõm trên da thịt, y đều không thể không quen thuộc hơn.
Sau khi nhận hết hình phạt cùng khuất nhục, thứ cuối cùng y nhìn thấy chính là đứa nhỏ mang theo ý cười xinh đẹp, ở giữa đám người chăm chú dõi theo, chính mình tự tay in dấu xuống đầu vai y.
Hiện tại nhớ lại cái loại đau đớn đó, cùng với tiếng xèo xèo do làn da bị cháy, vẫn còn rõ ràng vô cùng.
Y đã sớm biết trên đời không còn chỗ cho mình dung thân.. Rõ ràng như vậy, bản thân mình là dạng người gì, so với đã chết còn tốt hơn… Nhưng nếu có một cơ hội, y vẫn muốn sống hơn cả.
Nỗi chấp niệm không liên quan gì đến sự việc, đơn giản chỉ là bản năng mà thôi.
Cho nên, mỗi khi nhớ đến những năm tháng trong quá khứ, nhớ đến con người thản nhiên đón nhận cái chết ấy, y đều mang tâm tình sùng bái khôn cùng.
……
Đêm thực yên tĩnh, nếu có chút âm thanh nào khác thường liền dễ dàng phát hiện, huống chi là tiếng người ồn ã.
Bách Khiếu Thanh thần sắc lo lắng, cầm lấy đòn gánh bên cạnh, lao ra ngoài động, phát hiện xung quanh đã muốn bị đám người lăm lăm cây đuốc vây quanh.
Y biết đây là người thôn Tá Giáp. Những người đó dưới chân hoặc bao lấy nhuyễn bố, hoặc bao bằng da thú, đi lại sẽ không có tiếng động, cho nên đến bây giờ y mới phát giác.
Tuy không muốn mới đây còn là láng giềng hòa thuận chung sống, ân cần thăm hỏi trở thành địch nhân, nhưng nhìn thấy trong đám người không có A Lưu, y thoáng cảm thấy được an ủi.
Biết một hồi hỗn chiến sẽ không thể tránh khỏi, Bách Khiếu Thanh nắm chặt lấy đòn gánh, cảm giác lòng bàn tay dần dần mồ hôi lạnh chảy ra.
Y tuy có bản lĩnh hơn người, nhưng đối với tình huống này, cũng không có khả năng đối phó lại toàn bộ hai trăm thanh niên trai tráng đầy tự tin. Huống chi những người này, y một người cũng không thể giết, không đành lòng mà giết.
Torng đám người có dắt theo chó săn, bọn họ đương nhiên là nhờ vào nó mới tìm được hành tung của mình.
“Lúc này, ngươi còn muốn trốn đi đâu nữa?” Tái Vượng đứng ở trong đám người quát to “Bắt được quân bán nước này sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim! Toàn bộ thôn chúng ta đều có phần!”
Bách Khiếu Thanh cười khổ một chút, đột nhiên mất hết can đảm.
Đã chết rồi, chính mình hẳn đã sớm chết, vốn sẽ không có người hi vọng y sống sót.
Tướng quan Tá Giáp, quy ẩn ruộng vườn, đối chính mình mà nói… Đơn giản, chỉ là mơ mộng không có khả năng trở thành hiện thực…
Đáng lẽ nên sớm hiểu được mới đúng chứ.
Đúng lúc mọi người đồng thanh hưởng ứng, Bách Khiếu Thanh buông tay phải ra, mặc cho đòn gánh nặng nề rơi trên mặt đất.
—————
Người dân Thiên Triều đã phải trải qua chiến loạn, đối với phản tặc trở mặt bán nước, thông đồng với giặc, không ai không nghiến răng thống hận, thậm chí hận không thể róc thịt, lột da.
Ban đầu, mọi người còn nghĩ muốn bắt hắn rồi đánh một chút, sau đó mới giải lên quan phủ. Đợi đến khi đem Bách Khiếu Thanh đẩy ngã xuống mặt đất, dùng dây thừng buộc chặt lại, không biết ai đó liền khóc nức nở hô lên “Nhà của ta tám mạng đều chết dưới tay bọn Kim Ma, giết chết trên phản quốc này đi, đánh chết hắn, lăng trì hắn!”
