Quỷ Động

Chương 5 : Cạo Đầu

---------------------------------- Phần 4: Cạo Đầu Đan Tham nói không thể chỉ lấy mỗi người mấy cọng tóc, mà phải là toàn bộ mái tóc, hơn nữa, nhất định phải là của nam tử, không thể có tóc màu trắng và màu đỏ. Thời gian đầu, Lục Lương Sinh phát bạc để cho những người hầu trong nhà đều cạo tóc hết, về sau thì bỏ tiền ra để mua tóc ở những người xung quanh. Nhưng mà tóc của nam tử là để thờ cha mẹ, người bình thường đều không chịu cạo tùy tiện. Sau đó hắn liền đi mua tóc ở chùa triền, hỗ trợ thu thập tóc của người xuất gia quy y. Tiếp tục bỏ tiền ra mua tóc ở nha môn và chỗ khám nghiệmm tử thi, thu thập tóc của những phạm nhân bị xử tử, tóc của những thi thể vô danh không người nhận. Lấy được tóc của mỗi người đều phải chải mượt, dùng dây tơ hồng cột lại một bó gồm hai mươi sợi, không được làm rối hoặc để lộn xộn. Ở trong căn phòng rộng, mỗi ngày phải phun lên một chút nước thuốc, như vậy thì tóc mới có thể tiếp tục duy trì sinh trưởng giống như mọc ra ở đầu người, không bị khô héo ngả màu vàng. Dù cho Lục Lương Sinh đã bán cả cửa hàng tơ lụa, chuyển nhượng gia nô, nhưng việc thu thập tóc vẫn còn thiếu rất nhiều. Người bên ngoài nói hắn bị điên rồi, thu thập nhiều tóc như vậy, chẳng lẽ có thể lấy làm quần sao sao? Lục Lương Sinh hầu như mỗi tháng đều phải quay về Lệ Quan sơn một lần, Hạ Hương Tuyết trước kia trong nhà nghèo khó, đã chịu rất nhiều khổ sở, từ nhỏ đã vô cùng kiên cường, nhưng mà một thân một mình ở trong động lâu như vậy, cũng gần như đã sụp đổ, Lục Lương Sinh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng. Một năm đầu, nàng hầu như mỗi ngày đều muốn tự sát, sau đó Lục Lương Sinh nói ra đã tìm được cách, hàng tháng đều đến thông báo cho nàng số lượng tóc đã thu thập được, nàng mới có niềm tin để mà sống sót. Mỗi một ngày đều vạch một đường vào vách động, mỗi một giờ, mỗi một khắc đều hy vọng đến ngày được thoát ra khỏi nơi này. ****************************** Hạ Hương Tuyết bị nhốt ở trong Quỷ Động, Lục Lương Sinh lại bị bao trùm trong áy náy tự trách, một chút cũng không dễ chịu hơn nàng. Không có lúc nào là hắn không hối hận vì lúc trước đã buông tay Hạ Hương Tuyết, không có lúc nào là hắn không trách cứ chính mình nhát gan và yếu đuối. Lại là một năm nữa trôi qua, số lượng tóc có được vẫn còn thiếu rất nhiều, mà gia tài của Lục Lương Sinh hầu như đã tiêu tán hết. Hắn thật sự đã không nghĩ ra được biện pháp khác, trong lúc tuyệt vọng đành phải đi tìm Đan Tham xin giúp đỡ một lần nữa. Đan Tham chỉ nói: "Ngươi cho rằng dây thừng bằng tóc so với dây thừng bình thường có gì khác biệt hả, chẳng lẽ chỉ về độ rắn chắc thôi sao? Quan trọng là… ý chí và năng lực của ngươi, dây thừng bằng tóc chính là có thể cảm nhận được tấm lòng của ngươi, giúp ngươi tìm được người mà mình muốn cứu. Ta