Quay Về Quá Khứ
Chương 31
Ngay lúc Mackay muốn ra tay giết chết Snape, thế giới nội tâm của Snape cũng đang xảy ra biến hóa.
Khi Snape vừa uống xong chất lỏng không rõ kia, anh cảm thấy cổ họng nóng rát khó chịu. Sau đó anh thấy hoa mắt, rồi anh phát hiện mình hiện ra ở một nơi rất quen thuộc. Dưới trời mưa lâm râm, ở trên đường trống trải không có một bóng người, nhà cửa hai bên ngã tư đường lẳng lặng đứng sững ở nơi đó, đây là nơi khu vực gần nhà của anh ở thế giới Muggle. Snape biết quẹo bên trái chính là căn nhà tại Spinner’s End của anh, thế nhưng anh không đến đó mà đi tới một con đường khác cũng rất quen thuộc.
Snape bước đi chậm rãi, xuất hiện một công viên nhỏ cách đó không xa. Anh đi vào công viên, tới nơi có cái đu dây vô cùng quen thuộc kia. Nơi mà Snape cho rằng không có ai vậy mà lại có một người, một người đang ngồi trên đu dây.
Đó là một cậu bé, cậu nhìn thấy Snape đến thì tươi cười, “Anh đã đến rồi, chào mừng anh đi vào thế giới nội tâm của chính mình.”
Thế giới nội tâm? Snape nhướng mày, vươn tay lấy cây đũa phép giấu ở trong tay áo. Thế nhưng anh hoảng sợ phát hiện không thấy mấy cây đũa phép trên người mình đâu. “Thật ra mi là ai? Và cả thế giới nội tâm có nghĩa là gì?”
Cậu bé không trả lời, cậu nhảy xuống khỏi đu dây, đi đến trước mặt Snape. Đột nhiên quần áo trên người cậu biến thành một bộ váy áo của con gái, “Mặc vậy có đẹp không?” Cậu hỏi Snape.
Snape máy móc lắc lắc đầu, một thằng bé lại mặc quần áo con gái, quá mức kỳ dị, chẳng lẽ nó có cùng sở thích như Dumbledore.
Cậu bé phồng má, cậu lại nhấc chân lên cao, gần như đưa chân đến trước mũi Snape, “Có thối không?”
Snape lại lắc lắc đầu, anh không kiên nhẫn mở miệng, “Cuối cùng mi muốn làm gì? Ta không có nhiều thời gian dư thừa như vậy…” Snape chưa dứt lời đã bị cậu bé ngắt ngang, áp lực tỏa ra từ cậu còn hơn cả Snape, “Anh cũng biết mặc như vậy nhục nhã, anh cũng biết của tất ta không thối.”
Cậu bé vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ ngực Snape, “Vậy mà cả một đám lúc nào cũng chỉ biết nói cái gì mà “Merlin mặc váy”, cái gì mà “Merlin ngàn năm không tắm, tất thối”, khi nào thì ta mặc váy, lại khi nào thì ngàn năm không tắm, tất thối, rõ ràng mỗi ngày ta đều tắm. Các ngươi toàn là bọn đáng chết…” Nói xong lời cuối cùng giọng cậu hơi nghẹn ngào, mỗi chữ nói ra không còn rõ ràng. Thế nhưng Snape đã bị hoảng sợ vì lời nói của cậu bé rồi, từ lời cậu bé nói anh đã đoán ra thân phận của cậu.
“Mi là… Merlin?” Snape khó khăn nói ra cái tên kia, ngay cả gọi tôn trọng cũng vô ích. Thật sự rất có lỗi, bởi vì phù thủy Merlin trong truyền thuyết cũng giống thượng đế Muggle, mà trong truyền thuyết Merlin phải là một ông lão già đến không thể già hơn. Trong khi đó tên nhóc con nhìn qua chỉ có mười tuổi này, tha thứ cho anh, rất khó coi cậu là vị phù thủy Merlin nổi tiếng.
Cậu bé lại ngồi trở lại đu dây, vẻ mặt khóc lóc vừa rồi không còn, mỗi cử chỉ đều mang vẻ uy nghiêm, giống như vị vua đang ngồi trên ngai vàng, “Đúng vậy, ta chính là Merlin mà anh nói.”
Được rồi, Snape rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. Dù sao thì việc đột nhiên xuyên qua ngàn năm, rồi phải nuôi lão tổ tông nhà Prince và Malfoy, và cả việc bốn nhà sáng lập ngày xuất hiện trước mắt nữa, anh đã bình tĩnh chấp nhận hết rồi, cho dù lại thêm một nhóc con đang đu dây nói mình là Merlin cũng vậy thôi.
“Anh muốn biết vì sao mình lại xuất hiện ở ngàn năm trước không?” Snape lập tức mở to hai mắt nhìn qua, “Chẳng lẽ là do… Ngài?”
“Đúng vậy, là ta đưa anh trở về ngàn năm trước.” Merlin kiêu ngạo gật đầu, nhưng cậu không nói tiếp nguyên nhân, mà nhìn khắp nơi, “Nơi này là thế giới nội tâm của anh, thời tiết nơi đây thể hiện tình cảm trong lòng của anh.” Cây vươn tay đón lấy giọt mưa rơi, “Mưa nơi này giống như nước mắt của anh, không tiếng động, yên lặng chảy.”