Quần chúng bắt đầu trào dâng phẫn nộ, mất đi lý trí.
Trong lúc nhất thời, mọi người bất chấp đang cầm bất cứ thứ gì trong tay, tất cả đều giáng xuống người Bách Khiếu Thanh. Trong đó, có người đã hơn bảy mươi, là lão thợ săn đến bước đi cũng run rẩy không vững, đánh cũng không được, cũng cố dồn sức, nhổ vào Bách Khiếu Thanh mấy bãi nước bọt.
Côn gậy, xẻng, đòn gánh, đao kiếm… nện xuống thân thể bang bang tiếng vang, tiếng da thịt bị xé rách, ở giữa rừng núi vào ban đêm yên tĩnh dường như phá lệ trở nên kinh động, rợn gáy hơn.
Miệng mũi Bách Khiếu Thanh dần dần tràn ra máu tươi. Y cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại, cũng không vận công chống cự, chỉ là chờ chết mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, A Lưu dắt theo một con cẩu xuất hiện ở bên ngoài đám người. Nhìn đến tình huống trước mắt, liền lập tức buông dây thừng ra, rút sài đao từ bên hông, một bên vụng về khua tay lên, một bên như người điên lao vào đám người, lớn tiếng hét to “Tránh ra! Hoàng Lại, Nhị Cẩu, Tiểu Mao… Không được đụng vào hắn! Ai cũng không được đụng vào hắn!!”
Bách Khiếu Thanh nghe được thanh âm của nàng, liền chậm rãi mở mắt ra. Máu trên trán chảy xuống che khuất tầm mắt của y, cùng nước mắt trào ra trong nháy mắt xen lẫn nhau, tạo thành hai đạo hồng huyết, xuôi theo hai má chảy xuống.
“Đại nương, chúng ta biết ngươi vẫn coi hắn như con, sợ ngươi không chịu nổi, lần này hành động cũng chưa dám nói gì cho ngươi biết, ngươi cũng không thể như vậy!” Mấy thanh niên hùng hổ xông lên, dùng sức gạt lão đại ra đứng trước mặt A Lưu “Ngươi già đến hồ đồ đi, hắn chính là quân phản quốc, ngươi đã quên đứa con của ngươi chết như thế nào sao?”
“Ta phi!” A Lưu hướng mấy thanh niên đối diện cố sức phun ra một ngụm nước bọt “Ta sao có thể hồ đồ như vậy, mỗi ngày đều nghe các ngươi nhắc đến, khi Bách Khiếu Thanh phản quốc ta đều nhớ rất rõ! Năm hắn phản quốc là năm Kiến Thuần thứ mười… Con ta năm thứ chín đã chết trận! Ngươi nói cái chết của con ta cùng hắn có liên quan hay không?!”
“Ta mặc kệ cái gì Thiên Triều, Kim Ma, quốc tặc gia tặc! Ta chỉ biết rằng nửa năm qua hắn thực sự xem ta là nương nương, ta cũng đối hắn như con ruột của mình vậy.”
A Lưu thanh âm to, gằn từng tiếng rơi vào tai Bách Khiếu Thanh một cách thực rõ ràng.
Tay chân hắn đều bị đánh gãy, trên người xương cốt không biết đã bị nứt nhiều ít bao nhiêu, quả thực không còn năng lực phản kháng nữa.
Nhưng giờ phút này, y lại cảm thấy được trong lòng một khoảng trời sáng lạn rực rỡ, cho dù cứ như vậy chết đi cũng không còn gì tiếc nuối.
Thế gian rốt cuộc cũng có người thật lòng đối đãi hắn.
A Lưu nhìn đám người vẫn không có ý định dừng tay, đảo mắt, cái khó ló cái khôn hướng mọi người rống to “Các ngươi thực sự phải xuống tay độc ác như vậy, đem người đánh chết mới chịu?! Các ngươi không muốn đem lên quan phủ lĩnh thưởng vạn lượng hoàng kim sao?!”
Điều kiện quan phủ treo thưởng, là bắt sống.
“Đúng, đúng vậy! Bà con đừng đánh, mau dừng đánh!” Tái Vượng là người đầu tiên phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng hét lớn kêu to.
Rất nhanh, nhóm thôn dân liền dừng tay.
Vạn lượng hoàng kim, có thể làm cho thôn Tá Giáp nổi danh khắp nơi, sẽ trở thành thôn trang giàu có nhất.
Nhóm côn đồ lưu manh đều có thể thú được những cô vợ trẻ đẹp, cô nương đã thành thân cũng không cần ưu sầu về của hồi môn nữa, nhà cửa dột nát đều có thể tu sửa lại, bọn trẻ không cần mỗi ngày phải ăn bột mì, và có thể may được xiêm y thay cho bộ đắp mụn vá chằng chịt…
Tuy rằng chán ghét tận xương tủy, thống hận quân bán nước này, nhưng hơn cả cừu hận cùng nỗi thương nhớ thân nhân đã chết, cuộc sống tương lai vẫn là trọng yếu hơn cả.
Mọi người nhất thời tản ra, A Lưu bị mấy thanh niên khác trụ chắc lấy, nhìn đến Bách Khiếu Thanh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, toàn thân đều là máu tươi, lã chã rơi lệ.
—————
Bách Khiếu Thanh bị giam trong một gian phòng hoang phế ở phía đông thôn Tá Giáp.
Phế ốc không có cửa, mà chuyện này cũng không cần thiết. Gân mạch tay chân hắn đều bị cắt đứt, bản thân lại bị trọng thương, căn bản ngay cả đi đều không có khả năng, huống hồ trên cổ hắn còn đeo một thiết liên thô to cùng một sợi dây dùng để buộc chó săn, khóa vào trên xà nhà.
A Lưu bị người trong thôn cấm gặp y. Vì tránh cho y do bị thương mà chết, lang trung trong thôn sơ sài, qua loa nối lại gân cốt tay chân đã bị trọng thương cho y, mỗi ngày còn dùng một ít thuốc chất lượng kém bôi vào.
Cứ như vậy đã qua nửa tháng, người của quan phủ cuối cùng cũng đến đây, là đi thuyền xuôi dòng mà tới, nghe đâu còn có đại quan từ kinh thành nữa. Nhóm thôn dân chưa từng được trông thấy quan lớn, toàn bộ hò hét nhau đi xem náo nhiệt.
Đó là một chiến thuyền tráng lệ, đậu ở nơi này, so với thôn Tá Giáp nghèo khó đối lập rõ ràng, làm cho người dân nhìn đến không chớp mắt.
Đầu tiên từ trên thuyền đi xuống là một đám mặc y phục quan binh, khí thế uy nghi, y giáp mới tinh, giày không dính đất, mỗi người thân hình đều cao lớn, thể trạng cường tráng.
Bọn quan binh khệ nệ bưng vạn lượng hoàng kim, giao cho thôn trưởng, hỏi chỗ giam giữ Bách Khiếu Thanh. Phía sau, liền thấy một vị quan viên đai khảm vàng ngọc, vận hồng bào tử dài chấm gót từ trên thuyền đi xuống, bộ dáng cùng khí chất cùng quan binh khác nhau rất lớn.
Đứng giữa đám quan viên chính là một cẩm y thanh niên cao gầy. Bộ dáng hắn chỉ mới chừng hai mươi, mặt như được bôi phấn, hai hàng lông mày chếch cao chạm vào tóc mai, mắt như hàn tinh, khí tức cao quý đẹp đẽ đến mức kẻ khác không dám nhìn gần. Ánh mắt khẽ chuyển, lại mang theo một cỗ sát khí dày đặc, cũng đồng dạng khiến kẻ khác không dám đến gần.
Người trong thôn trộm nhìn đánh giá, chỉ thấy nhóm lão quan tất cả đều đối thanh niên kia khúm núm, lại càng không nói đến đám quan binh phía dưới, từ đáy lòng đều không khỏi tự hỏi không biết người thanh niên này rốt cuộc là nhân vật nào.
Cẩm y thanh niên dường như tâm tình tốt lắm, dọc theo đường đi đều cùng bọn quan viên nói nói cười cười, cuối cùng cũng đến được nơi giam giữ Bách Khiếu Thanh.
Vừa bước vào phế phòng, một cỗ mốc meo của rơm rạ liền xông vào mũi, bọn quan viên đều nhíu mày, cẩm y thanh niên bên môi khẽ cười nhạt, sắc mặt không đổi nhấc chân đi vào.
Bách Khiếu Thanh mê man, bất tỉnh nằm đống rơm rạ mốc meo, nghe được tiếng bước chân tới gần, lại mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Y nhìn thấy một đôi chân. Trên đôi chân kia là hài thêu vân tím mới tinh, mũi hài trắng tinh tươm, sạch đến không thể sạch hơn.
Tiếp đó, một bàn tay trắng nõn thon dài như tạc từ bạch ngọc, khớp xương rõ ràng vươn đến, hung hăng nắm lấy cằm y nâng lên. Cùng lúc đó, thiết liên như bị tác động, kéo theo một chuỗi lẻng xẻng vang lên.
“Sách, thực bẩn.” Cẩm y thanh niên ngồi xổm đối diện Bách Khiếu Thanh, dùng tay niết trụ cằm y, đến khi nhìn thấy trên mặt trên mặt bê bết máu, liền chán ghét nhíu nhíu mày.
“Xem ra vẫn chưa chết được. Đem hắn lên trên thuyền, sau khi tẩy trừ sạch sẽ, gọi thái y đến xem.”
Thanh niên ngón tay buông cằm y ra, đứng lên, hướng người bên cạnh ngữ điệu ung dung mà phân phó, xoay người rời đi.
Bọn quan viên đi theo phía sau thanh niên cũng nối đuôi nhau mà ra. Vài tên quan binh bịt mũi lại bước lên phía trước, đem thiết liên trên cổ Bách Khiếu Thanh tháo ra, kéo y ra bên ngoài.
Bách Khiếu Thanh hai chân gân đều bị cắt đứt, căn bản không thể động được. Hắn bị kéo ra bên ngoài, một đôi chân trần buông thõng xuống mặt đất, lê giật ra phía sau, rất nhanh bị cát đá thô cứng mài xát da thịt, trên mặt đất kéo ra một vết máu thật dài.
Nhìn đến cẩm y thanh niên đang đi phía trước, Bách Khiếu Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình xiết chặt. Y thùy hạ mi mắt, ánh mắt ảm đạm dần biến thành một mảnh u ám.
—————
Thuyền rời bến, ánh mặt trời loang loang trên mặt sông, hằn lên hai vệt nước.
“Bảo Đản nhi! Bảo Đản nhi!!!”
A Lưu ôm theo một chiếc bọc, từ rất xa bến mà gọi, một bên tất tả chạy, một bên lớn tiếng kêu.
Khi thuyền đến, người trong thôn sợ bà làm náo loạn, liền đem bà khóa trong nhà. A Lưu phải dùng dao chẻ củi phá tan cửa, lúc này mới có thể chạy ra.
Nhưng chung quy vẫn trễ một bước. Khi bà tới chỉ kịp nhìn chiến thuyền hoa lệ kia càng lúc càng đi xa, cho đến khi chỉ còn một bóng dáng mông lung phía chân trời.
A Lưu đứng bên bờ, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Buông tay, trong ngực bao vải thô rơi xuống, một đôi giày vải mới,một tấm áo bông mới, cứ như vậy rớt xuống dòng nước đang cuộn trào mãnh liệt bên dưới.
Đó vốn là món đồ bà coi như trân bảo, thế nhưng giờ lại không muốn nhặt lại. Chỉ là đứng si ngốc trước gió, mặc cho gió sông thổi tán loạn một đầu hoa râm.
Nếu người không còn, thì những thứ này cũng là vô dụng.
Bà đứng thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên cổ cùng trán gân xanh nổi lên, hướng theo phía chiếc thuyền đã đi mất, dồn toàn khí lực toàn thân khàn khàn hô to “Bảo Đản nhi!!!!”
Thuyền đã rời xa như vậy, nơi bà đứng lại ngược gió. Rõ ràng biết y sẽ không thể nghe được.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
10 chương