Quan Thuật

Chương 354

- Cục trưởng Diệp! Lão Vệ, ông nói cái gì? Chủ nhiệm phòng làm việc Chung Phát Tài nhất thời không kịp phản ứng, bật thốt nói. - Ha ha ha…Tôi chính là Diệp Phàm tới báo cáo. Diệp Phàm cười nói, gật gật đầu với từng người, cố gắng thể hiện nhẹ nhàng ôn hòa một chút. - Ai da! Không được, Cục trưởng Diệp trước kia là Chủ tịch thị trấn lớn Lâm Tuyền, quản lý mười mấy vạn nhân khẩu! Cục chúng ta cuối cùng đã được đón tiếp một vị đại thần, hoan nghênh. Hoan nghênh. Cô gái xinh đẹp thoáng cái đã vọt tới trước mặt phó Cục trưởng Vệ, mạnh mẽ giật tay của phó Cục trưởng Vệ Bảo Quốc ra, đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình nhét vào trong tay Diệp Phàm, nắm chặt lấy, khiến Diệp Phàm thoáng cái hiểu rõ được mùi vị đôi tay của mình. Hơn nữa trong ánh mắt cứ nhìn về phía Diệp Phàm như hiện ra mũi tên của thần tình yêu Cupid. Diệp Phàm cảm giác một trận buồn nôn, nhưng cảm thấy bàn tay nhỏ bé này cũng rất mềm mại, năm trong tay cảm giác không tệ, cho nên nhất thời cũng không muốn buông ra. Nhưng mọi người đều xông tới, đành phải nuối tiếc thả bàn tay của Đinh Hương Muội ra, bắt tay một vòng với tất cả mọi người, cảm giác bàn tay của ba cô gái trong điện đều vô cùng mềm mại, sờ vào đặc biệt dễ chịu. Trải qua giới thiệu của Chủ nhiệm Văn phòng Chung Phát Tài, Diệp Phàm cuối cùng cũng biết rõ được cấp bậc chức vụ và xuất xứ của mấy người trong cục Tôn giáo, thật sự cảm thấy giật mình, cảm giác cục Tôn giáo nhỏ bé của mình thật sự là nơi tàng long ngọa hổ, người tài không thiếu. Cục trưởng: Diệp Phàm. Phó Cục trưởng: Vệ Bảo Quốc, 29 tuổi. Nghe nói là từ cục Đất đai huyện giáng xuống đây, thì ra là phó Cục trưởng cục Đất đai. Phó Cục trưởng: Lâm Chấn Dân, 38 tuổi. Một người trung niên cao cao, vốn là phó Cục trưởng cục Lâm nghiệp được điều tới đây. Phó Cục trưởng: Trương Vệ Thanh, 26 tuổi, là phó Cục trưởng trẻ tuổi nhất, nguyên là phó Cục trưởng cục Giao thông. Chủ nhiệm Văn phòng: Chung Phát Tài, hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó phòng, hôm nay về hưu, thiếu mất một người. Trưởng phòng phòng Dân tộc: Lý Đinh, chính là người lên mặt cụ non gặp ở cửa, nguyên là phó Cục trưởng cục Lao động bị quẳng tới đây, đãi ngộ phó Phòng. Trưởng phòng Tuyên truyền: Ninh Ngọc Muội, chính là thiếu phụ áo xanh, phó Chủ nhiệm nhân viên, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó phòng, nhưng chỉ là không có mũ quan phó phòng. Phó Chủ nhiệm Văn phòng: Mai Hồng Muội, chính là cô gái xinh đẹp áo hồng, thân hình nóng bỏng, cặp mông cong vút, đôi chân thon dài. Phó Chủ nhiệm nhân viên, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó phòng. Phó Chủ nhiệm Văn phòng kiêm thu chi trong cục: Đinh Hương Muội, thiếu phụ xinh đẹp 23 tuổi, nghe nói mấy ngày trước mới kết hôn, phó Chủ nhiệm nhân viên. Cho nên Diệp Phàm mới giật mình, một cái cục rách rưới chỉ có 9 người mà có một cán bộ cấp trưởng phòng, năm cán bộ cấp phó phòng, ngoài ra còn có bốn phó Chủ nhiệm nhân viên hưởng thụ đãi ngộ cấp phó phòng. Đây không phải toàn là quan sao, không có một nhân viên chạy việc. Sau này mình có muốn sai bảo những cán bộ phó phòng hoặc phó Chủ nhiệm nhân viên này làm gì đó có lẽ cũng không dễ dàng. Chủ yếu nhất là nghe nói những người này trước kia toàn đảm đương chức vụ lãnh đạo ở những đơn vị tốt, sau này toàn vì đắc tội với lãnh đạo trong huyện hoặc là lãnh đạo các cục bị giáng chức xuống đây làm lão gia. Mình căn bản chính là lãnh đạo một nhóm quân lão gia. Trong lòng những cán bộ phó phòng này vốn chứa đầy bụng lửa, không ai phục ai. Hơn nữa trong cục Tôn giáo lại không mò được chút nước béo nào, người ta chỉ vẻn vẹn lĩnh được chút ít tiền lương. Phó Cục trưởng, phó Chủ nhiệm nhân viên người ta cũng chưa chắc yêu cầu Cục trưởng anh làm chuyện gì. Bản thân anh ngay cả tiền cơm cũng phải tự móc tiền túi ra thì người ta còn có thể dính vào bên nào. Nếu trong cục có tiền thì mọi người thỉnh thoảng có thể ăn chực một bữa có lẽ có cán bộ còn nghe lời một chút vì có thể quẹt chút mỡ. Đằng này ngay cả mỡ cũng không quẹt được thì hà cớ gì phải nghe lời anh. - Phòng làm việc của mọi người ở đâu? Diệp Phàm liếc nhìn xung quanh, phát hiện cung điện cũ rích này vô cùng rộng rãi, chiều dài đến 50 mét, chiều sâu cũng khoảng 40 mét. Còn chia làm điện trên và điện dưới, ở giữa hai điện có một giếng trời. Có lẽ giếng trời này vốn được mở rộng, hiện tại chỗ mở rộng lại trang bị thêm một lớp kính trong suốt bằng chất dẻo, trông giống như một cửa sổ trên mái nhà cực lớn. - Cục trưởng Diệp, chúng ta làm việc ở điện dưới của đại điện này. Bên cạnh có hai phòng chính là nơi cất giữ hồ sơ, điện trên chính là nơi họp hành lúc bình thường. Cái bàn lớn do ba bàn bóng bàn hợp lại này chính là bàn hội nghị của phòng họp. Hôm nay mọi người nói Chủ nhiệm Chung về hưu, cho nên mới chuyển cái bàn này ra góc. Phòng làm việc của anh ở bên trái tầng hai điện trên, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi xem. Đinh Hương Muội nhiệt tình cười nói. - Được được! Chỉ cần vệ sinh một chút là được. Bàn hội nghị này cũng rất đặc biệt, bình thường không có việc gì, ngoài thời gian công tác mọi người còn có thể đánh bóng bàn. Phải kết hợp nhịp nhàng giữa làm việc và nghỉ ngơi, thư giãn một chút mới có tinh thần làm việc. Ha ha ha…mọi người ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện. Diệp Phàm cười nói, đặt mông ngồi xuống chính giữa cái bàn do ba cái bàn bóng bàn ghép lại, nghĩ thầm, " Mẹ kiếp! Thật đúng là một đơn vị rách nát. Nghèo đến cùng cực. Mấy cái bàn bóng bàn này cũng không biết đào được từ chỗ nào, toàn là đồ vứt đi. Cánh tay người ta vừa đặt xuống đã kêu lên kèn kẹt. Cái bàn cũ kỹ này đừng nói là chơi bóng bàn, chỉ cần đụng vào một cái cũng phải vô cùng cẩn thận, đừng để cho nó lỏng lẻo, chặt ra làm củi có khi còn tốt hơn." Giữa lúc đang nói chuyện thì điện thoại vang lên, Đinh Hương Muội nhận điện thoại, một lát sau đặt điện thoại xuống nói: - Cục trưởng, anh đến thật đúng lúc. Ngày kia trên đỉnh Nam Thiên ở xã Nam Thiên sắp chuẩn bị một hoạt động, nghênh tiếp pho tượng đồng về. Trụ trì của chùa Nam Thiên là Cổ Đức đại sư muốn mời cục Tôn giáo chúng ta xuống lãnh đạo chủ trì một số hoạt động - Pho tượng, pho tượng gì? Diệp Phàm hỏi. Lúc này Chủ nhiệm Chung Phát Tài cười nói: - Ha ha ha…Cục trưởng, là như vậy. Trong huyện chúng ta Tiếu gia có một người tổ tiên tên là Tiếu Mộng Đường vô cùng nổi tiếng vào thời Minh triều. Đã từng thi đậu tam giáp thi đình, thời xưa gọi là Thám hoa. Vĩnh Lạc hoàng đế Chu Lâm đích thân cử làm huyện lệnh Ngư Dương chúng ta, sau này thăng quan lên làm tri phủ Mặc Châu, thật ra chính là chức vụ Bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương chúng ta hiện tại. Tiếu Mộng Đường là một thiên tài, ở các phương diện thơ từ ca phú đều có thành tựu nhất định. Nghe nói còn từng tham gia biên soạn "Vĩnh Lạc đại điển" cùng với nhóm người Chu Lâm Hạ Chỉ, Giải Chư, Diêu Quảng Hiếu, Vương Cảnh, Cáo Tập. Thời gian trước Tiếu gia có một người ở phân nhánh tổ tiên Hồng Kông, tên là tiên sinh Tiếu Phi Thành, sau khi quay về quê hương đến tế tổ du ngoạn đỉnh Nam Thiên của Ngư Dương chúng ta, cảm thấy phong cảnh mê người, mây mù kỳ lạ. Lúc ấy nhất thời nổi hứng, quyên góp 20 vạn cho chùa Nam Thiên, nói là muốn đúc một pho tượng đồng của tổ tiên Tiếu gia là Tiếu Mộng Đường đặt trên chùa Nam Thiên. Trụ trì Cổ Đức đại sư đương nhiên vui vẻ đồng ý, nghe nói sáng ngày mai pho tượng đồng này sẽ đến huyện chúng ta. Người của Tiếu gia và các hòa thượng của chùa Nam Thiên cũng đã chuẩn bị xong các công tác nghênh đón. Cục Tôn giáo chúng ta là nơi quản lý những chuyện này, đương nhiên không tránh được phải đi tổ chức hoạt động. - Lão Chung, ông cũng quá dát vàng lên mặt cục chúng ta rồi, hoạt động này tự có phó Chủ tịch huyện Tiếu của Tiếu gia chủ trì, từ lúc nào lại đến lượt cục Tôn giáo chúng ta ra mặt chứ. Phó Cục trưởng Vệ Bảo Quốc ở bên cạnh không kìm được hừ một tiếng.- - Đúng vậy! Sắp xếp cho cục Tôn giáo chuyên quản lý những chuyện này chúng ta đứng ra tổ chức, nhưng chúng ta lấy cái gì đứng ra tổ chức. Cục trưởng Diệp vừa mới tới có thể còn chưa biết nội tình của cục chúng ta, cho dù muốn lấy thể diện giành cờ thi đua cũng phải suy nghĩ một trận. Đối với đơn vị đứng ra tổ chức mà nói, không bỏ chút máu người ta làm sao nhìn chúng ta, không có mấy ngàn thì có thể khai triển được hoạt động gì chứ? Cũng không thể trên danh nghĩa là cục chúng ta đứng ra tổ chức. Bản thân chúng ta còn không có đồng nào, chuyên môn đi cắt xén của người ta. Chùa chiền của Ngư Dương chúng ta vốn đều là những nơi nghèo nàn, chúng ta còn đi cắt xén chút tiền dầu đèn đáng thương của ngôi miếu cũ kỹ đó sao. Nếu khi tổ chức, vị Tiếu Phi Thành tiên sinh đó không cẩn thận hỏi ra, trong huyện chúng ta xuất ra bao nhiêu tiền…, chúng ta chỉ còn nước chui xuống cống cho đỡ mất thể diện. Ài! Chuyện xấu hổ này nếu nói ra có lẽ sẽ trở thành trò cười khiến người ta cười rụng răng. Ài! Không có tiền thì làm được chuyện gì chứ. Phó Cục trưởng Lâm Chấn Dân có chút dáng vẻ oán trách thở dài nói. - Trước kia khi tổ chức những hoạt động tương đối lớn, cục chúng ta làm thế nào? Diệp Phàm hỏi, trong lòng cảm thấy có chút lạnh lẽo. - Làm gì chứ? Trên cơ bản là không đứng ra tổ chức, mà đều do các đơn vị khác tổ chức, trên danh nghĩa chúng ta cũng mang tiếng là tham gia, nhưng thật ra toàn bị người khác xem thường. Ngay cả khi cắt băng, nhân viên của cục Tôn giáo chúng ta từ trước đến nay đều bị xếp cuối hàng, nếu dải băng quá ngắn thì trên cơ bản không có việc gì cho cục Tôn giáo chúng ta. Phó Chủ nhiệm Đinh Hương Muội tức giận nói.