Quan Vận

Chương 147 : Bắt đầu đọ sức

Từ lâu, khi Quan Doãn chọn Lãnh Phong làm chỗ dựa vững chắc, hắn đã để ý chăm chú đi theo. Từ đầu đến cuối, hắn không ngừng phân tích và suy đoán về người, tính tình và bối cảnh của Lãnh Phong. Đồng thời từ nhất cử nhất động của anh ta, giọng nói với tiếng phổ thông mang chút khẩu âm phía nam và vết nhẫn trên ngón tay để suy đoán cuộc đời của anh ta. Đương nhiên, với kiến thức và tầm nhìn của hắn không có khả năng cho ra kết luận hoàn toàn chính xác. Nhưng hắn bỏ ra tâm huyết nhiều năm xem báo đọc sách sử cũng không uổng công. Ít nhất hắn hiểu đại khái về thân thế và bối cảnh của Lãnh Phong. Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, cho dù Quan Doãn lại xem báo thêm mười năm, đọc sách sử thêm mười năm, cơ trí và trí tuệ cũng không bằng Lão Dung Đầu. Tóm lại, nếu không phải Lão Dung Đầu có thể nét bút như thần chỉ điểm cho hắn, lấy trình độ và tầm nhìn của hắn hiện nay, không có khả năng chạm đến một góc núi băng của thân thế Lãnh Phong. Lãnh Phong xuất thân thế gia, sau đó cùng một nhóm thanh niên trí thức theo trào lưu lớn từ Bắc Kinh đi thẳng một đường, tới nông thôn xa xôi phía nam. Trong lúc xuống nông thôn, anh ta đã trải qua những gì, Quan Doãn không thể hiểu hết. Nếu không ngoài dự đoán, lúc anh ta ở xã đã phát sinh hai chuyện, thay đổi vận mệnh cả đời của Lãnh Phong. Thứ nhất là quen biết với người vợ hiện tại của Lãnh Phong. Khi Lãnh Phong tới đảm nhiệm chức vụ ở huyện Khổng, không mang theo người nhà tới, cũng chưa bao giờ nghe anh ta đề cập tới thành viên trong gia đình. Từ dấu vết trên ngón tay của anh ta có thể cho ra kết luận, Lãnh Phong từng đeo nhẫn kết hôn trong một thời gian dài. Nhưng hiện tại không biết vì sao lại không đeo. Tuy nhiên, hôn nhân của Lãnh Phong không thay đổi. Thứ hai là khi Lãnh Phong còn là thanh niên trí thức kết bạn được với một quý nhân. Cũng nhờ quý nhân tương trợ, Lãnh Phong mới có thể trong tình cảnh cả Gia tộc không để ý tới anh ta, thuận lợi đi lên, hơn nữa còn đi theo con đường làm quan. Cho dù con đường làm quan của anh ta không yên ổn, nhưng ít nhất hiện tại anh ta cũng cũng là Chủ tich một huyện. Sau lưng Lãnh Phong có một gia tộc thế lực khổng lồ, nhưng anh ta lại vì gia tộc không để ý, mới bất ngờ kết bạn được với một quý nhân. Có thể nói, chính vì Lãnh Phong mới bị gia tộc vứt bỏ, mới được quý nhân tương trợ, xoay người vùng lên. Nếu không anh ta có thể vẫn trầm luân ở phía nam không dậy nổi. Nhưng cuối cùng vì nguyên nhân gì khiến Lãnh Phong không được gia tộc che chở, lại vì duyên cớ gì khiến quý nhân thà mạo hiểm đắc tội với gia tộc thế lực của Lãnh Phong, cũng muốn ra tay tương trợ Lãnh Phong. Đằng sau vết nhẫn trên tay Lãnh Phong đã xảy ra chuyện gì không muốn người khác biết. Lãnh Phong không nói, Quan Doãn vĩnh viễn không thể biết. Với tính cách Lãnh Phong, rõ ràng khi nào anh ta đồng ý nói chuyện với Quan Doãn về chuyện cũ, cũng chính là lúc Lãnh Phong bắt đầu hoàn toàn xem hắn trở thành dòng chính. Bình tĩnh mà xem xét, Lãnh Phong và Lý Dật Phong vì quan niệm khác nhau dẫn tới đọ sức. Tuy rằng trên thực tế của huyện Khổng, hắn ủng hộ chiến lược phát triển nông nghiệp huyện, nhưng cũng không muốn hai người diễn ra một trận đọ sức đao quang kiếm ảnh. Giải quyết hòa bình là phương thức tốt nhất. Gần đây, Lãnh Phong vẫn bận rộn nhiều việc. Sau khi nghe được tin Kim Nhất Giai tính đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, thỉnh thoảng anh ta lại quay về tỉnh thành nghe các buổi tọa đàm của chuyên gia của Viện khoa học nông nghiệp tỉnh. Hơn nữa giống như còn có chuyện gia đình. Tóm lại, luôn bận rộn, đến mức cũng không nói chuyện nhiều với Quan Doãn. Chỉ biết là Lãnh Phong đang cố gắng dự tính cho quy hoạch nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng. Để thúc đẩy phương châm chiến lược phát triển của nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng, anh ta gần như đã bỏ ra toàn bộ thời gian và tinh lực, cũng thể hiện ý chí quyết tâm nhất định phải thực hiện được. Nhưng Quan Doãn lại không nhận được chỉ thị hoặc là ám chỉ của Lãnh Phong về việc Lãnh Phong muốn lùi một bước để hòa giải với Lý Dật Phong, hay muốn đao quang kiếm ảnh tranh thắng bại để quyết định ý tưởng phát triển. Vừa rồi, Lãnh Phong bất ngờ ám chỉ bảo hắn tung ra toàn bộ kế hoạch đầu tư của Kim Nhất Giai trên hội nghị thường vụ, hắn còn tưởng rằng Lãnh Phong ít nhất sẽ đưa ra một cách hàm xúc, cho Lý Dật Phong một thế giảm xóc, cũng cho Trần Vũ Tường một không gian suy ngẫm, không ngờ Lãnh Phong trực tiếp gây khó dễ, không lưu lại đường lui, tung ra đề tài thảo luận, chính là muốn biểu quyết ngay tại chỗ! Như vậy, mâu thuẫn giữa Lãnh Phong và Lý Dật Phong đã đặt trên mặt bàn, hoàn toàn công khai hóa. Chẳng những Lãnh Phong không để lại đường thối lui, Lý Dật Phong cũng không có khả năng nhượng bộ. Nếu không quyền uy nhân vật số một của anh ta liền bị quét sạch. Mà Trần Vũ Tường cũng bị ép tới bước đường cùng. Nếu đứng trung lập mà nói, có thể hai đầu không sao, nhưng theo khuynh hướng mà nói, có lẽ tương lai sẽ bị Lãnh Phong hoặc Lý Dật Phong đánh tới. Hành động này của Lãnh Phong, chẳng khác gì là rút kiếm ra khỏi vỏ, không rút kiếm thì thôi, rút kiếm ra chắc chắn phải có máu! Quả nhiên giống như lời Lão Dung Đầu nói, tính cách Lãnh Phong mạnh mẽ, cứng rắn, bên trong còn có phần hống hách không lưu lại đường sống! Lại nhớ tới hành động Lãnh Phong nửa đêm đi xà kép, cùng với miêu tả của Lão Dung Đầu, cái lưng của Lãnh Phong có tướng đế vương. Hơn nữa, Lão Dung Đầu còn lấy Chương Đôn ngoan tuyệt so sánh với Lãnh Phong. Lúc ấy Quan Doãn còn không tin tưởng sau khi Lý Vĩnh Xương rơi đài, Lãnh Phong sẽ ngang nhiên ra tay với Lý Dật Phong. Dù sao anh ta và Lý Dật Phong từng liên thủ đối phó với Lý Vĩnh Xương. Sao có thể chân trước bắt tay sau lưng trở mặt? Không ngờ, Lãnh Phong thật đúng là không nói tới tình cảm! Nếu để Quan Doãn biết Lãnh Phong vì đánh cho Lý Vĩnh Xương vĩnh viễn không thể xoay người, thậm chí còn nhờ hậu trường của anh ta gây áp lực với Tưởng Tuyết Tùng, không tiếc mạo hiểm để Tưởng Tuyết Tùng ghi hận anh ta, cũng phải xóa bỏ Lý Vĩnh Xương hoàn toàn... khẳng định hắn sẽ càng nghĩ càng khiếp sợ. Với tính cách của Quan Doãn, còn không đạt được mặt lạnh tâm lạnh như Lãnh Phong, càng không trở mặt vô tình được như Lãnh Phong, chỉ có nguyên tắc không nể tình. Lần trước, sau khi Kim Nhất Giai biết được đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao bị Lý Dật Phong áp chế, không phải cô đã trào phúng nói với Quan Doãn: - Xem đi, lúc ấy đã khuyên anh biết thời biết thế kéo Lý Dật Phong xuống nước, anh lại không nhẫn tâm. Hiện tại hẳn là đang hối hận hả? Nói cho anh biết, chuyện trên quan trường và tình trường là giống nhau. Cơ hội để gặp được phụ nữ tốt rất ít. Lúc ấy anh không nắm bắt được, đến khi quay đầu lại nhìn, đã sớm không nhìn thấy tung tích rồi. Muốn tôi nói thế nào mới tốt đây? Nói anh ngu ngốc, có khi anh cũng khá thông minh. Nói anh thông minh, thời khắc mấu chốt lại không đủ nhẫn tâm. Đàn ông à, không nhẫn tâm sao có thể thành đại sự? Đúng như những lời Kim Nhất Giai nói, lời nói của Lãnh Phong như kiếm quang lạnh lẽo. Tuy nhiên Quan Doãn cũng không hối hận lúc ấy đã không ném Lý Dật Phong xuống nước. Lúc ấy, Lý Dật Phong bị hắn dụ dỗ, anh ta từng đụng chạm với Lý Dật Phong. Hiện tại Lãnh Phong xuất kiếm, đã thể hiện mâu thuẫn giữa Lãnh Phong và Lý Dật Phong không thể điều hòa. Sau khi Trần Vũ Tường lên đảm nhiệm nửa giờ, thế cục huyện Khổng liền thay đổi đột ngột, từ mặt ngoài gió êm sóng lặng, hiện tại biến thành gió nổi mây phun. Tiếng Lãnh Phong vừa dứt, phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ. Mọi người đều kinh ngạc! Vẻ mặt Lý Dật Phong vốn thong dong hớn hở như gió xuân, trăng thu, vừa thấy Lãnh Phong rút kiếm ra khỏi vỏ, lập tức biến sắc, vẻ giận dữ âm u, ánh mắt nghi ngờ và bất mãn nhìn về phía Lãnh Phong. Lãnh Phong không nhìn Lý Dật Phong, chỉ chăm chú nhìn Trần Vũ Tường với vẻ đầy chờ mong, chính là muốn ép Trần Vũ Tường tỏ thái độ ngay tại chỗ. Điều này khiến Trần Vũ Tường không có đường thối lui. Quách Vĩ Toàn cũng kinh ngạc. Tuy rằng thời gian trước, huyện Khổng đã đi vào mùa đông, nhưng khí hậu chính trị vẫn là trời trong nắng ấm, còn như nắng ấm mùa thu. Huyện Khổng dù không có Lý Vĩnh Xương, bộ máy vẫn đoàn kết tiến lên. Các hạng mục công việc vững vàng giống xe tốc hành tự động. Vấn đề khai thác và phát triển du lịch ở núi Bình Khâu đã rót vào huyện Khổng một sức sống mới. Chẳng những báo chí cấp thành phố đưa tin trên diện rộng, ngay cả tin tức truyền thông cấp tỉnh, cũng bắt đầu để ý tới một huyện Khổng nho nhỏ chưa ai biết đến. Trong lúc nhất thời, danh tiếng núi Bình Khâu huyện Khổng liền lan xa. Hạng mục đập nước sông Lưu Sa cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, chỉ chờ nghiệm thu. Có thể nói, toàn bộ nền kinh tế phát triển của huyện Khổng thể hiện một sức sống bừng bừng trước nay chưa từng có. Thậm chí có thể nói, Lý Vĩnh Xương sụp đổ, huyện Khổng liền giống như người trẻ tuổi bỏ được vết sẹo lồi, phục hồi sức sống trẻ tuổi, từ đi bộ tăng tốc tới chạy bộ. Ngoại trừ phương hướng phát triển tiếp theo của huyện Khổng, Lý Dật Phong và Lãnh Phong có tính nguyên tắc phân kỳ, trên các phương diện công việc khác, hai người đều phối hợp ăn ý. Một người nắm phương hướng lớn. Một người chủ trì công tác cụ thể. Nhân vật số một, số hai đều nhất trí. Bộ máy đoàn kết, sinh ra sức chiến đấu lớn. Lãnh Phong đột nhiên chém xuống một kiếm như vậy, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, đến mức Quách Vĩ Toàn há to miệng, một hồi lâu không khép lại. Ông ta ngơ ngác nhìn Lãnh Phong một lúc lâu, sau đó lại quay về hướng Quan Doãn nhìn với ánh mắt như ngầm hỏi. Quan Doãn nhìn thấy hết thái độ của mọi người. Tuy rằng hắn chỉ dự thính hội nghị, không có quyền lên tiếng, nhưng quan sát người lãnh đạo cao nhất trong huyện Khổng giương thương múa kiếm, đao quang kiếm ảnh ở khoảng cách gần như vậy cũng tốt, có thể khiến hắn càng nhanh chóng trưởng thành vững vàng. Đối với ánh mắt trưng cầu của Quách Vĩ Toàn cùng với ánh mắt khó hiểu của Lý Dật Phong nhìn về hướng hắn, hắn đều làm bộ như không thấy. Hắn cũng không có cách nào đáp lại. Trên vấn đề đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, hắn chắc chắn duy trì nhất trí với Lãnh Phong! Quan Doãn không nhìn Quách Vĩ Toàn và Lý Dật Phong, ánh mắt lại chăm chú nhìn Trần Vũ Tường, quan sát phản ứng của Trần Vũ Tường. Đầu tiên, Trần Vũ Tường cũng giật mình kinh hãi, sau đó ánh mắt thoáng co lại, trầm mặc một lát. Dường như chỉ trong nháy mắt, anh ta liền đưa ra quyết định, kiên định nói: - Tôi không để ý chuyện đồng chí Lãnh Phong thêm đề tài thảo luận trong hội nghị. Mong đồng chí Dật Phong cho ý kiến. Trần Vũ Tường đem cầu đá đến dưới chân Lý Dật Phong cũng nằm trong dự liệu. Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên lão Đại, có nên tạm thời tăng thêm đề tài thảo luận hay không chắc chắn phải do Lý Dật Phong đưa ra ý kiến quyết định. Nhưng anh ta hoàn toàn thuận thế tiếp đề nghị của Lãnh Phong, không nói ra ý kiến phản đối nào. Điều này cũng khiến Quan Doãn thầm kinh ngạc, cũng âm thầm khâm phục tầm nhìn của Lãnh Phong. Lãnh Phong đã thành công. Dường như Trần Vũ Tường cũng không phản đối nông nghiệp hiệu suất cao! Lại hoặc là nói, Lãnh Phong căn bản đã biết Trần Vũ Tường sẽ tán thành ý tưởng phát triển nông nghiệp hiệu suất cao? Lý Dật Phong do dự. Anh ta đoán không ra suy nghĩ thực sự của Trần Vũ Tường trước hai việc đẩy mạnh công nghiệp của huyện và phát triển nông nghiệp huyện. Sau khi chần chừ một lát, anh ta nói: - Đồng chí Vũ Tường mới đến huyện Khổng, đi đường vất vả, hơn nữa còn không triển khai công tác cụ thể, đối với tình thế huyện Khổng cũng chưa thực sự hiểu rõ. Hiện tại thảo luận vấn đề phương hướng phát triển huyện Khổng, có phải quá vội vàng hay không? Lời nói rất hàm súc, thật ra là muốn gác kiến nghị của Lãnh Phong lại. Như vậy, quyền quyết định lại trở về trong tay Trần Vũ Tường. Chỉ cần lấy đòn gió, Trần Vũ Tường mới đến chưa quen với tình hình huyện Khổng làm lý do, đề nghị của Lãnh Phong sẽ gặp trở ngại. Trần Vũ Tường lại thản nhiên cười: - Thật ra vất vả thì không vất vả. Chỉ có điều tôi thực sự cũng chưa hiểu rõ tình hình ở huyện Khổng... Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Dật Phong hơi lộ ra ý cười. Lãnh Phong nhướng mày, cũng nghĩ Trần Vũ Tường thật muốn biết thời biết thế bỏ qua đề nghị của Lãnh Phong. Không ngờ Trần Vũ Tường lại nói một câu: - Tuy nhiên trước khi đến huyện Khổng, tôi đã bắt tay vào tìm hiểu một chút về tình hình huyện Khổng. Nếu thảo luận một chút về phương hướng phát triển của huyện Khổng, cũng không phải là không thể được...