“Nước mắt? Ngài Merlin, tôi là một Slytherin, cũng là một người đàn ông, làm sao có thể khóc được?” Snape bi thương nói. Anh sẽ không thừa nhận cơn mưa nhìn không có một chút tác dụng lại làm cho lòng người trong rất không thoải mái này chính là nước mắt của anh.
“Quả nhiên là Slytherin, luôn khẩu xà tâm phật.” Merlin bất mãn nhảy xuống đu dây, đi về phía trước một bước, nhìn Snape. Hành động của cậu làm cho Snape phải lui về phía sau một bước. “Ngẩng đầu lên, hãy cẩn thận nghe ta nói, Severus Snape, anh đã không còn nợ bất kỳ ai, những gì anh phải trả cũng đã trả hết rồi. Anh nhớ rõ cho ta, đây là ta, Merlin đã nói.”
Snape kinh ngạc gật đầu. Hình như Merlin hơi suy sụp, ngồi trở lại đu dây. Cậu không tin mấy câu của mình có thể làm cái tên bướng bỉnh, cố chấp với những gì mình để ý, nhận định này thay đổi. “Được rồi, thời gian chúng ta có hạn, giờ anh nghe ta nói, nguyên nhân anh trở lại ngàn năm trước, là bởi vì anh là người ta chọn.” Snape kỳ quái nhìn cậu, vì sao Merlin lại chọn mình?
“Anh là người ta thấy thích hợp nhất hoàn thành nhiệm vụ của ta.” Cũng là người thú vị nhất, đương nhiên Merlin không nói ra những lời này, vì cậu biết nếu cậu nói như vậy, phù thủy áo đen trước mắt có thể sẽ quên mất cậu là Merlin, trực tiếp cho cậu một cái Avada Kedavra. Tuy rằng cậu không sợ Avada Kedavra, nhưng dính một chút sẽ rất đau đó. (NN: Merlin hảo dễ thương nga~, bé bé mà phúc hắc nga~)
“Đó là nhiệm vụ gì?”
“Anh đã gặp mặt bốn đứa bé kia rồi phải không, nhiệm vụ của ta là anh phải giúp bọn họ thành lập Hogwarts.” Merlin cười tủm tỉm tuyên bố nhiệm vụ, “Bởi vì một số nguyên nhân, bọn họ còn thiếu vài điều kiện để thành lập Hogwarts, cho nên ta chọn anh. Anh chỉ cần để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được, không cần làm gì khác.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Snape muốn biết nếu anh không làm theo lời Merlin nói, Merlin có thể khiến cho anh chết ngay lập tức hay không. Anh đã mệt muốn chết rồi.
“Không đồng ý? Tất nhiên là không được.” Merlin vẫn cười tủm tỉm, “Phần thưởng ta cũng đã cho anh rồi. Vì anh, cả cái tên Mackay keo kiệt, phiền toái ta cũng lừa gạt đấy. Hơn nữa nếu anh không đồng ý, Hogwarts không được thành lập, sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện sau này, nói ví dụ như người nào đó có thể sẽ không được sinh ra ở trên đời này nha.”
Snape thật rất muốn bất chấp mọi thứ quăng vài cái Avada Kedavra cho Merlin, nhưng anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhẫn nhịn. Sau nửa ngày Snape nặng nề gật đầu, Merlin nói rất đúng, nếu như Hogwarts không được thành lập sẽ ảnh hưởng rất lớn. Rất có thể Lily, mẹ của anh, và cả Lucius sẽ không tồn tại.
“Tốt lắm, anh đã đồng ý rồi, vậy nhanh rời đi thôi, bên ngoài đang rất náo nhiệt đấy.” Merlin phất tay, Snape lập tức biến mất.
Một mình Merlin ngồi trên đu dây trong mưa, “Severus Snape, một ngày nào đó thế giới nội tâm của anh sẽ không còn là mưa dầm liên miên, mà là trời xanh mây trắng, ta chắc chắn điều đó, dùng tên của ta, Merlin.”
Ở bên trong thế giới nội tâm, thời gian Snape và Merlin nói chuyện với nhau đã rất lâu, mà ở thế giới bên ngoài chỉ mới trong nháy mắt. Mặc dù là thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mackay vừa mới bay tới bên cạnh Snape đang té xỉu, chuẩn bị giết chết Snape, lúc sắp ra tay, đột nhiên trên người Snape phát ra pháp lực mạnh mẽ, mà dường như Mackay rất sợ pháp lực đột nhiên xuất hiện trên người Snape, ông ta lập tức bay đi thật xa, lượn lờ trên không trung. “Nhanh như vậy đã bắt đầu dung hợp.” Ông ta không thể tin nhìn Snape đang chậm rãi đứng dậy.
Lúc này bên ngoài Snape có chút thay đổi, anh như trẻ hơn so với trước kia, hai cái lỗ tai cũng từ từ kéo dài, biến nhọn. Nhưng đôi mắt của anh vẫn khép chặt, hẳn là còn trong trạng thái hôn mê. Trên người Snape tràn ra rất nhiều pháp lực. Pháp lực này tán loạn khắp nơi, trong đại sảnh vì bị pháp lực phát ra đánh lên mà một cây cột đá trở nên tan nát.
Lúc này tình huống của Snape rất giống pháp lực bạo động. Khi Snape tỉnh lại từ trong tâm thế giới nội tâm liền thấy tình hình như vậy, anh gặp khó khăn trong việc kiềm chế pháp lực, luồng pháp lực khổng lồ này không phải thứ mà anh có thể điều khiển ngay được.
“Ê thằng nhóc, nhanh tỉnh lại, điều khiển pháp lực của mình, nếu không bạn bè của mi sẽ bị mi giết chết.” Mackay sốt ruột bay loạn khắp nơi, không ngừng la lên, muốn làm cho Snape tỉnh táo lại. Sau khi phát hiện Snape đã tỉnh, thì lại gần Snape hướng dẫn anh điều khiển pháp lực.
Không biết có phải là do Mackay nhắc tới hai chữ “bạn bè” làm Snape xúc động hay không mà khả năng điều khiển pháp lực của anh tăng mạnh, rốt cuộc sau một một thời gian rất dài anh thành công nắm giữ sức mạnh này.
“Thằng nhóc, mi làm rất tốt, ta, đại nhân Mackay miễn cưỡng thừa nhận mi là con ta cũng được.” Trên không trung Mackay bay tới bay lui, nhìn bộ dáng ông nhộn nhạo, dường như không chút miễn cưỡng khi nhặt được một đứa con có lợi như vậy nha.
Snape mệt mỏi ngồi dưới đất, nhìn bốn nhà sáng lập. Bốn người đã được Mackay buông lỏng giam cầm, mà vừa rồi khi Snape xảy ra pháp lực bạo động cũng bị thương không ít, nhưng vẫn còn sống.
Qua hai ngày, Snape và bốn người sửa sang xong mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi lăng mộ.
“Trừ thời điểm pháp lực toàn bộ bùng nổ sẽ xuất hiện thay đổi, còn lại không hề giống đại nhân Mackay vĩ đại ta đây chút nào cả.” Mackay không hài lòng nhìn chằm chằm Snape đã trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Đúng vậy, bởi vì uống máu của Mackay và sau đó Snape dung hợp pháp lực yêu tinh hùng mạnh, trừ bộ dáng trẻ hơn mười tuổi, thì khi anh sử dụng toàn bộ pháp lực trong cơ thể sẽ xuất hiện thay đổi ở tai. Nhưng cũng may chỉ có chỗ này thay đổi, nếu không để Snape biến ra khuôn mặt yêu tinh đi lại khắp nơi thì cho dù không thèm để ý bề ngoài của mình, anh cũng sẽ không vui lòng.
“Tốt lắm, các ngươi rời khỏi đây đi. Nhóc con, nhớ kỹ nếu bị người bắt nạt phải tới tìm ta. Cha đây sẽ bảo vệ nhóc.” Toàn bộ lăng mộ không ngừng truyền ra giọng cười vui vẻ của Mackay. Cùng với âm vang này, đoàn người Snape rời khỏi lăng mộ yêu tinh vương vĩ đại.
Chuyến đi này bọn Snape trừ Snape đạt được pháp lực yêu tinh ra, thu hoạch lớn nhất chính là tiêu diệt chiến lực lớn mạnh của người Đan Mạch. Bởi vì hành trình tìm kho báu, rất nhiều kỵ sĩ Đan Mạch và linh mục Đan Mạch chon thân tại đây. Điều này khiến thực lực người Đan Mạch giảm mạnh, vài thập niên sau đó bị đuổi ra khỏi England.
Mọi người rời đi không lâu, từ trong lăng mộ Mackay lại bay ra hai sao băng, nói đúng ra là hai gia tinh. “Hai cái tên ngu ngốc này, chỉ việc lấy đồ vật còn lấy sai, bọn mày không thể tiếp tục hầu hạ ta.” Kết quả gia tinh bị đá ra khỏi đội ngũ người hầu của yêu tinh vương, từ nay về sau chỉ có thể lẩn trốn trong nhà của phù thủy.
Mackay nhìn đoàn người Snape đi xa qua ma kính. “Cám ơn anh Mackay.”
Merlin hiện ra bên cạnh ông. “Hừ, tôi biết ngay là anh, tên lừa đảo đáng chết này.” Mackay xấu hổ quay đầu nhìn hướng khác mà không nhìn Merlin.
“Cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, nếu không phải vì giúp tôi, thân thể và linh hồn anh cũng sẽ không bị chia lìa.” Merlin đau khổ nói.
“Anh vĩnh viễn là đối thủ của tôi, làm sao tôi lai đi giúp anh. Đầu anh bị choáng à!” Mackay hổn hển bay quanh Merlin la lớn.
“Haha… Haha…” Giữa lăng mộ trống rỗng vang lên tiếng cười sung sướng.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương