Quỷ Động
Chương 3 : Buông Tay
---------------------------------
Phần 2: Buông Tay
Thư sinh này tên gọi Lục Lương Sinh, hắn vội vàng đánh xe ngựa mang theo hơn mười rương tóc này là muốn đi đâu? Chuyện này nói đến cũng dài, phải trở về một mùa thu vào bốn năm về trước.
Khi đó, Lục Lương Sinh mới vừa hai mươi tuổi, cùng với người tình thanh mai trúc mã Hạ Hương Tuyết kết nghĩa phu thê. Vừa đọc sách vừa trông nom cửa hàng tơ lụa trong nhà, không xem là đại phú đại quý, nhưng gia đạo cũng giàu có. Cùng với Hạ Hương Tuyết là vợ chồng hòa thuận, tình thâm lưu luyến.
Chỉ có một chuyện, hai người thành vợ chồng trong lòng có một chướng ngại, chính là thành thân đã hơn ba năm mà vẫn chưa có con. Mời hết đại phu này đến đại phu khác, ai cũng đều nói thân thể hai người khỏe mạnh, chuyện mang thai chỉ là sớm hay muộn.
Hạ Hương Tuyết ở nhà thờ cúng Phật Quan Âm, ngày ngày bái lạy thắp hương. Vừa nghe có chùa miếu thần Phật ở nơi nào linh nghiệm, dù có xa đến đâu cũng muốn lôi kéo Lục Lương Sinh cùng đi bái tế. Mọi chuyện, liền bị phá hủy ở nơi này.
**************************
Biết Hạ Hương Tuyết mong mỏi có con thành nỗi sầu ưu, Lục Lương Sinh thường xuyên đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy. Ngày hôm đó, đi đến một địa phương có tên Lệ Quan trấn, Hạ Hương Tuyết phát hiện ở trong thôn đặc biệt có rất nhiều trẻ con. Mỗi một nhà, mỗi một hộ dường như đều sinh mấy đứa, hơn nữa lại có rất nhiều trẻ sinh đôi, thai long phượng. Tại khách điếm dừng chân, bà chủ sau khi nghe vậy mới tủm tỉm nở nụ cười.
"Lệ Quan trấn của chúng ta, chính là phong thủy tốt đẹp, cô nương nhìn Lệ Quan sơn ở phía sau kìa, hình dạng thật là giống một con Long Quy. Trên núi đó lại có tám tảng đá lớn, giống như cõng trên lưng con rồng nhỏ, mà ở đấy còn rất nhiều cây lựu, vậy cho nên người trong trấn không có nhiều con cháu sao được. Ta thành thân mới ba năm liền đã bế hai đứa nhỏ đây."
Hạ Hương Tuyết vừa nghe được như vậy liền bàn bạc với Lục Lương Sinh, muốn sống ở đây một khoảng thời gian, xem có thể mang thai đứa bé hay không. Lục Lương Sinh đối với nàng luôn luôn cưng chiều nghe theo, tất nhiên là đáp ứng. Một thời gian sau Hạ Hương Tuyết trong lúc vô tình đã nghe được một lão nhân trong trấn nói tới trên Lệ Quan sơn trước kia có một ngôi miếu nhỏ rất linh nghiệm, nhưng mà người trong trấn không cần phải cầu xin có con, người bên ngoài thì ngại đường núi khó đi, cho nên trong miếu không có hương khói, dần dần trở nên đổ nát.
******************************
Một ngày cuối thu đẹp trời, Lục Lương Sinh đang cùng một phu tử trong trấn chơi cờ thì bị Hạ Hương Tuyết lôi kéo đi lên Lệ Quan sơn. Dọc theo đường đi, lá phong đỏ như lửa, giống như thấm màu máu, đẹp không sao tả xiết.
Lúc sắp lên đến đỉnh núi, thấy Hạ Hương Tuyết có hơi thở dốc, Lục Lương Sinh mỉm cười nói ra: "Có muốn tướng công cõng nàng hay không?"
Hạ Hương Tuyết cũng mỉm cười trèo lên lưng hắn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của hắn làm nũng:
"Lương Sinh, nếu sang năm thiếp còn chưa có mang thai đứa nhỏ thì làm sao bây giờ đây?"
"Không mang thai thì không mang thai thôi, hai chúng ta ở cùng một chỗ tốt như vậy, cần gì lại phải vội vàng có thêm một nhóc con tới làm phiền chúng ta đây?"
Hạ Hương Tuyết biết đó là Lục Lương Sinh muốn an ủi nàng, nàng vốn đã từng bất đắc dĩ muốn Lục Lương Sinh nạp thiếp, nhưng hắn không đồng ý, khiến cho nàng càng thêm cảm động, cũng là càng thêm áy náy.
"Nếu như Lục gia tuyệt hậu, đừng nói là phụ mẫu chàng, mà còn cả phụ mẫu của thiếp, ở cửu tuyền cũng sẽ trách cứ thiếp thôi."
"Đừng có nói như vậy, chúng ta đã cố gắng hết sức, có đứa nhỏ hay không thì còn phải xem ý trời thế nào đã." Lục Lương Sinh cầm lấy bàn tay trắng nõn của Hạ Hương Tuyết mà hôn xuống. Hắn nghĩ đời người vốn không thể nào thập toàn thập mỹ, có thể cùng Hương Tuyết bạch đầu giao lão đã là may mắn lớn lao rồi.
Hai ngươi đi tới đỉnh núi, tìm được ngôi miếu đổ nát kia, thành tâm cúng bái. Thấy thời gian còn sớm, Hạ Hương Tuyết nói cần hái vài cây nấm và nhặt hạt thông về, trong lúc vô thức bước đi, đã đi ra sau núi.
.
.
.
Cây cối càng ngày càng rậm rạp, dần dần, cỏ dại cũng càng ngày càng cao hơn, đã nhìn không thấy đường đi. Lục Lương Sinh sợ gặp phải trùng độc hoặc là rắn rết, sài lang mãnh thú thì sẽ không an toàn, không ngừng thúc giục Hạ Hương Tuyết quay trở về.
Hạ Hương Tuyết mới vừa gật đầu đồng ý, Lục Lương Sinh liền cảm thấy được cánh tay của chính mình mãnh liệt bị kéo xuống. Hắn theo phản xạ muốn kéo tay lên, do quán tính mạnh mẽ lao về phía trước mà cả người ngã nhào xuống mặt đất.
Thì ra trên mặt đất không biết làm sao lại xuất hiện một cái hố sâu, bởi vì bị cỏ dại che lấp, mà hai người bọn họ đều không chú ý đến, khi đó Hạ Hương Tuyết đúng lúc bước vào khoảng trống mà ngã xuống. May mắn là bọn họ vẫn còn nắm tay, giờ phút này, Hạ Hương Tuyết chơi vơi trôi giạt, từ từ tuột khỏi cánh tay của hắn. Mà nửa thân mình của hắn đều đã bị kéo theo ra, hầu như cũng muốn ngã xuống.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Hạ Hương Tuyết vì sợ hãi mà bật khóc lên. Lục Lương Sinh sắc mặt trắng bệch, tay phải gắt gao nắm chặt Hạ Hương Tuyết, tay trái liều mạng giữ lấy cỏ dại ở bên cạnh, bị lá cỏ răng cưa cắt vào, cả tay đều là máu.
"Hương Tuyết! Nắm chặt! Tuyệt đối không được buông tay!"
Lục Lương Sinh hô to lên, ánh mắt liếc về nhìn xuống cái hố mà Hạ Hương Tuyết bị ngã vào, bên dưới là một mảnh tối đen, hoàn toàn nhìn không thấy đáy. Như thế nào lại có một cái động sâu như vậy? Không giống như hố bẫy mà thợ săn đào! Những hòn đá ở bên cạnh rơi xuống, thật lâu sau vẫn không nghe được tiếng vọng lại, nếu như thật sự ngã xuống, không chết thì cũng bị thương.
Cánh tay hầu như sắp trật khớp, mồ hôi của Lục Lương Sinh từ trên trán rơi xuống, rơi trên mặt của Hạ Hương Tuyết.
"Lương Sinh, cứu thiếp!" Đôi mắt đen láy của Hạ Hương Tuyết tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng nhìn lên hắn.
Bàn tay nắm chặt cùng một chỗ của bọn họ từ từ trượt ra, Lục Lương Sinh cũng đang bị kéo xuống. Thân thể của Hạ Hương Tuyết chưa bao giờ nặng như vậy, giống như ở dưới chân nàng bị cái gì đó giữ chặt, dùng sức kéo xuống vậy.
Còn tiếp tục như vậy nữa, cũng chỉ có thể cùng nhau chết........
Trong đầu Lục Lương Sinh vừa mới hiện lên ý niệm này, bàn tay liền vô thức hơi hơi buông lỏng.
"Lương Sinh........" Hạ Hương Tuyết chỉ kịp hét lên tên của hắn, cả người ngay lập tức rơi vào trong bóng tối.
.
.
.
Hai tay của Lục Lương Sinh đều mất đi tri giác, cả người cũng mất đi tri giác. Sau một lát mới phản ứng kịp, gào khóc vì người hắn yêu nhất bị nuốt trọn vào cái động lớn kia, điên cuồng đưa tay túm lấy tóc, cào lên mặt, cả mặt biến thành đầy máu.
"Hương Tuyết! Hương Tuyết........" Hắn hết lần này đến lần khác kêu lên, hầu như đã khàn cả giọng.
Hắn buông tay? Hắn vậy mà vào thời điểm quan trọng nhất đã buông tay!
Hối hận không kịp, Lục Lương Sinh bị bi thương và áy náy vô tận bao trùm, hết lần này đến lần khác vẫn gào khóc gọi tên ái thê.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
122 chương
73 chương
43 chương
70 chương
173 chương