Quay Về Quá Khứ
Chương 30
Yêu tinh vương Mackay?
Godric vừa thốt lên xong, thân hình ba người Snape đang ẩn nấp tại chỗ tối đều run lên. Làm phù thủy đến từ ngàn năm sau, đối với Merlin và vua Arthur, Snape coi như là có chút hiểu biết, mà về yêu tinh thì không biết nhiều, anh cũng chỉ biết về cái gì mà yêu tinh phản loạn, rồi Gringotts thành lập. Mà tới trước lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành đi tìm cái gọi là lăng mộ vua Arthur, bọn họ đã bổ sung thêm rất nhiều tri thức về vua Arthur. Sau đó Snape mới hiểu thêm rất nhiều thứ trước kia anh không biết, mà yêu tinh vương Mackay chính là một phần trong đó.
Yêu tinh vương Mackay, địa vị tựa như Merlin, lấy sức mạnh, thủ đoạn cao áp chế, thống trị yêu tinh không cùng tộc đàn, nghe nói là kẻ thù của Merlin, luôn quấy rối Merlin. Nghe nói bởi vì trong chiến đấu quấy rối Merlin phụ tá vua Arthur thống nhất England mà bỏ mình, tóm lại vị yêu tinh vương này đối lập với phù thủy là không cần bàn cãi. Tổ tiên Godric đã từng nguyện trung thành với vua Arthur, nếu so với những người khác thì hiểu biết về Merlin, vua Arthur sâu hơn một chút, như vậy lời anh nói chắc có căn cứ vô cùng xác thực.
Snape lại nhớ đến bức tượng yêu tinh biết cử động ở bên ngoài mà anh và Salazar gặp được, còn có bức tranh yêu tinh nhìn thấy khi mới vừa tiến nhập lăng mộ, coi như đã đoán ra thân phận chân thật của chủ nhân ngôi mộ. Thật không ngờ vì ngăn cản hành vi trộm mộ của người Đan Mạch với lăng mộ vua Arthur mà bọn họ tiến nhập lăng mộ của kẻ đối địch Người, yêu tinh vương, lại còn đụng phải Mackay không biết là trạng thái linh hồn hay là trạng thái hồn ma, thật sự là rất không hay ho. Snape hơi bi quan, chắc hôm nay bọn họ không thể toàn thân trở ra.
Godric tóc vàng không gió tự tung bay, anh không còn vẻ mặt lạc quan như xưa, vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh nhìn Mackay đang tiến đến, làm kẻ thù của Merlin, tất nhiên là một tồn tại tà ác và mạnh mẽ, cho dù là đồng quy vu tận anh cũng muốn nghĩ biện pháp tạo ra một con đường máu, giúp bạn bè sống sót trở ra.
Sau khi Godric xuất hiện, Mackay lơ lửng trên không trung phút chốc bay tới trước mặt Godric, gần như đụng vào mặt Godric, ông liếc mắt một cái đánh giá Godric, “Chính là mi nha, kẻ nói muốn ném quan tài của ta xuống biển, quan tài của ta là ở chỗ này, ngươi tới đây, đến đây.” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mackay nhe răng nhếch miệng, há mồm le lưỡi làm xấu (NN: cái kiểu con nít ấy… thiệt là hết nói -__-||), với kẻ là yêu tinh vương nổi danh như Merlin, biểu tình như vậy trên mặt rất không thích hợp, nhưng đúng là tức chết người không đền mạng. Godric đã bị ông ta kích thích sắc mặt đỏ lên, trên hai tay đũa phép và kiếm đều rất nhanh bị anh siết chặt.
“Ờ, đúng rồi. Còn có các ngươi, ba con gián kia, cũng không cần tránh ở cái góc sáng sủa kia nữa.” Mackay lại nói về phía góc ba người Snape ẩn nấp. Từ lúc ba người bọn họ được thần chú ảo ảnh che dấu tiến vào nơi này ông đã phát hiện, chẳng qua lúc ấy không muốn nói ra mà thôi.
Ba người Snape im lặng giải trừ thần chú ảo ảnh, sau đó đứng ở bên người Godric, đũa phép trong tay bọn họ nắm chắc, trạng thái hết sức căng thẳng.
“Mackay, hôm nay chúng ta sẽ đánh bại ngươi.” Godric nhìn thấy bạn tốt đột nhiên xuất hiện hơi sững sờ, nhưng nhìn thấy bạn bè đứng ở bên cạnh mình không nói gì ủng hộ mình, lại dấy lên tin tưởng chống địch. Không hổ là người sáng lập nhà Gryffindor, ở trước mặt kẻ địch mạnh mẽ, dũng khí của anh vẫn không giảm nha.
“Vậy đến đây đi, đã lâu ta không được chơi đùa rồi.” Vẻ mặt Mackay chẳng hề để ý nói. Ông chỉ xem những phù thủy có thực lực coi như không tồi này như món đồ chơi để giết thời gian mà thôi.
Mọi người liếc nhìn nhau, cùng lúc ra tay. Cái tên Mackay này không biết trạng thái là hồn ma hay là linh hồn, điều này làm cho mọi người khi ra tay có chút do dự. Làm phù thủy trắng, Godric và Helga một người dùng thần chú hệ phong thử xem có thể hay không thổi bay linh thể Mackay, mà người kia thì sử dụng thần chú bảo hộ, gọi về thần hộ mệnh của mình.
Mà phù thủy hắc ám như Snape và Salazar thì có phương thức chiến đấu khác, Salazar niệm một câu thần chú, không trung xung quanh Mackay đang trống rỗng bỗng xuất hiện ánh sáng màu đen, ánh sáng giống như sợi tơ chân thật, lập tức trói Mackay, không hề có dấu hiệu đâm sâu vào thân thể nó. Mà Snape thì tiếp tục sử dụng biện pháp cũ đã đối phó với ma sói Fenrir, sử dụng ngọn Lửa Quỷ, anh cho rằng Lửa Quỷ đối phó được với mảnh linh hồn của Voldermort và cả ma sói, vậy dùng với Mackay nhìn giống bọn chúng hẳn là không có vấn đề.
Lúc này không biết khi nào thì Rowena cũng đi tới hiện trường, cô thấy các bạn đều ra tay, vì thế cũng vội vàng hành động, cô tung một ra một vật phẩm luyện kim, vật phẩm này muốn hút Mackay vào trong.
“Phù thủy các ngươi thật sự là ngu, một đám đều kém hơn so với Merlin, chơi không vui chút nào.” Mackay không thích thú than thở, không biết ông ta sử dụng biện pháp gì mà công kích của mọi người đều không có có tác dụng.
Thần chú hệ phong thổi tan thân thể ông ta, cũng làm trói buộc của Salazar mất đi đối tượng, sau đó linh thể của ông ta lại một lần nữa tụ hợp trở về khuôn mặt kia. Mà ngọn Lửa Quỷ của Snape thì bị chia làm hai, một phần quay chung quanh đốt cháy thần bảo hộ, một phần khác thì trực tiếp hủy diệt vật phẩm luyện kim của Rowena.
Sau đó Mackay bắt đầu phản công, mọi người cảm thấy trên người xuất hiện trọng lực vô hình, trọng lực này trực tiếp áp chế bọn họ quỳ xuống mặt đất. Mackay bay tới chỗ mọi người, đầu tiên ông nhìn Godric ban đầu ăn nói bất kính đối với mình sau đó lắc lắc đầu, “Phù thủy gà mờ lại còn là kỵ sĩ gà mờ, kiếm của ngươi không đánh lại Arthur, pháp thuật lại không so được với Merlin, hãy để ta từ từ dạy dỗ ngươi đi.”
Godric phát hiện đột nhiên cơ thể của mình không điều khiển được, đầu tiên là anh huy kiếm trực tiếp chém tới Rowena, thanh kiếm sắc bén vụt ngang qua đầu Rowena, chém rơi mấy sợi tóc, ngay sau đó đũa phép của anh lại phát ra các loại ánh sáng màu hồng, mỗi một tia sáng đều đại biểu cho một thần chú mạnh mẽ Những thần chú này hoặc là bay sát qua người bạn của anh, hoặc là trực tiếp đánh lên người họ. Nhìn nhóm bạn mà mình quý trọng lại bị chính mình gây thương tích, trong mắt Godric xuất hiện vẻ đau khổ.
Mackay để Godric tiếp tục hành động làm hại bạn bè của chính mình, còn ông thì bay tới Snape bên cạnh Godric. Cũng giống như lúc đánh giá Godric ông nhìn Snape, sau đó nói, “Ngươi rất thú vị, ngay từ khi ngươi còn ở bên ngoài ta đã chú ý tới ngươi, hahaha, tại trong rừng cây chính ngươi đã cho ta xem một màn trình diễn hay ho.” Nếu Mackay muốn ám chỉ điều gì, thì chỉ cần nhìn vẻ mặt đáng khinh một cách rõ ràng kia, Snape liền biết ông có ý gì. Vì thế Snape cắn chặt môi, không nói được lời nào.
Mackay tiếp tục nói, “Sau đó ở trong phòng chơi của ta ngươi lại biểu hiện rất tốt, ta thật không ngờ trái tim một người bị nhiều vết sẹo như vậy, còn có thể không hỏng mất, lại còn âm thầm vạch một kế hoạch chiến đấu không tồi.” Tựa hồ nghe thấy được cái gì, Mackay đột nhiên lập tức tiến sát Snape lắng nghe, mặt của hắn cơ hồ dán tại mặt Snape. Điều này làm cho Snape cảm thấy rất không thoải mái, có một loại cảm giác không thở nổi.
“Ai cha cha, thật không ngờ ngươi lại có dòng máu yêu tinh của chúng ta, tuy rằng rất loãng, nhưng vẫn có thể nhận ra được, khó trách ta nhìn ngươi rất thuận mắt.” Biểu tình Mackay rất khoái trí. Ông lập tức bay lên không trung vòng vo mấy vòng giống một lốc xoáy, sau đó lại lao xuống đến trước mặt Snape, “Ta nhìn ngươi rất thuận mắt, như vậy tốt lắm, ngươi ở lại chơi với ta, ta tha chết cho ngươi.”
Snape không nói gì, nhưng đầu óc của anh nhanh chóng chuyển động. Nhà Prince coi như là gia tộc pháp thuật từ xa xưa, hẳn có thể liên hôn cùng sinh vật pháp thuật. Như vậy lời Mackay nói chắc là không sai, dòng máu của anh chắc có một chút dòng máu yêu tinh. Nói như vậy, nể tình có một chút quan hệ máu mủ, Mackay sẽ không làm hại anh, ở lại cũng không chắc là chuyện xấu. Hơn nữa cho dù có làm hại, anh có thể làm gì khác nữa chứ?
Nghĩ vậy Snape mở miệng nói, “Tôi đồng ý lưu lại, nhưng ông phải thả bạn bè của tôi.”
“Severus không được!”
“Đúng vậy, không cần vì chúng tớ mà hy sinh chính mình!” Mọi người đều nhốn nháo lên tiếng muốn thay đổi quyết định của Snape, Godric xúc động la lên, ngay cả Salazar trầm mặc cũng dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Snape, muốn làm cho anh thay đổi suy nghĩ.
“Ta đáp ứng ngươi, ngươi sẽ trở thành một món đồ chơi không tồi.” Mackay gọi về Arthur tránh ở một bên khi xung đột vừa bùng nổ, lệnh cho nó đi lấy cái gì đó.
Rất nhanh, Arthur ôm một cái bình trở lại, Mackay bảo nó đem bình giao cho Snape vừa mới được ông cởi bỏ hạn chế trên tay, “Uống nó, uống xong sau đó ngươi sẽ không thể rời khỏi nơi này, sẽ vĩnh viễn nguyện trung thành với ta.”
Snape không chút do dự uống xong nước trong bình trong tiếng la hét khuyên can của các bạn, một tiếng lại một tiếng “Không thể uống”, “Không được uống.” Khi Snape mở bình ra liền ngửi thấy được mùi máu tanh nồng. Dường như trong bình này là máu của sinh vật nào đó, nhưng anh không có lựa chọn khác, từng ngụm từng ngụm uống hết chất lỏng trong bình. Khi chất lỏng tiến vào cổ họng, anh cảm thấy từng đợt bỏng rát đau đớn, sau đó nhẹ buông tay, bình rơi đến trên mặt đất, anh cũng ngã xuống mặt đất, lâm vào hôn mê.
“A, làm sao lại té xỉu nha, uống xong không phải là phản ứng này.” Mackay hoài nghi tiến sát lại cái bình Snape đánh rơi trên mặt đất. Ông ta như đang ngửi hương vị chất lỏng lưu lại trong bình. Vẻ mặt của ông lập tức thay đổi, trở nên rất dữ tợn, cho dù vừa rồi Godric có khiêu khích cũng không làm cho ông xuất hiện vẻ mặt như vậy. Yêu tinh nhỏ Arthur lập tức bị chụp đến trong không trung, “Mi cái tên ngu ngốc này, ai cho mi lấy cái này, mi dám cho hắn uống máu của ta.”
Mackay dường như rất tức giận, linh thể ông ta bắt đầu loãng dần, nhưng rất nhanh ông ta liền kịp phản ứng, một lần nữa tụ hợp lại. Ông lập tức bay tới bên người Snape vẫn không nhúc nhích, “Vốn nghĩ muốn giữ ngươi lại đi theo ta chơi đùa, kết quả ngươi rất không hay ho uống phải máu của ta, may rủi thế nào lại thành con cháu của ta, nhưng ta cũng không muốn có con cháu, cho nên chỉ có thể giết ngươi, chết tiệt!”
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương