Quay Về Quá Khứ
Chương 58
Lời nói của Reinhardt và tộc trưởng Nhân Mã làm cho mọi người chấn động, Snape thì khá bình tĩnh, dù sao anh biết số sinh vật pháp thuật đang sống trong rừng cấm Hogwarts nhiều không đếm được, ngược dòng lịch sử nghe nói có thể là từ thời đại bốn nhà sáng lập, nhưng anh thật không ngờ anh lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy chuyện này.
Mà bọn Godric, những người không biết hướng đi của lịch sử trong tương lai cũng rất kinh ngạc. Dù tự xưng là quý tộc bóng đêm – Vampire hay là Nhân Mã cao ngạo xưa nay không thích cùng phù thủy giao tiếp đều không phải loại chủng tộc sẽ xin phù thủy giúp đỡ.
Như nhìn được suy nghĩ trong lòng các phù thủy, tộc trưởng Nhân Mã cười khổ nói, “Thật không dám giấu diếm, bộ tộc chúng ta chịu áp lực sinh tồn càng lúc càng lớn, tuy rằng lui vào trong rừng rậm, nhưng vẫn gặp phải loài người đuổi giết nếu dừng di chuyển. Hơn nữa bởi vì cuộc sống lang bạt gian khổ, những đứa nhỏ bộ tộc chúng ta số lượng càng ngày càng ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì có một ngày, tên của Nhân Mã chúng ta chỉ được biết ở trên sách sử, trên đời sẽ không còn bộ tộc Nhân Mã này. Cho nên ta nguyện ý cùng phù thủy ký kết khế ước để đổi lấy một mảnh đất bình an cho bộ tộc ta sinh sống.”
Nhân Mã há mồm ngậm miệng không rời những vì sao, trong bọn họ quả thật có thể dựa vào vận động của các vì sao mà thăm dò vận mệnh. Tộc trưởng Nhân Mã chính là người như vậy, ông đã sớm dự đoán ra tương lai bộ tộc sẽ được che chở bởi Hogwarts khi quan sát quỹ tích vận động của các ngôi sao trên trời, chỉ có Hogwarts mới có thể giúp bộ tộc của ông tiếp tục sinh tồn và phát triển. Đối với một quần thể sinh vật mà nói, sinh sản phát triển là chuyện quan trọng nhất, vì mục tiêu này, họ có thể trả mọi giá để đạt được.
Godric gật đầu, anh có thể hiểu ý của Nhân Mã. Hiện tại tình trạng sinh tồn của phù thủy và Nhân Mã giống nhau, gặp phải nạn diệt tộc, cũng xuất phát từ mục tiêu kéo dài dòng tộc, bọn họ mới sáng tạo Hogwarts. Nhưng đám Vampire thì vì nguyên nhân gì đây, rõ ràng bọn họ có lãnh địa của mình. Nghĩ vậy, Godric nhìn về phía Reinhardt vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
“Ha ha, các ngươi nên biết chúng ta thuộc bộ tộc Torre, là bộ tộc thanh cao nhất, quý tộc nhất. Hoàn toàn khác với những kẻ điên, người quái dị, chúng ta không thể chịu đựng được chung quanh đều là những tên như thế.” Reinhardt nói ra lý do của mình. Tuy rằng lý do anh ta nói đường hoàng, gì mà bộ tộc cao quý bọn họ khinh thường sinh hoạt cùng những Vampire lỗ mãng vô lễ khác. Trên thực tế, những Vampire lỗ mãng vô lễ kia cũng không muốn qua lại cùng đám Torre thích cố làm ra vẻ quý tộc hơn người.
Mặt khác Reinhardt mang theo gia tộc Vampire của chính mình tiến đến còn có một mục đích cá nhân, từ khi anh đánh một trận cùng cô nàng phù thủy tại thung lũng Godric, anh dường như nổi lên hứng thú nho nhỏ đối với cô gái ấy, cái gọi là gần quan được lộc, anh đưa tộc nhân đến nơi đây, cũng vì tâm tư muốn được gần người đẹp. Nhưng anh rất thông minh không nói điều đó ra, nếu không chỉ sợ làm quen không thành, còn có thể bị người ta đuổi ra khỏi nhà.
“Chúng ta có thể lập nhiều khế ước pháp thuật đảm bảo không gây tổn hại đến các học trò Hogwarts.” Vì gia tăng khả năng thành công Reinhardt còn đưa ra lời thề cùng phù thủy, ước thúc thành viên gia tộc của mình.
