Quan Thuật
Chương 347
Diệp Phàm rạo rực, cái gì mà mũ quan chó má đã sớm ném lên tận lên chín tầng trời, lúc này cho hắn làm Chủ tịch tỉnh chắc cũng không thèm.
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Nghê Muội, chắc là đang cố gượng cười để che giấu nỗi buồn, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy đau nhói.
Diệp Phàm bị giáng chức đến Cục Tôn giáo, tâm tình của Phương Nghê Muội sao có thể thanh thản, biểu hiện tối nay chắc là để an ủi hắn mà thôi.
Người ta nói tình trường thất ý, đổ trường đắc ý, còn Diệp Phàm tối nay chính là quan trường thất ý tình trường xuân đến.
- Anh! Chải tóc cho em đi.
Phương Nghê Muội ôn nhu xấu hổ ngồi trước bàn trang điệp như một cô nương chờ Diệp Phàm chải tóc cho mình.
- Ừ! Anh chải không khéo đâu!
Diệp Phàm lại cảm thấy đau nhói, từ từ bước đến phía sau Nghê Muội, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô.
- Cho dù anh chải thế nào thì em vẫn thích, thích vi anh ấy!
Nghê Muội lẩm bẩm như trong mơ.
Bàn tay Diệp Phàm run rẩy, vốn nó có thể khai bia phá thạch, có khi nào quen việc dịu dàng?
Bàn tay đó có thể đánh chết Lang Vương lẫn Dã Trư, thậm chí từng dùng phi đao giết đi ba người, hiện giờ lại rung bần bật.
" Tay muốn yên lặng mà tâm không ngừng a"
Diệp Phàm vừa tết tóc vừa miên man suy nghĩ, cuối cùng tết ra một thứ vừa giống như dây thừng vừa không giống, ngay cả tết kiểu đuôi chó cũng không thành, tuy nhiên lại làm cho Nghê Muội hạnh phúc đến trào nước mắt.
- Tết xấu quá.
Diệp Phàm ngượng ngùng lẩm bẩm.
- Em thích!
Phương Nghê Muội vui vẻ khẽ mở môi anh đào.
- Anh! Trước khi anh đi, em có một đại lễ vật tặng anh.
Phương Nghê Muội nói khẽ, đẩy Diệp Phàm ra khỏi thế giới màu hồng.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đành phải chờ đợi ở cửa, không biết Nghê Muội đang làm gì, tối nay mà không thể động thì đúng là phiền a!
Không lâu chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng gọi khẽ:
- Vào đi!
Diệp Phàm vừa đẩy cửa thì đứng ngây ra như một con gà gỗ, trước mắt hắn là thân hình trắng nõn lồ lộ của Phương Nghê Muội.
Bộ ngực cao vút phập phồng, dải đất màu đen mở hé,
Diệp Phàm, thậm chí có ảo giác giữa đó nghe tiếng suối róc rách.
Phương Nghê Muội dù ngượng ngùng nhưng vẫn nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói vẻ cương quyết:
- Anh, lễ vật của em chính là từ giờ em chỉ thuộc về một mình anh.
Vào lúc này, Phương Nghê Muội thực sự trông thuần khiết như một dòng suối mát không lẫn bất kỳ tạp chất nào.
" Túng đậu từ từ công, thanh lâu mộng hảo, nan phú thâm tình. Nhị thập tứ kiều nhưng tại. Ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sinh!" (Bài Từ của Bạch Thạch đạo nhân trong tác phẩm Bạch Thạch từ thời Tống)
- Nghê Muội biết, Nghê Muội là vì anh mà sinh.
Phương Nghê Muội khẽ nói, đôi lông mày cong lên như vầng trăng.
Cặp mắt Diệp Phàm đỏ ngầu, nắm chặt hai tay, quán chú nội kình vào móng tay.
Làm nó trở nên sắc như dao, móc sâu vào lòng bàn tay, ứa ra một giọt máu.
Diệp Phàm nhào tới, hai tay ôm xốc lấy cơ thể của Nghê Muội, hối hả khôn lên khắp cơ thể.
- Em, anh sẽ cưới em!
Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng, bế Phương Nghê Muội lên cùng nằm trên giường, chẳng qua hắn chỉ âu yếm trên người còn vẫn chưa động thủ.
- Anh, đời này em có những lời này của anh là mãn nguyện lắm rồi. Em biết anh có bạn gái, đâu dám hy vọng xa xôi. Em cũng biết anh chỉ nhất thời lỡ vận, rồi sẽ có ngày rồng bay lên trời. Em vĩnh viễn chúc phúc cho anh.
Phương Nghê Muội dán sát vào người vào Diệp Phàm trước ngực, nhẹ nhàng lẩm bẩm, giống như đang ở trong một giấc mơ.
- Nghê Muội! Anh.
Diệp Phàm định nói cho Phương Nghê Muội biết bạn gái của mình ở trường đại học chắc đã có người khác rồi nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
- Anh, Nghê Muội muốn dâng hiến cho anh lần nữa.
Phương Nghê Muội nỉ non.
- Cho anh, cho anh cái gì.
Diệp Phàm nhất thời hồ đồ không rõ.
Thân thể Phương Nghê Muội tới ngày, tối nay không thể cho mình, vậy còn cái gì nữa.
- Chán anh! Chính là trong chỗ này.
Phương Nghê Muội đột nhiên nắm lấy tay Diệp Phàm đặt lên bụi cỏ rậm.
- Chẳng phải em đang tới ngày sao, anh không thể tổn thương em.
Diệp Phàm nghi hoặc.
- Chưa có tới!
Phương Nghê Muội rốt cục khó khăn thốt ra hai chữ.
- Chưa có tới! Chuyện gì xảy ra, để anh xem nào.
Diệp Phàm rống to một tiếng, bàn tay nhanh chóng sờ xuống dưới.
Cảm giác trong bụi cỏ đã có giọt sương điểm ra.
- Em ngày đó nhớ nhầm, khanh khách.
Phương Nghê Muội còn đắc ý cười mấy cái.
- Tốt wow! Để xem anh làm thế nào phạt em, lại dám dối cả hoàng thượng, thiếu chút làm anh chết thèm. Ha ha ha
Diệp Phàm bắt đầu thổi kèn xung phong, bắt đầu một đêm điên cuồng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tám giờ sáng hôm sau, cả thị trấn Lâm Tuyền sôi sục vì nghe Chủ tịch thị trấn Diệp muốn nói chuyện, cho dù ai cũng không được vắng mặt.
Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải, và Thiết Minh Hạ, hơn một ngàn công nhân viên và máy giấy và nhân viên thị trấn Lâm Tuyền đều tập trung trước bãi đất trống của trụ sở chính quyền.
Phương Nghê Muội sắp xếp bàn ghế và loa đài đầy đủ cho Diệp Phàm phát biểu.
- Các anh em của nhà máy giấy, các vị đồng nghiệp Lâm Tuyền, các người mạnh khỏe. Tôi là Diệp Phàm, chiều nay tôi sẽ phải rời Lâm Tuyền nên muốn nói với mọi người vài câu. Hơn mười ngày trước lúc nhận chức Chủ tịch thị trấn, tôi từng có hứa qua với mọi người.
Là đến cuối năm âm lịch này sẽ phát cho mọi người trong nhà máy giấy ba tháng tiền lương và một bao lì xì một trăm đồng coi như chút lễ vật ăn tết!
Các nhân viên chính quyền cũng còn đang bị nợ hai tháng tiền lương, bình thường mọi người chỉ nhận một nửa, tôi làm Chủ tịch thị trấn đúng là thất trách!
Diệp Phàm nói đến đây uống một ngụm nước, đang định nói tiếp thì nghe một công nhân đứng đầu không nhịn được thì thầm:
- Biết thất trách vì sao không đem tiền còn thiếu phát ra đi, giờ sắp chuyển đi còn nói năng gì nữa. Phải để cái loại người không có chữ tín này vào tù mới đúng, tôi nhổ vào.
Diệp Phàm rất thính tai liền chỉ vào người công nhân đó hỏi:
- Đồng chí, anh vừa bực tức có phải không?
- Không có, không có.
Người công nhân kia run bắn.
Diệp Phàm ngày trước vừa mới tới nhà máy thì đã đánh ngã hai bảo vệ, ấn tượng còn khắc sâu trong lòng mọi người.
- Ha ha, tôi biết mọi người ở đây trong lòng đều đang mắng tôi thất tín, hiện giờ sắp đi còn đứng đó lảm nhảm phải không?
Diệp Phàm cười nói, không hề tức giận.
- Chủ tịch Diệp lúc còn tại vị đã đổ bao tâm huyết để khôi phục nhà máy giấy, còn kéo về khoản đầu tư rất lớn, chúng tôi biết thị trấn không có tiền, không phải lỗi tại anh.-
Phó giám đốc Thang Chính Hải la lớn.
- Đúng! Chủ tịch thị trấn Diệp là người tốt, là một quan tốt. Chúng tôi không mắng anh.
Cả đám đông đột nhiên hô lên.
- Tốt lắm! Mọi người im lặng, tôi không còn nhiều thời gian. Tối hôm qua Chủ tịch huyện Vệ yêu cầu tôi vào lúc 0h sẽ phải bàn giao chức vụ Chủ tịch thị trấn cho đồng chí Hoàng Hải Bình, vì thế kính xin mọi người nghe tôi nói hết.
Diệp Phàm ra dấu tay, mọi người đều ngừng lại.
- Hôm nay tôi đứng đây chính là để thực hiện lời hứa, tôi đại biểu cho chính quyền thị trấn phát cho công nhân nhà máy giấy ba tháng tiền lương còn thiếu, còn cả bao lì xì để mọi người về đón năm mới.
Các nhân viên của chính quyền cũng vậy, phát cho mọi người hai tháng lương còn thiếu và bao lì xì một trăm đồng.
Hiện tại giám đốc Sở Tài chính Trịnh Lực Văn đã liên lạc với ngân hàng nông nghiệp xong rồi, tiền mặt sẽ lập tức chuyển về, mọi người theo danh sách ký nhận để lấy tiền.
Hi vọng các vị phòng ban chủ nhiệm, các vị tiểu tổ trưởng nhà máy giấy đem danh sách nhân viên của mình lên, đọc tới tên ai thì người đó nhận.
Diệp Phàm vừa nói xong thì hơn cả một ngàn người lập tức sôi trào.
Bọn họ vốn cho là Chủ tịch thị trấn Diệp bị điều đi thì coi như mọi chuyện đã xong, ai ngờ hắn trước lúc đi vẫn có thể nhớ đến mọi người.
Tiếng tán dương nhất thời vang dội.
- Ai! Chủ tịch thị trấn Diệp đi thật đáng tiếc, anh ấy là một người tốt.
Một công nhân già thở dài, lắc đầu.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
223 chương
159 chương
212 chương
58 chương
65 chương