Vài ngày sau ông điều tra ra thì ra lâu nay Thiếu Nghị không sống cùng Tịnh Yên mà ở cùng Lương Nhu. Ngay lập tức ông cho điều tra về Lương Nhu. Cầm tập tài liệu trong ông cười khểnh hóa cô ta là người như vậy. Nhanh chóng ông hẹn gặp cô ta. Đến điểm hẹn ông đi thẳng vào vấn đề Tôi biết cô là người như thế nào đây là 500 triệu cầm lấy rồi. Tránh xa Thiếu Nghị ra. Lương Nhu vô cùng phân vân 500 triệu không phải là số nhỏ nhưng nếu chiếm được vị trí thiếu phu nhân nhà họ Chu thì cả đời sẽ chẳng phải lo lắng gì.... suy nghi 1 lát cô ta nói ông nội cháu thực sự yêu Nghị cháu sẽ không vì 500 triệu này mà rời xa anh ấy. Ông nhếch mép ném lên bàn vài bức ảnh. Nhìn thấy chúng mặt cô ta biến sắc. Cuối cùng cô ta cầm tờ ngân phiếu rồi đi. Tối hôm đó, Thiếu Nghị về căn hộ của anh với Lương Nhu. Không thấy bóng dáng Lương Nhu anh điên cuống tìm kiếm. Cuối cùng thấy lá thư cô ta để lại Nghị, khi mà anh đọc được lá thư này chắc là em đã rời xa nơi này rồi. Ngày tháng bên cạnh anh, em rất hạnh phúc. Thật tiếc là em thay cô ấy làm vợ anh. Anh hãy về bên vợ anh đi. Em thành toán cho anh và cô ấy. Đừng đi tìm em. Yêu anh. Thiếu Nghị như phát điên sau khi đọc được lá thư này. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ Lâm Tịnh Yên người phụ nữ khốn khiếp. Anh đạp cửa xông vào nhà. Thấy Lâm Tịnh Yên đang nằm dài trên so pha. Hừ thật gai mắt, cô ta có thể thoải mái như vậy sao. Con người cô ta nham hiểm như vậy sao. Thấy anh bước vào cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh. Anh đột ngột xô cô xuống sô pha. Gào lên con mụ đàn bà khốn khiếp này. Cô ép Nhu Nhi của tôi phải đi đâu rồi. Cô thèm khát tôi như thế sao được tôi thỏa mãn cô anh xé toạch bộ đồ ngủ của cô. Không để cô nói gì cũng không để cô giải thích gì. Lập tức tiến vào, đau đớn tủi nhục không cô không dám cũng không thể kêu lên. Cô mặc cho anh không ngừng động luật trong cơ thể cô. Anh giày vò cô đến gần sáng. Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra anh ở bên cạnh cô. Cô đang nằm trong vòng tay anh. Bỗng nhiên cô cảm thấy chỉ cần được thức dậy và thấy anh bên cạnh thế nào thì dù anh đối xử với cô như hôm qua,cô cũng cam lòng. Cô giơ tay lên vuốt má anh, anh bỗng mở mắt. Túm lấy cánh tay cô rồi hất ra. Cô nghĩ mình có tư cách chạm vào người tôi. Thật ghê tởm. Tôi thật ngờ cô là loại phụ nữ đê tiện như vậy. Rồi nhanh chóng đứng lên Cô sững sờ nhìn anh. Vội kéo cánh tay anh Thiếu Nghị anh làm ơn nói rõ được không, em thật sự không hiểu anh đang hiểu anh đang nói gì. Anh hừ lạnh Cô đừng giả bộ vô tội. Đúng là lòng dạ đàn bà rồi nhanh chóng rời đi. Cô thất thần ở phòng toàn thân đau nhức. Cố gắng đứng lên đi tắm.... chân nhũn ra. Cô cười khổ cuối cùng cô cũng chân chính là vợ của anh nhưng mà..... khóe miệng cong lên mà nước mắt cô không ngừng rơi. ............................................ Nhưng ngay sau đó cô nhận tin bà ngoại cô ốm nặng. Cô lập tức chạy về nhà. Thì ra bao lâu bà bị bệnh mà giấu cô. Cô thật là một người cháu tồi mà... cô ôm bà khóc nức nở... mấy ngày này cô chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc cho bà. Bệnh tình của bà ngày càng nặng..... trước khi nhắm mắt, Bà nhắm chặt tay cô và nói cô nhất định phải hạnh phúc. Cô chết lặng ôm bà òa khóc, người thân duy nhất của cô trên cõi đời cũng ra đi rrồi cô phải đối mặt sao với cuộc sống này đây. Anh cũng không hề xuất hiện từ khi bà cô ốm đến đám tang của bà anh đều không xuất hiện. Cô làm theo di nguyện cuả bà hỏa táng rồi đặt lên chùa. Lo lắng xong mọi việc cho bà cô nặng nề lê chân về nhà. Fhả người xuống giường. Cô muốn nhủ không muốn nghĩ nữa cô quá mệt mỏi rồi. Tất cả mọi thứ đều mệt mỏi... ...................................................... Thiếu Nghị vừa đáp máy bay nghe tin bà cô mmất mặc dù rất ghét cô nhưng bà đối xử với anh rất tốt. Về nhà, anh bước vào phòng ngủ. Nhìn cô gầy 1 vòng lớn bỗng nhiên anh hơi đau lòng. Nhưng ngay sau đó anh tự trấn chỉnh lại suy nghĩ của mình cô ta không đáng để anh rủ lòng thương. Khi anh đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Cô uể oải ngồi dậy anh trở về rồi à?? Anh chỉ hừm một tiếng rồi đi tắm. Cô dậy với đôi mắt sưng húp. Cô đi vào bếp nấu vài món. Bước ra khỏi phòng tắm. Thấy hương thơm từ phòng bếp. Anh bước ra. Cô quay lại cố gắng nở 1 nụ cười với anh. Anh mau lại đây ăn cơm đi. Anh bước lại ngồi xuống hình như lần đầu tiên anh ăn cơm ở nhà này. Họ kết hôn nửa năm rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên họ ăn cơm vs nhau. Lần đầu tiên anh không cảm thấy quá khó chịu khi nhìn thấy cô... Sau bữa cơm hôm đó mối quan hệ của họ có 1 chút cải thiện. Họ không tranh cãi quá nhiều nữa. Anh cũng hay về nhà ăn cơm. Cô cảm thấy chỉ cần thế này là quá đủ rồi.... nhưng cô không biết rằng trước khi có bão biển đều rất lặng... sóng gió còn đợi cô ở phía trước