Thủ lĩnh Nhân Mã cũng tỏ vẻ đồng ý lập khế ước, nếu tương lai Hogwarts gặp phải kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bộ tộc Nhân Mã nhất định sẽ cùng phù thủy đoàn kết chống lại.
Đưa mắt nhìn nhau, Godric quyết định đồng ý tiếp nhận hai tộc đàn này trở thành thành viên Hogwarts. Về chỗ ở cho bọn họ, Godric cảm thấy vườn hoa phía sau của lão rồng kia rất tốt, nếu về sau sinh vật pháp thuật dưới nước đến thì ở trong bồn tắm của lão rồng là được. Còn việc thì ra rừng cấm là vườn hoa của lão rồng, hay hồ Đen kỳ thật là bồn tắm của nó… những việc này được Snape bình tĩnh tiếp nhận, về phần năm đó anh đã từng hái hoa ngắt lá tại hoa viên người ta, anh đã không còn nhớ rõ nha.
Lúc này phù thủy và Nhân Mã, Vampire ký kết khế ước cùng bảo vệ Hogwarts. Mà Reinhardt còn rất thông minh đưa ra hưởng ứng lệnh triệu tập, vì mình tìm cơ hội tiến vào tòa thành. Nếu chủ nhân chân chính của tòa thành là một con rồng, như vậy thuê một Vampire làm quản lý tuần tra ban đêm cũng không có gì ngạc nhiên. Chẳng qua Snape có một loại cảm giác rất quái dị khi nghĩ đến vị Vampire đường đường là thân vương vậy mà trở thành tiền bối của Filch.
“Oa, thật quá giỏi! Thì ra các giáo sư của chúng ta giỏi giang như vậy!” Âm thanh tán thưởng phát ra từ Buck Potter. Tuy thời điểm bọn Godric đi ra đã lệnh cho các học trò đều ở lại lễ đường, nhưng vẫn có những nhóc con không nghe lời trộm chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Bên cạnh Buck một tên đeo mắt kính không để ý tới cậu mà hết sức chăm chú viết gì đấy. Buck rất ngạc nhiên nhìn qua đọc “Sinh vật pháp thuật cường đại tại ngày Hogwarts khai giảng bắt đầu tiến đến xâm lấn, nhóm giáo sư pháp lực cường đại dùng sức mạnh chiến thắng những sinh vật này và thu phục chúng, cùng bọn chúng ký kết khế ước, từ nay về sau ở lại rừng cấm, trở thành lực lượng bảo vệ Hogwarts. Nè, cậu viết thật hay, thật sự là rất hấp dẫn.”
Có lẽ vì lời khen ngợi, đứa bé này ngẩng đầu lên, theo động tác của cậu, Buck cũng thấy rõ bìa bút ký có tên – Hogwarts Một lịch sử, Charles Skeeter. Buck thích thú mượn bút ký của Charles vui vẻ đọc, thỉnh thoảng đến đoạn nào đó lại phát biểu một chút quan điểm của mình.
“Hai tên ngu ngốc!” Cách bọn họ không xa bốn đứa nhỏ nhà Snape thuộc Slytherin đồng thời khẽ mắng. Quả nhiên học trò Nhà Gryffindor theo chân chủ nhiệm bọn họ ngu ngốc giống nhau.
Mà ở nơi cách bọn họ không xa Donahue Weasley đau đầu tự nhắc nhở mình sau này trước mặt Skeeter cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, cậu thật không ngờ bạn học của cậu còn có tài làm tiểu thuyết gia hoặc là người ngâm thơ rong.
Từ lúc Nhân Mã và Vampire vào ở, thanh danh Hogwarts càng ngày càng vang, hứa hẹn rất nhiều sinh vật pháp thuật chủng loại khác nhau lục tục kéo đến Hogwarts, bọn chúng cũng cùng phù thủy Hogwarts ký kết hiệp ước hòa bình ở chung, khế ước pháp thuật là đồng minh khi chiến tranh. Sau này những sinh vật pháp thuật đó trở thành chiến lực quan trọng bảo vệ Hogwarts.
Nhạc đệm đêm khai giảng cũng không ảnh hưởng tiến độ dạy học bình thường của Hogwarts, từ ngày hôm sau trường học pháp thuật Hogwarts chính thức bắt đầu giảng bài.
