Quan Lộ Trầm Luân

Chương 438 : Đánh trả lại cho tôi

Lúc này, gánh nặng trong lòng Tôn Tiểu Lôi cũng đã giảm một nửa. Ít nhất thì hiện nay cô đã biết chị họ được bình an, còn khiến cô lo nhất, chính là anh rể Lý Bình vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Dù sao đi nữa thì chị họ và anh rể đã được cứu về rồi. Hiệu suất tốc độ hành động và phá án của cục Công an thành phố cao đến mức khiến người người kinh ngạc. Mà đối với Phó cục trưởng Lương và người cảnh sát hình sự trẻ tuổi đã giải cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc, tận đáy lòng Tôn Tiểu Lôi lại càng cảm kích hơn. Sau khi Lô Dũng rời khỏi, ánh mắt Lương Thần chuyển hướng về phía cô gái xinh đẹp, ôn hòa hỏi: - Tôn tiểu thư, cô cảm thấy chị họ cô là Tôn Tiểu Hồng có biết chút gì về chứng cớ video kia hay không? Hắn hiện tại đã biết, người đàn ông thần bí hai lần gọi điện thoại cho hắn, gửi đĩa VCD qua bưu điện, chính là Lý Bình chồng của Tôn Tiểu Hồng. Động cơ thì cũng rất dễ dàng đoán ra, nghĩ lại là nhằm báo đáp hắn đã nâng đỡ Tôn Tiểu Hồng. Đó gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Đây coi như là lòng tốt hắn được báo đáp, chỉ có điều đáng tiếc, qua nhiều lần trắc trở, chứng cớ này vẫn chưa tới được trong tay hắn. - Chuyện này Hồng tỷ chẳng hay biết gì cả, anh rể sợ Hồng tỷ lo lắng, cố ý dặn dò tôi giữ bí mật. Tôn Tiểu Lôi lắc đầu, cô vừa rồi đã biết video do chính mình cung cấp đã gặp phải "sự cố", mà toàn bộ thư tín trong hòm thư cũng bị xóa sạch. Cô cũng không ngu ngốc, lúc ấy là vì lo lắng cho an nguy của chị họ và anh rể nên trong lòng rối loạn. Bây giờ suy ngẫm lại, cô không khỏi nảy sinh hoài nghi cái "nhiệt tình" kia của Phó cục trưởng Vương. Nhớ lại chính vì nghe lời Phó cục trưởng Vương kia đứng ở cổng lớn đợi xe mới gặp phải bọn xấu bắt cóc con tin, sự nghi ngờ trong lòng cô càng tăng nhiều hơn. - Phó cục trưởng Lương, tôi cảm thấy Phó cục trưởng Vương kia rất khác thường. Lúc đó ông ta hỏi tôi, có phải trong tay anh rể tôi nắm giữ chứng cứ nào đó không. Anh nói xem, ông ta sao lại có thể khẳng định chắc chắn, người nắm giữ chứng cứ là anh rể tôi mà không phải là chị họ tôi? Tôn Tiểu Lôi chớp đôi mắt hạnh nhân, hướng về đối phương nói ra hoài nghi trong lòng. Cô đối với người đàn ông trước mắt là tin tưởng trăm phần trăm. Đối phương không những giải cứu chị họ cô, vừa rồi còn cứu mạng của cô, cho nên từ trong thâm tâm cô muốn giúp ích gì đó. - Điều này tôi biết nhưng không có chứng cớ. Lương Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc, nhè nhẹ lắc đầu nói. Hắn làm sao không biết đầu sỏ thủ phạm xóa bỏ video và văn kiện trong hòm thư, mật báo với Trương Hào, bắt cóc Tôn Tiểu Lôi, chính là Vương Thụ Ba. Nhưng nói trắng một câu, hắn không có chứng cớ. Hắn tuy là Phó cục trưởng thường trực, tạm thời quản lý giải quyết tất cả công việc trong cục, nhưng cũng không thể dưới tình trạng không có chứng cớ, tùy ý định Vương Thụ Ba có tội. Lúc này Lý Bình hôn mê bất tỉnh, hắn cũng không thể xác định liệu video trong hòm thư kia là chứng cứ duy nhất không. Nghĩ đến đây, trong đầu hắn đột nhiên lóe ra một ý tưởng, vội vàng hỏi cô gái: -Vậy cái thư gửi video tới, tên hòm thư của người gửi cô trước đây có gặp qua không? Tôn Tiểu Lôi thoáng giật mình, theo sau trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt vui mừng, hưng phấn vỗ tay nói: Đó là hòm thư của anh rể: [email protected] Nói không chừng, bên trong còn có... Nhưng theo sau, khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ lại tan biến, thở dài nói: - Tôi không biết mật mã hòm thư đâu.. - Lại đây thử xem, nói không chừng cùng là một mật mã. Lương Thần đứng lên, hướng về cô gái vẫy vẫy. Hắn là ôm ngựa chết mà như chữa trị cho ngựa sống, không buông tha bất kỳ khả năng nào. Dù sao thì thử một chút cũng đâu mất gì. Tôn Tiểu Lôi đi tới, ngồi vào ghế bành dùng ngón tay tuyết trắng lưu loát gõ gõ lên bàn phím. Một lát, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thất vọng. Trên màn hình máy tính hiển thị rõ rành rành "mật mã bạn đăng nhập không chính xác". Lương Thần đứng phía sau cô gái cũng lắc đầu xem ra muốn mở hòm thư này ra, phải đợi đến lúc Lý Bình tỉnh lại. Phái người đưa Tôn Tiểu Lôi đi đến bệnh viện, Lương Thần ngồi xe quay trở về nhà. Mở cửa phòng ra, liền nghe hương thơm thoang thoảng của phụ nữ, hắn liền biết Tề Vũ Nhu và Helen vẫn chưa rời đi. Buổi chiều có uống vài ly, về đến nhà hắn quá buồn ngủ nên thiếp đi một chút, vì cuộc họp báo buổi chiều, điện thoại hắn vẫn ở chế độ rung, cho nên Ngô Hoán Trung gọi điện thoại tới hắn căn bản không có nghe được, cuối cùng cũng nhờ Tề Vũ Nhu kêu tỉnh dậy. Gọi điện thoại lại, từ nơi Ngô Hoán Trung biết được chi tiết tình hình, hắn lập tức cho Từ Dịch Lãng tới đón hắn. Cũng may, vừa đúng thời điểm hắn chạy tới, ở cổng Cục công an thành phố cứu được Tôn Tiểu Lôi vừa bị bắt lên xe, đồng thời bắt được đám bắt cóc Trịnh Hổ. Trên thực tế, sự tình phát triển tới bước này, trong lòng Lương Thần đã hoàn toàn dám khẳng định, vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu một năm trước, Trương Hào, Hà Tuấn, cho đến vị công tử Vương Căng của Bí thư Thành ủy không thể thoát được có liên can. Thậm chí có thể nói, mấy người này chính là chủ mưu vụ hai đội viên Cảnh sát Hình sự bị người Bách Hưng Lâu đánh bị thương. Sau khi Lô Dũng tiết lộ qua với hắn hậu thuẫn hiện giờ của Bách Hưng Lâu, hắn đã chú ý tớicái tên Căng thiếu gia danh tiếng lẫy lừng đó. Từ một số tài liệu xem ra, Vương Căng rất giống Lý Bân huyện Tây Phong, đều là ỷ quyền cậy thế, quản lý một số băng đảng, kinh doanh chốn vui chơi giải trí quy mô lớn. Chẳng là nếu đem ra so sánh, thủ đoạn của Vương Căng tuyệt nhiên ác liệt hơn tàn nhẫn hơn. Lý Bân dù là kiêu ngạo ương ngạnh thế nào, ít nhất cũng không hề ảnh hưởng đến mạng người. Lương Thần trong lòng có tiêu chuẩn hạn chế của mình. Vụ án phóng hỏa một năm trước, chín người chết, mười sáu người bị thương, chủ mưu bày ra vụ án phóng hỏa này cùng với người thực hiện đều đáng bị lăng trì. Không nói cái gì chính nghĩa chân lý, loại tàn nhẫn hung ác coi rẻ tính mạng người khác này, đầu tiên chính là kiểu hành xử mất tính người. Đã không có nhân tính sẽ không thể được gọi người mà phải bị đối xử như bọn súc sinh hung tàn, còn cần phải do dự phải thỏa hiệp sao? Lương Thần chân nhẹ nhàng đi vào phòng bên cạnh, nếu hắn dự kiến không sai, trên giường phòng ngủ vốn là của hắn, khẳng định là bị Tề Vũ Nhu và Helen chiếm giữ. Mở cửa phòng bên cạnh ra, Lương Thần tiến thẳng vào, nhưng lập tức hắn liền phát hiện phỏng đoán vừa rồi của chính mình là sai lầm. - Biết ngay cậu là kẻ muốn đào ngũ, bị tôi đoán đúng rồi. Một thân thể ấm áp mềm mại dán chặt vào lưng hắn, bên tai truyền đến tiếng cười khúc khích của Tề Vũ Nhu. Không đợi hắn mở miệng, trên cổ liền bị một vòng tay khác ôm lại, mùi thơm hơi thở của phụ nữ đập vào mặt, kèm theo một câu êm dịu, rung động lòng người: -Anh yêu, em muốn… Lương Thần thở dài, đêm nay xem ra lại bận rộn rồi. Hắn không phải bài xích loại vận động này, mà là hắn cảm thấy loại vận động này cũng cần phải có một số hạn chế. Bất kể hắn có sức khỏe rất tốt, năng lực dồi dào, đêm đêm đều thêm ca sao chịu cho nổi. Rượu là thuốc độc lủng ruột, sắc là con dao ngọt lịm, tuy rằng lời này có chút khoa trương, nhưng cũng có chút đạo lý. Ừm, nhắc tới rượu, trong chốc lát hắn cũng cần uống hai ngụm rượu thuốc hùng phong, sau đó, sau đó nhất định phải thuần hóa con ngựa tây dương Helen dục vọng không biết thoải mãn. Sáng sớm hôm sau, Lương Thần thần khí sảng khoái đi ra cửa. Mà trên giường trong phòng ngủ, lưu lại hai cô mặt mày mệt mỏi. Tề Vũ Nhu và Helen tố chất cơ thể rất là cường mạnh, nhưng đêm qua sau một trận cuồng dâm oanh tạc của đàn ông cũng suýt chút nữa biến thành một đống bùn nhão. Lương Thần đi một vòng tới cục Công an thành phố trước, sau đó ngồi xe tới bệnh viện. Ở bệnh viện trung tâm thành phố, hắn bắt gặp Tôn Tiểu Hồng với đôi mắt sưng đỏ hình như một đêm không ngủ, cùng với vẻ mặt buồn ngủ của Tôn Tiểu Lôi. -Bác sĩ nói sao, tình trạng khả quan à? Nhìn người đàn ông cắm ống dưỡng khí trên giường bệnh, Lương Thần thấp giọng hỏi Mưu Dịch Sương đang phụ trách bảo vệ an toàn. - Chủ nhiệm Hà của bệnh viện nói xác suất tỉnh lại không được cao. Không loại trừ khả năng hôn mê sâu trong thời gian dài. Mưu Dịch Sương thấp giọng hồi đáp. Lương Thần trầm mặc, ý nghĩa của hôn mê sâu trong thời gian dài, đại khái chính là khái niệm người sống đời sống thực vật. Lý Bình có tỉnh dậy không, trực tiếp liên quan đến tiến trình và kết quả trong việc điều tra phá vụ án phóng hỏa. Còn theo góc độ thân nhân người nhà Tôn Tiểu Hồng, Tôn Tiểu Lôi mà nói, cũng hy vọng Lý Bình có thể bình an tỉnh lại. Đi đến trước mặt hai chị em họ Tôn Tiểu Hồng, Tôn Tiểu Lôi, Lương Thần ôn hòa hướng về Tôn Tiểu Hồng nói: - Bảo