“Cuối cùng đến lượt ngươi.” Godric trực tiếp chỉ thanh kiếm trong tay về phía Wylie. Wylie vẫn luôn im lặng nhìn làm thế nào Godric đánh bại được hai linh mục, rồi đến kỵ sĩ cuối cùng bảo hộ ở trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng, giống như chuyện đã xảy ra không liên quan gì đến mình. Có lẽ vì dọc đường đi họ đã gặp quá nhiều chuyện như vậy, khi xuất phát nhóm họ có hơn trăm người, sau đó dọc theo đường đi vượt qua nhiều cản trở, cuối cùng chỉ còn lại có 4 người tới được đây, mà bốn người này đã có ba người ngã xuống. Chắc hôm nay mình không thể rời khỏi đây được rồi, Wylie nghĩ. “Phù thủy, ngươi rất mạnh.” Wylie chậm rãi nói, “Ta tin rằng ngươi có thể giết chết ta, nhưng làm người hầu của thần Odin, vị thần ta luôn tôn sùng không thể bị vũ nhục, cho dù phải vứt bỏ mạng sống này, ta cũng sẽ không tiếc.” “Cả chúng ta nữa.” Hai linh mục bị Godric đánh bại hấp hối nói, bọn họ chỉ còn vài hơi thở cuối cùng. “Và cả ta nữa.” Giọng nói mỏng manh truyền đến, đó là gã kỵ sĩ bị Godric đánh bại, gã ta cũng rất suy yếu. “Không hổ là chiến sĩ trung thành với thần Odin, hãy để ta cho các ngươi kiêu ngạo, những linh mục của ta.” Độc nhãn trên mặt Wylie toát ra sự khen ngợi, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của ông trở nên vô cùng tập trung, trong miệng lại khẽ đọc cái gì đó. Vì được giáo dục phong cách kỵ sĩ nên Godric sẽ không ra tay ở thời điểm như thế này, nhưng để cẩn thận, anh vẫn lui về phía sau mấy bước, trở lại với nhóm bạn của mình. “Ông ta lại đọc cái gì vậy?” Snape không được học cái gì mà phong cách kỵ sĩ này nọ, đã từng làm Tử thần Thực tử anh chỉ biết phải nhân lúc kẻ thù không có sức mạnh ra tay phản kích, không được để cho người ta có cơ hội đánh trả. “Dường như nhắc tới Loki, thần thoại Bắc Âu, còn có cái gì ấy?” Đối với ngôn ngữ Bắc Âu, Rowena cũng chỉ đọc lướt qua, còn chưa đến mức đi sâu nghiên cứu, cho nên chỉ có thể nghe hiểu được đôi lời vài câu. “Tớ có một linh cảm xấu.” Helga ngắt lời, cô luôn gần gũi tự nhiên, rất mẫn cảm với biến hóa của hoàn cảnh quanh mình. “Cảm giác như có sự tà ác nào đó muốn buông xuống.” “Mọi người cẩn thận!” Godric cũng có cảm giác rất mạnh với những nguy hiểm. Mọi người đều tự đề phòng, cảnh giác nguy hiểm không biết xuất hiện. “Vô ích thôi, ta lấy linh hồn chính và ba vị nô bộc trung thành với thần Odin làm tế phẩm, gọi về các vị Đại Thần.” Giọng Wylie truyền đến. Khi giọng nói của ông dần hạ thấp, sương mù màu đen dâng lên, dần dần tụ lại thành hai quả cầu, sau đó lại chậm rãi thay đổi hình dạng chuẩn bị biến thành cái gì đó. Cùng lúc đó, một loại áp lực tràn ngập toàn bộ không gian, đó là loại hơi thở hắc ám, tử vong. “Tớ có cảm giác rất không tốt.” Làm phù thủy trắng thuần túy Godric mở miệng nói trước. “Dường như chúng ta đã gọi tới một kẻ địch lớn mạnh.” “Cảm giác rất hắc ám, rất đáng giá nghiên cứu.” Cho dù là vào thời điểm nào, sự cuồng nghiên cứu của Rowena vẫn mạnh mẽ như cũ. “Tớ cảm thấy rất áp lực.” Cũng là phù thủy trắng, Helga cảm thấy không thoải mái. Tại hiện trường bị ảnh hưởng nhẹ nhất ngoài Wylie trong mắt phát ra cuồng nhiệt cùng vẻ ngoài hưng phấn, cũng chỉ có Salazar và Snape, hai phù thủy hắc ám. Salazar đang cảm thấy rất hưng phấn, đó là loại hơi thở y rất thích, cảm giác như gặp được đồng loại. Y rất chờ mong gã độc nhãn đối diện kia có thể triệu hồi ra cái gì. Mà Snape cảm thấy không thoải mái, anh có thể cảm giác được nguyên tố hắc ám đang mạnh mẽ tập trung lại, loại cảm giác này và cảm giác khi nhìn thấy Chúa tể Hắc ám trước kia không khác lắm. Loại cảm giác này nói cho anh biết thứ sắp hiện ra rất mạnh. Cuối cùng hình dạng của hai đám khói cũng hiện ra trước mắt mọi người. “Thật lớn nha!” Rowena thốt ra, đó cũng là cảm giác đầu tiên của những người khác. Mây đen biến thành hai động vật rất lớn, ừm… liền tạm thời gọi chúng là động vật đi. Bên trái là một con sói khổng lồ, có răng nanh sắc bén, ánh mắt hung ác, trên cổ còn lộ ra một đoạn xích. Mà bên phải thì biến thành một con rắn khổng lồ, so với Tử xà Snape đã từng gặp trong mật thất Slytherin nó còn lớn hơn rất nhiều, rắn khổng lồ cũng giống sói lớn há to cái miệng rộng dữ tợn. “Tớ nghĩ tớ biết chúng nó là gì.” Giọng Rowena vô cùng trầm trọng, cô không nghĩ tới phù thủy Bắc Âu còn có pháp thuật như vậy, “Trong thần thoại Bắc Âu, Tà thần Loki có hai người con, một là sói khổng lồ Fenrir, còn lại chính là Jörmungandr, tớ nghĩ những thứ mà linh mục kia gọi về có liên quan với thần thoại này.” “Đúng vậy, hiến tế của ta chính là mời về Fenrir và Jörmungandr, hai vị Đại Thần buông xuống, giết chết bọn dị đoan các ngươi, những kẻ không tín ngưỡng thần Odin, để cho linh hồn các ngươi phải hối hận vì lựa chọn sai lầm tín ngưỡng của mình.” Ba người Godric bắt đầu cúi đầu tự hỏi có cái gì có thể đối phó quái vật trước mắt. Bọn họ đều là phù thủy trắng, biết một ít thần chú tinh lọc, nhưng nếu muốn tinh lọc hai vị trước mắt không biết sức mạnh có đủ hay không. Khi ba người còn đang tự hỏi, đột nhiên Salazar đi về phía trước, mục tiêu của y là con rắn khổng lồ kia. “Salazar nguy hiểm!” Godric hô to. Salazar khoát tay, “Tôi muốn tâm sự với nó.” Nói chuyện phiếm, cùng rắn khổng lồ? Godric hơi choáng váng. “Có lẽ cậu ấy có biện pháp, đừng quên cậu ta là một Slytherin.” Rowena an ủi Godric, nhưng cặp mắt của cô cũng nhìn chằm chằm Salazar đang cách rắn khổng lồ càng ngày càng gần. Ngay khi Salazar đi về phía trước, Snape cũng chỉ chần chờ một lúc rồi đi theo. Godric lại sốt ruột muốn giữ chặt Snape, nhưng lần này Helga kéo anh lại. “Bọn họ là phù thủy hắc ám, không thể không nói, với tình huống trước mắt, biện pháp của bọn họ có lẽ còn hiệu quả hơn so với chúng ta.” Helga không cam lòng, những lúc nguy hiểm này cô không muốn bạn của mình phải một mình đối mặt với nguy hiểm, cho dù thời gian cô quen Salazar và Snape không lâu. Lúc này Salazar chạy tới trước mặt rắn khổng lồ, trong miệng y phát ra tiếng xì xì, mà rắn khổng lồ cũng xì xì đáp lại y. Một người một rắn thật sự bắt đầu tán gẫu. Mà bên kia Snape cũng đi đến trước mặt con sói. Anh lạnh lùng nhìn qua con sói giọng nói như tơ lụa vang lên, “Ta ghét nhất chính là sói, cho nên nếu trong đầu ngươi không phải là óc chó, hãy mau rời đi.” Giọng anh trầm thấp, không hiểu sao thật giống tiếng xì xì của Salazar ở bên kia. “Sao Severus có vẻ tức giận thế nhỉ!” Đột nhiên Godric toát ra một câu như vậy, không biết vì cái gì anh lại rất yên lòng, trực giác anh cho biết bạn của mình có thể thu phục mọi thứ trước mắt. Nếu trước mặt có mấy tên nhóc Hogwarts đã từng bị lời nói vô cùng khủng bố của lão dơi già chà đạp qua, bọn họ chắc chắn sẽ nói cho Godric, biểu tình, giọng điệu hiện tại của Snape biểu hiện rằng anh sắp bùng nổ, có người sắp gặp xui xẻo rồi đây. Con sói kia hình như không hiểu tiếng người, hoặc là nó vốn không coi phù thủy nhỏ bé như con kiến này vào mắt. Đôi mắt Snape nhíu lại, “Tốt lắm. Lửa Quỷ!” Ngọn lửa âm trầm, mang đến cảm giác xấu hiện ra quanh thân con sói. Nó tru lên, hiển nhiên ngọn lửa đã gây thương tổn cho nó. Nhìn thấy hiệu quả của pháp thuật, Snape lại tăng thêm pháp lực, cẩn thận điều khiển ngọn lửa đang mạnh lên không bị lan ra. Pháp thuật này có thể hủy diệt Trường Sinh Linh Giá của Voldermort, có thể thấy sự lợi hại của nó, nhưng, nó rất khó khống chế, một chút sai sót có thể sẽ làm người thực hiện bị phản pháp thuật. Lúc này pháp lực của Snape chưa khôi phục như lúc mạnh nhất, động tác trở nên khó khăn hơn so với trước kia, cho nên anh rất cẩn thận. Sói khổng lồ tru lên, dẫn tới rắn khổng lồ đang nói chuyện phiếm với Salazar chú ý, nó há to mồm lớn tiếng rít, như muốn đối phó với Snape. Điều này khiến cho ba người Godric đang cẩn thận đề phòng chú ý, bọn họ cùng chỉ đũa phép vào rắn khổng lồ. Nhưng Salazar lại nói gì đó, nó dường như yên tĩnh trở lại. Một người một rắn tiếp tục xì xì, một người một sói thì vẫn nghịch lửa như cũ. Điều này làm cho Wylie đang vui mừng vì lực lượng trợ giúp mạnh mẽ xuất hiện có chút kinh ngạc. Nhưng bên Salazar đã nói chuyện xong, rắn khổng lồ xì xì vài tiếng với Salazar, trong sự hoảng sợ của mọi người, nó nhấc lên cái đuôi to lớn hơi vỗ vỗ đầu Salazar, quay đầu lại cuộn lấy sói khổng lồ sắp biến thành sói nướng, bùm một tiếng biến mất. “Làm sao có thể, rõ ràng Đại Thần Fenrir và Jörmungandr đã đáp lại ta, làm sao lại biến mất?” Wylie đang vui vẻ bỗng không thể tiếp thu tình huống trước mắt, ông ta phát điên hô lớn. “Jörmungandr nói linh hồn của mi rất khó ăn, không ngon như kẹo.” Salazar vô cảm trả lời Wylie, nhưng y quay đầu hỏi Snape đã đi đến bên cạnh y sau khi sói và rắn khổng lồ biến mất, “Kẹo ăn rất ngon sao?” Đứa nhỏ chưa bao giờ nếm qua kẹo rất muốn biết câu trả lời.