Quỷ Động
Chương 4 : Không Đáy
----------------------------------
Phần 3: Không Đáy
Ngay vào lúc Lục Lương Sinh hầu như đã hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên, lại loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tên hắn.
"Lương Sinh, Lương Sinh………"
Đó là âm thanh của Hương Tuyết, vô cùng gần gũi, giống như đang ở ngay bên cạnh hắn.
"Hương Tuyết, nàng biến thành quỷ, tới tìm ta sao?" Lương Sinh ngây dại ngồi ở trên miệng động, vô tri vô giác thì thào tự lẩm bẩm một mình.
"Lương Sinh! Lương Sinh, thiếp ở trong động! Nơi này thật là tối tăm quá, cái gì cũng đều không nhìn thấy! Lương Sinh, chàng mau cứu thiếp đi ra ngoài đi!"
Lục Lương Sinh chấn động, hắn vươn đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy đó là một mảnh tối đen, nhưng mà âm thanh của Hương Tuyết rõ ràng lại ở ngay bên tai. Tuy rằng nhỏ bé, nhưng mà thật sự rất rõ ràng, không có một chút xa xôi, hơn nữa, một chút tiếng vọng cũng không có.
"Hương Tuyết! Nàng không có việc gì sao? Có bị thương hay không? Ta bây giờ sẽ nghĩ cách cứu nàng đi ra!"
Lục Lương Sinh cuống quýt kéo cây đằng điều ra, cột từng cây vào với nhau, kết lại rất dài, đầu mút cột vào một cục đá, từng chút một thả vào trong động. Nhưng mà vẫn không chạm tới đáy được.
"Hương Tuyết, nàng đừng sợ, ta bây giờ trở về trấn, tìm mọi người tới cứu nàng!"
"Lương Sinh, đừng đi, thiếp sợ lắm!" Tiếng khóc của Hương Tuyết giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào trong lòng Lương Sinh.
"Đừng sợ, ta sẽ không bỏ mặc nàng, nàng chờ ta! Nghĩ chuyện khác đi, kể cho chính mình câu chuyện vui và hát tiểu khúc nào đó, sẽ không còn sợ hãi nữa!"
*****************************
Lục Lương Sinh như cơn gió chạy về Lệ Quan trấn, trời đã bắt đầu tối. Người trong trấn vừa nghe bị xảy ra chuyện, đều cầm đuốc ra cửa. Lại nghe thấy Lục Lương Sinh nói động ấy rất sâu, hầu như liền mang theo tất cả dây thừng có ở trong trấn, cũng đủ để quấn hai vòng thôn xóm này rồi. Cả trăm người hào hiệp đi đến chỗ Hạ Hương Tuyết ngã xuống, bắt đầu vội vàng muốn cứu người.
Nhưng mà dù có nối dây thừng dài đến cỡ nào đi nữa cũng đều không chạm đáy được, ném đá xuống dù có đợi bao lâu cũng không có hồi âm. Núi này dù sao cũng chẳng cao như vậy, chẳng lẽ cái động này thật sự không đáy sao? Nhưng mà rõ ràng âm thanh của Hạ Hương Tuyết lại ở ngay bên tai.
Mọi người trong trấn đều cảm thấy được bất thường, không ai dám xuống động cứu người. Lục Lương Sinh cột dây thừng vào người, muốn đi xuống, thấy vách động dựng thẳng đứng, liên tục như vậy, không có khúc quanh hoặc là chỗ nào phân nhánh, giống như bị một cây gậy thông thiên đâm xuống một lỗ thủng vậy. Hắn từng chút một đi xuống, cho đến khi ánh sáng không còn, cái gì cũng không nhìn thấy, giống như đang đi vào một đường hầm không có điểm cuối cùng, rơi xuống rơi xuống, vĩnh viễn rơi xuống.
.
.
.
Loại cảm giác này thật là đáng sợ, mà bất luận hắn có đi xuống bao lâu, âm thanh của Hương Tuyết vẫn nhẹ nhàng quanh quẩn ở bên tai. Mọi người đành phải cố gắng kéo hắn lên, lúc này trời đã bắt đầu sáng.
Một lúc sau, Lục Lương Sinh lại cùng người trong trấn dùng đủ các biện pháp cứu người nhưng không có cách nào thực hiện được. Ngay cả ném cây cối xuống, Hạ Hương Tuyết cũng đều nói không có xuất hiện cái gì ở bên người. Ngã xuống từ trên cao như vậy, mà một chút thương tích cũng không có. Ở dưới chân hình như là mặt cỏ, bởi vì là một mảnh tối đen nên nàng không biết ở xung quanh rộng chừng nào. Nàng hướng về một phía mà đi, chưa được mấy bước đã liền đụng phải vách đá của động, hướng sang phía khác mà đi, thật xa cũng không có điểm cuối cùng. Nàng sợ lạc đường hay lại gặp phải nguy hiểm, đành phải quay lại, dựa ở một bên vách động. Ở giữa khe đá có nước suối ngọt lành, còn có một loại trái cây không biết là gì, nàng phải dựa vào cái này để đỡ đói, nhưng mà ăn có mấy miếng đã không thấy đói nữa. Độ ấm ở trong động vừa phải, không khí dồi dào, hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi đi. Nhưng mà âm thanh của Lương Sinh và mọi người ở trong trấn, thậm chí là tiếng chim hót, nàng đều có thể nghe được rất rõ ràng.
*******************************
Động này sâu quá mức quỷ dị, Lục Lương Sinh và mọi người hết cách xoay sở. May mắn là Hạ Hương Tuyết tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng mà bị nhốt trong một không gian tối tăm như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho tinh thần bị khủng hoảng.
Lục Lương Sinh thuê người mỗi ngày ở trên mép động trò chuyện với Hạ Hương Tuyết, chính mình đi khắp đại giang Nam Bắc để hỏi thăm về cái động ấy, nhưng mà hầu như không ai biết được. Cho dù có góp ý cho biết cách, nhưng tất cả đều không thể thực hiện được.
Lục Lương Sinh không có nản chí, bởi vì nếu như ngay cả hắn cũng bỏ cuộc thì Hương Tuyết sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thoát ra khỏi động.
*******************************
Hôm nay, hắn được người ta chỉ đường đi đến Bạch Vụ Sơn, tìm một người tên là Đan Tham. Người ấy một thân áo đỏ, xa vời khó có thể nắm bắt được. Nghe hắn thuật lại chuyện này, người ấy chỉ nhẹ nhíu chân mày lại, à một tiếng.
"Nương tử của ngươi, nàng ấy rơi vào quỷ động rồi sao?"
Lục Lương Sinh vui mừng quá đỗi: "Quỷ động? Người nói nó gọi là Quỷ Động sao?"
Ngón trỏ của Đan Tham thon dài như ngọc, chấm vào nước trà, viết xuống bàn hai chữ "Quỷ Động", so với "quỷ" càng làm cho Lục Lương Sinh rùng mình nhiều hơn.
"Nó rốt cuộc là cái gì vậy? Trên đời này làm sao lại có một cái động không đáy như thế? Nếu mà không có đáy, vậy nương tử của ta làm sao dừng lại được, ta làm sao có thể lúc nào cũng nghe được giọng nói của nàng."
Đan Tham dựa vào cây cột, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Thiên công tạo vật, trên đời này đôi khi kỳ quái như vậy. Tốt hay xấu cũng không sao cả, nó chỉ là tự nhiên tồn tại ở đâu đó mà thôi. Chỉ tại vì vận khí của vợ chồng ngươi thật sự quá kém, vậy mà liền gặp phải như vậy."
Lục Lương Sinh quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với hắn: "Cầu xin tiên sinh nói cho ta biết làm như thế nào mới có thể cứu được nương tử của ta ra."
Đan Tham đi vào phòng, lúc đi ra đưa cho hắn một tờ giấy nét mực chưa khô, trên giấy có viết phương thuốc.
"Loại dược liệu này cũng không khó tìm, cái khó chính là ngươi phải thu thập được tóc của một ngàn người. Dây thừng bình thường vĩnh viễn không thể chạm xuống đáy, chỉ có dùng tóc bện thành dây thừng, mới có thể cứu được nương tử của ngươi ra. Ta biết yêu cầu này thật cổ quái, tin hay không thì tùy ngươi."
Lục Lương Sinh lại dập đầu bái tạ, trên đời này nếu có một cái động cổ quái tà ác như vậy thì biện pháp có kỳ quái như thế nào, hắn cũng đều có thể tiếp nhận. Hơn nữa, chuyện đã cho tới nước này, hắn cũng đã cùng đường.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
122 chương
73 chương
43 chương
70 chương
173 chương