trọng thân thể, nhất là đứa bé trong bụng. Phải có lòng tin, Lý Bình nhất định có thể tỉnh lại. - Cảm ơn anh, Phó cục trưởng Lương, tôi biết rồi. Tôn Tiểu Hồng trong mắt đẫm lệ cảm kích. Chàng thanh niên này chắc chắn là đại ân nhân của cả nhà các cô. Mà ân tình lớn tựa trời biển này, dù cô có thịt nát xương tan cũng khó mà đền đáp. Lương Thần gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Hắn ngồi xe trở lại Cục. Việc đầu tiên hắn làm chính là tiến hành thẩm vấn đối với nghi phạm Trịnh Hổ, Cương Nha, Lông rậm. Trong quá trình thẩm vấn, mấy nghi phạm này ỉu xìu, đã qua nhiều lần thẩm tra bọn thủ phạm đều biểu hiện rất giống nhau, tất cả đồng thanh thú nhận sự thật phạm tội bắt cóc vợ chồng Lý Bình Tôn Tiểu Hồng. Nhưng mà bọn chúng lại tự nhận bắt cóc Lý Bình Tôn Tiểu Hồng chỉ là vì trả đũa, nguyên nhân là trước kia Lý Bình từng bắt qua bọn chúng. Lương Thần không vạch trần lời nói dối của bọn chúng. Hắn nhìn ra được, Trịnh Hổ, Lông rậm những người này đã quyết tâm muốn nhận hết tội danh lên người là nhằm che chắn cho chủ mưu Trương Hào, Hà Tuấn, thậm chí là Vương Căng. Mà trước khi nắm giữ được chúng cứ vô cùng xác thực, hắn thật sự không có biện pháp gì đối phó với Hào ca, Căng thiếu gia. Nhưng mà không biện pháp gì không có nghĩa là Lương Thần không hành động. Sau khi thẩm vấn mấy người Trịnh Hổ, Lông rậm, hắn lập tức phái Lô Dũng dẫn đội, tới Bách Hưng Lâu "mời" Trương Hào và Hà Tuấn về đây. Nguyên nhân rất đơn giản, thân phận đám người Trịnh Hổ và Lông rậm đều là bảo vệ của Bách Hưng Lâu. Nay Trịnh Hổ vì vụ án bắt cóc đã bị bắt giữ, Lương Thần yêu cầu ông chủ Trương Hào, Hà Tuấn đến Cục công an tiếp nhận thẩm vấn cũng là bình thường. Đương nhiên, nơi để thẩm vấn không đâu khác nhất định phải là Cục công an, nhưng quá trình thẩm vấn này là cần thiết. - Sếp Lương, việc này… Nhận được mệnh lệnh, vẻ mặt phó Chi đội trưởng Lô đầy khổ sở, lần trước đi Bách Hưng Lâu là bị người ta đánh đập mà trở về, lần này yêu cầu thẩm vấn lại là đỉnh đỉnh đại danh Hào ca, Tuấn ca, bọn họ mười phần sẽ gặp phải sự "tiếp đón" như lần trước. -Cứ việc đi, có gặp người hay không cũng không sao. Yêu cầu của tôi chính là, nếu bọn họ có người động thủ, vậy thì, lần trước bị đánh thế nào, lần này đánh trả lại cho tôi thế ấy. Lương Thần mặt không chút thay đổi nói: -Tôi sẽ cho Dịch Lãng và Trọng Tiêu theo anh qua đó. Nếu như anh không dám hoặc là thấy không tiện, tôi có thể thay người. -Vâng, sếp Lương. Đón nhận ánh mắt sắc bén của sếp, trong lòng Lô Dũng không khỏi rùng mình, kiên trì đáp. Anh ta tự nhắc nhở chính mình lần nữa, Căng thiếu gia mới là vua Cẩm Bình, đắc tội Căng thiếu gia khẳng định chỉ có con đường chết. Nhưng trực giác lại nói với anh ta, vị Phó cục trưởng trẻ tuổi trước mắt này không phải là người dễ sống chung. Nếu anh ta không phục tùng mệnh lệnh, nói không chừng sẽ như đối phương nói "thay người". Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL