Quan Vận

Chương 146 : Nhát kiếm bất ngờ

Thật ra, trong lòng Quan Doãn cũng cảm thấy rất lo lắng đối với thế cục huyện Khổng hiện này. Nhưng hiện tại hắn lo lắng cũng bằng thừa, không bằng đơn giản tuỳ cơ ứng biến. Hiện tại, quan hệ giữa hắn và Lý Dật Phong rất là hòa hoãn, quan hệ với Lãnh Phong cũng sâu sắc thêm một bước. Tuy rằng không thể nói hắn trong tình thế khó xử, bị kẹp ở giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong, nhưng xét trên phương diện xử sự làm người, hắn thưởng thức thủ đoạn chính trị của Lý Dật Phong hơn một chút. Xét về quan niệm chính trị, hắn lại có cùng suy nghĩ chấp chính với Lãnh Phong. Mặc dù hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày Lãnh Phong và Lý Dật Phong sẽ vì không cùng chính kiến nên đặt mâu thuẫn ra bên ngoài. Khác với thời đại Lý Vĩnh Xương, hiện tại đấu tranh trộn lẫn tạp nham, ngoại trừ quan niệm chính trị ra còn có nhân tố quyền lực đấu tranh. Lúc ấy vì lật đổ Lý Vĩnh Xương mà không thể không áp dụng cách thức hòa hiệp và hợp tác. Tình thế hiện tại đã rất khác. Lý Vĩnh Xương đã đổ. Tương lai huyện Khổng đi con đường nào, trong lòng Lãnh Phong và Lý Dật Phong cũng đã vạch kế hoạch, hơn nữa không ai nhượng bộ một bước! Ai cũng muốn dựa theo suy nghĩ của mình dẫn dắt phương hướng phát triển của huyện Khổng. Lý Dật Phong là trong bông có kim. Lãnh Phong là người hung hăng, tính cách không phân ra ai cao ai thấp. Nhưng nếu lúc ban đầu Quan Doãn đã lựa chọn Lãnh Phong, hơn nữa quan niệm và suy nghĩ của Lãnh Phong và hắn giống nhau, tất nhiên hắn sẽ ủng hộ Lãnh Phong đến cùng. - Chủ tịch huyện, Phó bí thư Trần vừa lên đảm nhiệm, liền tung một vấn đề khó khăn lớn như vậy đến trước mặt anh ta, có thể quá liều lĩnh hay không... Quan Doãn nhỏ giọng nói. - Nếu chẳng may Phó bí thư Trần ủng hộ lập trường đẩy mạnh công nghiệp của huyện... - Không sợ, tôi đã có tính toán. Vẻ mặt Lãnh Phong kiên định vỗ vỗ bả vai Quan Doãn. - Trong cuộc họp, cậu chỉ cần phát biểu một chút về suy nghĩ chỉnh thể của cậu đối với nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng là được. Quan Doãn gật đầu, không nói nữa. Nếu Lãnh Phong đã đưa ra quyết định, hắn không cần phải... nói thêm cái gì nữa. Chỉ là trong lòng hiện lên chút nghi vấn. Dường như Lãnh Phong rất tin tưởng đối với lập trường của Trần Vũ Tường. Chẳng lẽ Trần Vũ Tường và Lãnh Phong đã sớm biết nhau? Nhưng vừa rồi Quách Vĩ Toàn gọi thẳng tên Trần Vũ Tường, trong giọng nói lộ ra vẻ thân thiết như vậy. Dường như quan hệ giữa Quách Vĩ Toàn và Trần Vũ Tường không tồi. Hắn liên tưởng đến Quách Vĩ Toàn là dòng chính của Tưởng Tuyết Tùng. Trần Vũ Tường là dòng chính của Tưởng Tuyết Tùng hay là thân tín của Hô Diên Ngạo Bác, không cần nói cũng biết. Mặc dù Lý Dật Phong và Lãnh Phong cũng không làm Tưởng Tuyết Tùng hài lòng, nhưng so sánh giữa hai người, Tưởng Tuyết Tùng vẫn thích Lý Dật Phong hơn một chút. Nếu cuối cùng huyện Khổng phải chọn ra một trong hai người Lý Dật Phong và Lãnh Phong, tin tưởng Tưởng Tuyết Tùng sẽ không chút do dự điểm trúng Lãnh Phong. Cũng là bởi vì điều này, ngày đầu tiên khi Trần Vũ Tường tới đảm nhiệm chức vụ, Lãnh Phong đã muốn quyết định đại kế phát triển huyện Khổng sau này. Anh ta còn mượn Trần Vũ Tường ủng hộ ý tưởng của mình. Điều khiến Quan Doãn nghi hoặc khó hiểu, bối cảnh Lãnh Phong thâm hậu, nhưng dường như lực ảnh hưởng của thế lực phía sau Lãnh Phong ở thành phố Hoàng Lương còn có thiếu sót, nếu không cũng không có tin đồn đại truyền ra vài lần nói Lãnh Phong có thể bị dời khỏi huyện Khổng. Không có lửa làm sao có khói. Tiếng đồn truyền ra, là có người cố ý thăm dò phản ứng của Lãnh Phong. Tuy nhiên cuối cùng Lãnh Phong vẫn là Lãnh Phong. So với những lời đồn đại mãnh liệt lần trước khi khởi công hạng mục đập nước sông Lưu Sa, biểu hiện của anh ta vẫn trấn tĩnh như thường. Lần này, bộ dạng anh ta vẫn sừng sững thong dong. Lý Dật Phong nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Phong và Quan Doãn nói chuyện, khẽ nhíu mày. Sau đó là cuộc họp đại hội toàn thể cán bộ huyện Khổng. Trong cuộc họp, đầu tiên là tuyên đọc kết quả điều tra của thành phố Ủy ban kỷ luật đối với Lý Vĩnh Xương, sau đó lại tuyên bố bổ nhiệm Trần Vũ Tường. Tiếp theo, như thường lệ do Lý Dật Phong và Lãnh Phong lên tiếng, lần lượt thể hiện ủng hộ quyết định của Thành ủy và thành phố Ủy ban kỷ luật. Sau đại hội bổ nhiệm, Diệp Lâm lập tức khởi hành trở về. Khi vừa lên xe, ánh mắt của cô lại rơi xuống trên người Quan Doãn. Cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nhìn Quan Doãn vẫy vẫy tay: - Tiểu Quan, cậu tới đây một lát. Trong lòng Quan Doãn có chút sợ hãi, không phải sợ thân phận Phó trưởng ban cán bộ Thành ủy của Diệp Lâm, mà là sợ vì cô là dì cả của Ôn Lâm. Quan hệ giữa hắn và Ôn Lâm, hẳn Diệp Lâm cũng biết một phần. - Lần trước Bí thư Tưởng đến huyện Khổng, cậu đề ra một bài thơ. Tôi muốn hỏi cậu một chút. Sao cậu biết Bí thư Tưởng thích thơ của Vương Thế Nãi? Hóa ra hỏi tới xuất xứ của Bài “Kiếp này chỉ có hai hàng lệ”. Tuy nhiên hắn cũng không biết Tưởng Tuyết Tùng thích bài thơ này. Lúc ấy chỉ có thể xem như vô tâm trồng liễu, thu hoạch ngoài ý muốn. Quan Doãn cung kính đáp: - Tôi chỉ thuận tay viết bài thơ này, cũng không biết Bí thư Tưởng cũng thích. - À... Diệp Lâm thản nhiên đáp. Trong ánh mắt dường như có phần mất mát. - Cậu sửa rất khéo. Nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân. Ý tứ liền thăng hoa một chút. - Cám ơn Phó trưởng ban Diệp khích lệ. Thật ra tôi cũng chỉ là bắt chước lời người khác. Bài thơ vốn là: Sáo oán tiếng tiêu nghe không thật Giang hồ bạn cũ thành tro bụi. Bình sinh chỉ có hai hàng lệ Nửa vì sinh linh nửa mỹ nhân Tuy nhiên Quan Doãn đổi thành nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân. Sinh linh cũng tốt, giang sơn cũng được, đều là cách nói hư ảo. Chẳng qua giang sơn càng lộ vẻ đại khí và ý chí, cũng phù hợp với thân phận người trong quan trường. Diệp Lâm mỉm cười, vẻ mặt lộ ra sự cô đơn không nên có của một Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy: - Có người đàn ông nào trong quan trường chấp nhận dành một nửa nước mắt cho mỹ nhân? Bất quá đây cũng là một bài thơ thôi. Phó trưởng ban Diệp nói... là có ý tứ gì? Quan Doãn ngây ngẩn cả người. Chờ khi ô tô của Diệp Lâm đã biến mất hồi lâu, hắn còn đứng tại chỗ, không thể tự kềm chế, càng không ngừng tự hỏi lại mình, Phó trưởng ban Diệp nói, là ám chỉ quan hệ giữa hắn và Ôn Lâm hay sao? Quan Doãn nào biết được rằng Diệp Lâm nói vậy chẳng qua là tự giễu cợt đối với tình cảm trước đây của mình... Hắn sửng sốt một lúc lâu, chợt lại nhớ tới Hạ Lai, nhớ tới Ôn Lâm, cũng cũng nhớ tới Kim Nhất Giai. Từng khuôn mặt hoặc tươi đẹp như ánh bình minh hoặc rực rỡ như ánh trăng sáng hoặc ấm áp mềm mại như ngọc hiện lên trong đầu hắn, Nụ cười đáng yêu của Hạ Lai, Ôn Lâm sáng sủa như ánh mặt trời, Kim Nhất Giai giỏi giang, thành thạo, từng người từng người đều khiến trong lòng hắn cảm thấy dao động. Thôi đi, không thèm nghĩ tới chuyện tình cảm nữa. Trước mắt vẫn nên xem làm thế nào bước qua cửa Trần Vũ Tường mới nhậm chức còn tốt hơn. Hội nghị thường vụ được tổ chức theo kỳ hạn. Trần Vũ Tường ngồi ở vị trí của Lý Vĩnh Xương, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn không chớp mắt. Ánh mắt của anh ta theo thứ tự lướt qua mặt mọi người. Ngay cả Quan Doãn ngồi ở trong góc cũng bị anh ta cố ý vô tình quan sát vài lần. Quan Doãn cười thản nhiên, đáp lại cái nhìn chăm chú của Trần Vũ Tường với vẻ đầy thiện ý. Trần Vũ Tường dường như kinh ngạc khi thấy Quan Doãn đáp lại với vẻ thiện ý như vậy. Sau đó, anh ta có hành động rất nhỏ, dường như không thể nhìn thấy được. Anh ta gật đầu với Quan Doãn. Ngược lại, lần này tới lượt Quan Doãn giật mình. Trần Vũ Tường cũng biết hắn? Hội nghị thường vụ do Lý Dật Phong chủ trì. Sau lời dạo đầu, anh ta tổng kết vấn đề Lý Vĩnh Xương mang lại bài học đau xót cho huyện Khổng, lại đọc diễn văn hoan nghênh Trần Vũ Tường tới đảm nhiệm. Sau đó là Lý Dật Phong. Lãnh Phong cũng lên tiếng bày tỏ sự hoan nghênh Trần Vũ Tường đến huyện Khổng công tác. Nhưng khác với Lý Dật Phong nói chuyện đầy nhiệt tình, Lãnh Phong lên tiếng ngắn gọn đanh thép, không nói lời khách sáo, chỉ nói hy vọng Trần Vũ Tường đến nhận chức có thể thay đổi cục diện trì trệ không tiến của huyện Khổng. Anh ta càng hy vọng Trần Vũ Tường có thể rót thêm sức sống mới vào huyện Khổng. Tiếp đó, các Uỷ viên thường vụ theo thứ hạng lần lượt thể hiện hoan nghênh Trần Vũ Tường đã đến. Ngoại trừ phát biểu của Quách Vĩ Toàn có bộc lộ chút tình cảm ra, những người còn lại đều lên tiếng cho phải phép. Cũng đúng, đối với phần lớn mọi người, Trần Vũ Tường xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn. Đừng nói là hoan nghênh Trần Vũ Tường đã đến, không ít uỷ viên thường vụ còn tràn ngập thù địch đối với Trần Vũ Tường. Từ trước tới nay, cán bộ nhảy dù tới cũng không được cán bộ địa phương vui vẻ đón chào. Người nhảy dù sẽ cản đường rất nhiều người. Hơn nữa, phần lớn cán bộ nhảy dù đều có hậu trường cứng rắn. Họ xuống chỉ để mạ vàng, nếu không cũng sẽ mang tâm trạng nặng nề đến công tác. Trong công tác chỉ ứng phó cho qua. Đối với phát triển kinh tế ở địa phương, họ không làm được bất kỳ cống hiến có ý nghĩa thực tế nào, đều là mò lý lịch kinh nghiệm rồi chạy lấy người. Cuối cùng là Trần Vũ Tường lên tiếng. Là nhân vật cấp quan trọng xếp hạng thứ ba trong Huyện ủy, Trần Vũ Tường chỉ nhỏ hơn so với Lý Dật Phong bốn tuổi, chỉ lớn hơn Lãnh Phong một tuổi. Tiếng phổ thông của anh ta vô cùng chuẩn, lại có thân phận cán bộ nhảy dù xuất sắc. Điều này cũng khiến không ít ủy viên thường vụ huyện Khổng đang ngồi, trong lòng dấy lên tâm lý mâu thuẫn mãnh liệt. Lý Vĩnh Xương ngã. Hiện tại, cả 3 nhân vật đứng đầu huyện Khổng đều là người bên ngoài. Có lẽ từ nay về sau, thế lực địa phương huyện Khổng không gượng dậy nổi. Không đúng, còn có một Quan Doãn đang từ từ bay lên. Nghĩ tới Quan Doãn, tâm tư mấy ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Khổng tham dự hội nghị chìm nổi trong mâu thuẫn, đã nảy sinh bất mãn đối với việc Quan Doãn trợ giúp Lý Dật Phong, Lãnh Phong lật ngã Lý Vĩnh Xương. Hơn nữa, trong lòng phát lạnh trước phương pháp của Quan Doãn. Đồng thời cũng chờ mong Quan Doãn sớm ngày trở thành vững mạnh, trở thành núi Bình Khâu mới của huyện Khổng. Địa phương Huyện Khổng không thể không có nhân vật đại biểu. Nếu không, huyện Khổng thật sự thành ván cầu lên chức cho người bên ngoài, không người nào thực sự quan tâm tới việc phát triển huyện Khổng. Tương lai, việc phát triển huyện Khổng rất không ổn. - Các vị lãnh đạo, tôi từ thành phố đến huyện Khổng công tác. Vừa mới đến, cũng chưa quen với cuộc sống ở đây. Nếu trong công tác có gì sai sót hoặc không chu toàn, mong các đồng chí thông cảm và lượng thứ cho. Ánh mắt Trần Vũ Tường bình thản, trên mặt lộ ra vẻ mây cao rời núi sâu, mỉm cười nói. - Tuy rằng tôi luôn công tác thành phố, nhưng tôi cũng là con trai của nông dân, đối với công tác ở cơ sở có cũng đủ niềm tin và nhiệt tình. Tôi hy vọng dưới sự lãnh đạo của hai đồng chí Dật Phong, Lãnh Phong, cùng sự trợ giúp của các đồng chí ngồi đây, tôi có thể vì người dân huyện Khổng làm ra chút cống hiến nên có. Vẻ mặt và bài phát biểu của Trần Vũ Tường cũng không tạo ra ấn tượng sâu sắc gì đối với những người đang ngồi đầy. Cũng đúng, là nhân vật số 3, cũng không cần vừa lên liền lập uy với số 1 số 2. Hơn nữa, mới gặp lần đầu, cũng không ai bộc lộ tài năng thái quá. Tuy nhiên, thật sự không ai ngờ được chính là, Trần Vũ Tường muốn lưu lại chỗ trống, muốn duy trì sự kín đáo, Lãnh Phong lại đột nhiên gây khó dễ... - Đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị thường vụ hôm nay chính là cuộc họp gặp mặt, để hoan nghênh đồng chí Trần Vũ Tường lên đảm nhiệm. Để đồng chí Trần Vũ Tường vừa lên đảm nhiệm thảo luận vấn đề trọng đại nghiên cứu phương hướng phát triển huyện Khổng, đối với anh hẳn là không được công bằng. Tuy nhiên để sớm ngày xác định ý tưởng tiếp theo về việc phát triển huyện Khổng, tôi nghĩ đồng chí Vũ Tường sẽ không để ý khi tôi tạm thời đề nghị đệ trình đến hội nghị thường vụ tiến hành thảo luận thêm về bước tiếp theo của huyện Khổng là đi theo con đường đẩy mạnh công nghiệp của huyện hay phát triển nông nghiệp huyện? Đại cục huyện Khổng vừa mới ổn định. Ngày đầu tiên khi Trần Vũ Tường lên đảm nhiệm, Lý Dật Phong còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt công tác nghênh chiến, Lãnh Phong đột nhiên chém xuống một kiếm, kiếm quang khiến cả hội nghị thường vụ chợt lạnh đi. Hơn nữa, một kiếm đâm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt Trần Vũ Tường, đồng thời nói bóng nói gió Lý Dật Phong, ý đồ giữ quyền chủ động trước đại cục mới ổn định của huyện Khổng, hoàn toàn nắm huyện Khổng trong tay anh ta. Hay cho một Lãnh Phong, chỉ một cái lưng của anh ta, cũng lộ rõ là tướng đế vương!