tất nhiên có thể rất dễ dàng giúp ngươi thu thập được tóc của một ngàn người, nhưng mà như vậy thì chỉ vô dụng." "Lương Sinh đã cùng đường, cầu xin tiên sinh chỉ điểm!" Nếu ăn xin có thể thu thập được đầy đủ, Lục Lương Sinh nguyện ý ra đường ăn xin. Nếu hắn có võ công, hắn thà trở nên đê tiện, nửa đêm lẻn vào nhà người ta mà cạo đầu của họ. Nhưng mà, hắn chỉ là một thư sinh đọc sách bình thường……. Đan Tham lắc đầu: "Không phải vấn đề gì cũng đều dựa vào bạc mà giải quyết." Lục Lương Sinh suy trước tính sau, trở nên lĩnh ngộ, từ đó trở về sau, bắt đầu ở chợ thách đấu chơi cờ. ************************** Ngày hôm đó, một người nam tử áo xám mang theo hàng lý đi ngang qua, thấy rất nhiều người vây xung quanh, liền nhịn không được mà đi vào tham gia náo nhiệt. "Đây là đang làm cái gì?" Người bán hàng rong ở bên cạnh nói: "Lục công tử thách đấu đấy, thắng được hắn thì có hai mươi hai lượng bạc." Người áo xám không khỏi hưng trí lên: "Thua thì sao?" "Cũng không cần phải trả phí gì, nhưng phải cạo đầu, để lại mái tóc cho hắn." Người áo xám bật cười ha ha: "Hay lắm, ta cũng muốn xem thử." Người bán hàng rong vội vàng ngăn hắn lại: "Này này, ngươi thật muốn là kẻ trọc đầu sao, Lục công tử chơi cờ rất lợi hại nha." Người áo xám tràn đầy tự tin: "Sợ cái gì, tóc cũng không phải là không mọc trở lại." Hai người đánh một bàn cờ vào giữa trưa, mãi cho đến khi thái dương xuống núi mới phân thắng bại. Người áo xám sờ sờ vào cái đầu nhẵn bóng của mình mà khiêm tốn chắp tay: "Lục huynh, cam bái hạ phong." Lục Lương Sinh cũng lau lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi: "Trương huynh, đa tạ." Hắn không có nhiều sở trường, nhưng từ nhỏ học thuật có thiên tư rất cao, lại khổ tâm nghiên cứu, kỳ nghệ thật sự không tồi, rất ít khi gặp phải đối thủ. Cứ như vậy, về sau có rất nhiều người đến khiêu chiến, mà người bị cạo trọc lại càng ngày càng nhiều, đến thách đấu cũng càng nhiều hơn. Ngẫu nhiên, Lục Lương Sinh cũng có lúc thua, nhưng càng về sau, kỳ nghệ lại càng tiến bộ, vang danh hàng đầu, có rất nhiều cao thủ từ xa chạy tới tìm hắn để chơi cờ. Lục Lương Sinh không ham hư danh này nọ, thứ hắn muốn chỉ là tóc mà thôi. . . . Ngày qua ngày, số tóc thu thập được càng nhiều, hầu như đã phủ kín cả một gian phòng lớn, một tầng thật dày, giống như những tấm thảm. Lục Lương Sinh mỗi ngày sẽ đến để tưới nước, giống như tưới cho hoa và cây cảnh. Đưa mắt nhìn vào một màu đen nặng nề kia, cho đến khi cảm thấy choáng váng, áp bách hắn hầu như không thở được. Vốn là sớm có ngày thu thập đủ, nhưng giữa đường lại gặp gỡ thổ phỉ làm mất hai rương tóc, đành phải mất hơn hai tháng nữa. Cho đến khi Lục Lương Sinh mang theo số tóc thu thập được của chín trăm chín mươi chín người trở lại Lệ Quan sơn, thì Hạ Hương Tuyết đã bị rơi xuống Quỷ Động suốt bốn năm.