Bởi vì là năm đầu chiêu sinh nên học trò không nhiều, cũng bởi chỉ có một cấp học, bọn Godric liền quyết định tập trung bốn Nhà cùng giảng bài, một lớp học một vị giáo sư đồng thời dạy đệ tử bốn Nhà. Những người khác không có ý kiến gì về việc này, nhưng đối với Snape, anh ngược lại tình nguyện giữa học trò của anh chưa từng có học trò Nhà Gryffindor, tốt nhất là vĩnh viễn không cần có những quái vật hình người này, nếu không trên lớp học độc dược của anh nhất định sẽ có một đống lộn xộn.
Lớp học độc dược năm nhất của Snape đối với anh và các học trò mà nói đều là một sự tra tấn, mà về sau lớp học này trở thành ký ức khắc sâu không quên trong đầu bọn chúng.
Giống với lớp độc dược ngàn năm sau, thời điểm đám nhóc bốn Nhà đang líu ríu trong lớp học độc dược, từ một tiếng ầm phía cửa, Snape với áo choàng đen cuồn cuộn mạnh mẽ đi đến. Anh lạnh lùng quét một vòng đám nhóc đang câm như hến khi nhìn thấy anh, thật giống như là xà vương đang tuần tra lãnh địa của mình. Điều này làm cho đám nhóc vốn sợ anh lại càng thêm sợ hãi, mỗi người đều cố gắng làm mờ sự tồn tại của mình lại.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như hai đứa nhóc nhà Snape lưng thẳng tắp mắt nhìn thẳng như sẵn sàng đánh trận, Phineas nhà Black thì dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, lại như nhóc con nhà Potter mang theo ánh mắt đối địch nhìn anh, nhóc con nhà Weasley lại dùng một loại ánh mắt rất tôn kính nhìn anh, cái loại ánh mắt này giống như là con rể vô cùng nịnh nọt gặp cha vợ vậy, điều này làm cho Snape cảm thấy lạnh gáy.
Dù sao cũng từng là cấp dưới làm trâu làm ngựa hơn mười năm cho Dumbledore, Snape đã rất quen thuộc việc dạy học. Anh theo thường lệ bắt đầu điểm danh, sau đó, anh dùng đôi mắt đen tuyền của mình lần thứ hai quét khắp lớp học rồi chậm rãi nói. Giọng của anh cũng không cao chỉ hơn thì thầm một chút, nhưng lại có thể làm cho toàn bộ học trò trong phòng học đều nghe rõ lời của mình, “Các trò đến nơi đây là học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược…”
Lời Snape nói làm cho phòng học hoàn toàn yên tĩnh, mà bởi vì thốt ra câu nói quen thuộc, Snape cũng hoảng hốt một lúc. Thế nhưng anh lập tức lấy lại tinh thần, nhìn các học trò này ngẩn người anh không vui bắt đầu dạy học.
Bởi vì học trò trình độ không giống nhau, anh liền bỏ qua quá trình, trực tiếp bắt đầu giảng giải cách nhận diện dược liệu và cách thức xử lý, hướng dẫn một chút về quá trình điều chế độc dược trên bục giảng. Sau đó chính là thời gian để các học trò một mình điều chế độc dược.
Snape kéo áo choàng thật dài qua lại kiểm tra, thường thường lại lớn tiếng răn dạy một học trò làm không đúng. Điều này làm cho bọn học trò phải duy trì tinh thần tập trung tuyệt đối, dù sao nọc độc của người nào đó không phải tất cả mọi người đều có thể chịu được.
Chẳng qua cũng có người không tập trung vào độc dược. Con mắt Buck luôn nhìn đến nơi cách cậu không xa, nơi Carey Prince một mình một người tập trung nhìn vạc độc dược của mình. Cậu nảy ra một ý hay, lấy ra dược liệu mà vừa rồi cậu nhìn thấy và lấy đi. Là đứa nhỏ của gia đình phù thủy cậu đã học qua một số độc dược căn bản, cậu biết loại thảo dược này khi đun nóng một lúc sẽ phát ra mùi giống mùi phân. Vì thế anh định thừa dịp Carey chưa chuẩn bị trộm ném thảo dược vào.
Ha ha, con dơi nhỏ ngươi chờ mất mặt đi.
–
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương