Tấm Cám Ngoại Truyện
Chương 1
****
" Đàm Thục Phi lòng dạ hiểm độc, tội ác chồng chất, phế bỏ tước vị trở thành thường dân, đời này nhốt vào lãnh cung cô độc đến già. Khâm thử."
Đàm Vận nhận thánh chỉ, khấu đầu lạy tạ long ân. Được rồi, giờ mọi chuyện đã kết thúc...
" Đàm Vận- đây chính là cái tên người từng ban cho thiếp, nhưng giờ người có nhớ thiếp tên gì không?" Cám đứng nơi xa, trông về đại điện, hoa đào nở rộ rực rỡ rồi rơi xuống mặt hồ lặng lẽ tàn phai. Giang sơn vẫn phồn vinh như thế, cung nữ ca tì vẫn ca vang khúc Lam Thiên , chỉ có nàng đã thay đổi, chỉ có nàng là không còn ở bên hắn.
Đàm Thục Phi cười chua chát, Trác Hàn Trầm như mặt trời tỏa rực rỡ làm cho lòng nàng trở nên ấm áp nhưng nàng không thể đối diện với hắn được, hắn là mặt trời cứ như nhìn lâu một chút nước mắt sẽ chảy ra.
- Còn nhìn gì nữa còn không mau đi!
Không động, Đàm Vận vẫn đứng đó cười ngây ngốc.
- "Aha! Giỏi! Giỏi lắm, ngươi còn cười được".- Một tên thái giám đá khụy chân nàng, Cám nhận ra hắn chính là người được sai đi chặt cây xoan đào năm xưa. Mới trước còn đua nhau xu nịnh, giờ đã trở mặt như lật bàn tay. Thật là nước lã cũng không nhạt bằng lòng người. Cám đứng bật dậy, bản tính ngang ngạnh bộc phát, chỉ tay về phía hắn run run:
" Bổn cung có bị phế cũng là em gái của đương kim Hoàng Hậu Chân Ý. Ngươi còn không mau tạ lỗi?"- dùng danh của Tấm thì sao chứ? Nàng không phải là người tốt, càng không có ý định làm người tốt.
Chát!!!- Một cái tát giáng xuống kèm theo hai chữ đáng đời:" Cái thứ ác độc này phải trảm mới hả hê được"- một tên thái giám giọng nói mang chút giễu cợt.
Phải rồi sao lại không tát chứ? Không có Trác Hàn Trầm nàng chẳng là ai, không, chẳng là cái gì cả.
" Mau vào đi!"
Y phục cao quý ngày thường thay bằng bộ áo tang, toát bị cung nữ ném vào mặt. Trước khi ra ngoài ả vẫn giễu cợt khinh thường:" Cái thứ đàn bà độc ác trơ trẽn còn cười nảy giờ được, đúng là điên rồi."
Đàm Vận ngồi thơ thẩn nhìn quanh cấm cung lạnh lẽo. Chiếc khăn vấn đỏ rực xộc xệch vẫn không che được sự đau đớn đến bình thản ngấm vào cốt tủy.
Cười thực chất là tấm khăn trị thương, có thể che được vết thương bên ngoài nhưng đau đớn bên trong vẫn còn. Có thể Cám luôn cười nhưng nàng chưa hề vui vẻ.
Hết rồi, hết thật rồi, nàng không còn tiền, không còn quyền, không còn địa vị, không còn chức tước nhưng điều đó không đáng sợ, đáng sợ là không còn hắn...
Ngày này năm ấy, muôn dân mừng đại lễ đón Hoàng Hậu trở về.
Ngày này năm ấy, cửa cung đóng lại, Đàm Phi đau đớn như gấm rách, sau khi xé bỏ lặng lẽ lui tàn.
Ngày này năm ấy, Cám nhận ra rằng trước kia nàng nói không có hắn nàng sống không nổi. Hàn Trầm thì luôn coi lời nói ấy là bông đùa, nàng cũng nghĩ vậy. Nhưng đến khi biết đó không phải là bông đùa thì nàng đã mất hắn rồi...
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
13 chương
10 chương
20 chương
77 chương