Quan lộ tiêu dao
Chương 7 : chủ tịch xã lương triệu kiến.
Lưu Giang Yến đứng trước cửa, tay che ngực, hai má ửng đỏ:
- Má ơi, làm tôi sợ muốn chết, cửa sao mở nhanh như vậy?
Phan Bảo Sơn co rúm hai má, chỉ chỉ chén trà:
- Lưu chủ nhiệm, tôi, tôi đang chuẩn bị đi rửa sạch chén trà, vừa vặn đi tới cửa, thuận tay liền mở ra.
- Ờ, thảo nào...
Lưu Giang Yến thoáng nghiêng người, xem văn phòng không có những người khác:
- Phan Bảo Sơn, anh vào phòng một chút, nói cho anh chuyện này.
- Được, được.
Phan Bảo Sơn dường như không thích ứng được cảnh này, có chút bối rối.
Vào trong phòng, Lưu Giang Yến cũng có chút lúng túng, sắc mặt vẫn hơi đỏ lên.
- Không bằng, anh đem chén trà đi đổ trước đi?
Lưu Giang Yến thoáng cúi đầu thấp, khẽ cắn môi dưới, có vẻ rất ngượng ngùng.
- Không vội, Lưu chủ nhiệm, cô có chuyện gì cứ việc nói.
Phan Bảo Sơn thấy Lưu Giang Yến so với hắn còn bối rối hơn, ngược lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- Thật ngại quá, vừa mới mở cửa quá nhanh đã dọa cô sợ rồi.
- Không có gì, không có gì.
Lưu Giang Yến ngẩng đầu lắc lắc cười nói:
- Phan Bảo Sơn, Chủ nhiệm Chu Quốc Phòng chúng tôi tham gia bầu cử Phó chủ tịch xã, đến lúc đó...đến lúc đó anh tặng ông ấy một phiếu nha.
- Ồ, cô nói là việc này sao, dễ thôi.
Phan Bảo Sơn cười cười, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia của Lưu Giang Yến:
- Nghe nói Chu chủ nhiệm và Trịnh chủ nhiệm hai người tranh giành làm Phó chủ tịch xã, giành rất quyết liệt?
- Đúng vậy.
Lưu Giang Yến nhẹ nhàng cúi xuống:
- Văn phòng chúng tôi còn chuyên mở một hội nghị, đem tất cả phát động, mỗi người phụ trách vài phòng ban đi thuyết trình kéo phiếu bầu, xấu hổ chết mất.
- Cái này có cái gì mà phải xấu hổ, chuyện bình thường mà. Văn phòng Ủy ban nhân dân bên kia cũng như vậy.
Phan Bảo Sơn khóe miệng nhếch lên cười:
- Lưu chủ nhiệm, đừng lo lắng, chuyên cô giao, tôi nhất định thực hiện tốt.
- Phan Bảo Sơn, tôi, tôi cũng không phải là giao việc gì...
Lưu Giang Yên mấp máy môi dưới:
- Chính là nói...
- Được, bất kể thế nào, tôi hiểu nên làm như thế nào. Công việc của người khác không ủng hộ, công việc của cô còn có thể không ủng hộ ư.
- Ai nha, anh đừng nói như vậy.
Lưu Giang Yến bỗng chốc mặt càng đỏ hơn:
- Vậy, tôi đi đây.
- Ồ, được, Lưu chủ nhiệm đi thong thả.
Phan Bảo Sơn cười gật đầu.
- Ừ, hẹn gặp lại.
Lưu Giang Yến nhẹ nhàng khoát tay áo, rời khỏi văn phòng.
Phan Bảo Sơn bưng chén trà ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, mím môi lẩm bẩm:
- Xinh, thật là một cô gái xinh đẹp.
- Bảo Sơn!
Trong lúc đó Vương Thao nhảy tiến vào, cầm trong tay nửa hộp Trung Hoa mềm:
- Buổi trưa tiếp đón người từ thành phố tới, có mấy điếu thuốc xịn.
- Mềm đó à, tốt.
Phan Bảo Sơn quay sang, chỉ mấy điếu Trung Hoa cứng trên bàn:
- Hộp cứng kia thuộc về cậu, vừa rồi rút không mấy điếu.
- Không được, cái kia của cậu số lượng chiếm ưu, nhưng chất lượng theo không kịp, không đổi.
- Không đổi cậu chịu thiệt.
Phan Bảo Sơn một bộ dáng đứng đắn:
- Hai chúng ta chẳng phân biệt cậu tôi, có thuốc nhất định cùng hút đúng không, như vậy mấy điếu mềm Trung Hoa rút hai, ba lần là không giải quyết xong ư? Hộp liền trống không rồi.
Vương Thao ngẫm nghĩ một chút:
- Được rồi, đổi thì đổi.
- Á, vậy là đồng ý rồi nha.
Phan Bảo Sơn đem hộp Trung Hoa mềm cất vào túi áo.
- Ai ai, sao lại thế? Không phải nói rút hai, ba điếu là xong sao?
- Tôi có nói thế, nhưng không nói khi nào thì bắt đầu nha.
Lông mày Phan Bảo Sơn rung lên, nhấc chân đi ra ngoài.
- Tôi đi trước rửa cái chén.
- Quay lại, Phan Bảo Sơn cậu quay lại cho tôi!
Vương Thao vẫy tay, chạy đến trước bàn cầm lên hộp Trung Hoa cứng, chọn một điếu.
- Chuyện thuốc lá coi như xong. Tôi hỏi cậu một chút, vừa rồi tôi nhìn thấy Lưu Giang Yến từ trong phòng cậu đi ra, thế nào, cùng cô ấy xxx rồi?
- Làm sao có thể, Lưu Giang Yến là tới bàn công việc đấy.
Phan Bảo Sơn giọng điệu hơi có chút tiếc hận:
- Vừa mới nói mấy câu đã đi, tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần đây.
- Tôi thấy cũng không khác biệt, vừa lúc tiến vào phát hiện cậu hơi ngây ngốc đấy.
Vương Thao mỉm cười:
- Tuy nhiên nói gì thì nói, Lưu Giang Yến tuy rằng lớn hơn cậu một tuổi, nhưng cô ấy các phương diện cũng không tệ, hơn nữa đối với cậu cũng có chút thú vị, tôi thấy cậu không bằng đem cô ấy bắt lại đi thôi!
- Bắt thế nào?
Phan Bảo Sơn nghi ngờ hỏi:
- Sao tôi lại không nhìn ra cô ấy đối với tôi có tình ý?
- Cô ấy nói chuyện với cậu liền thẹn thùng xấu hổ.
Vương Thao thổi điếu thuốc:
- Theo cách nói tâm lý học, đó là bởi vì có nhu cầu, dẫn đến tinh thần khẩn trương. Cậu nói giữa nam và nữ với nhau có thể có nhu cầu gì? Hơn nữa cũng đều là độc thân, chuyện rất rõ ràng.
- Cậu đừng có dọa tôi.
Phan Bảo Sơn cười cười,
- Lưu Giang Yến đối với mọi người không phải đều như vậy sao, cô ấy trời sinh chính là dạng cừu non mềm yếu, với ai cũng đều cảm thấy ngượng ngùng.
- Nhưng đối với cậu đặc biệt biểu hiện rõ.
Vương Thao vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Phan Bảo Sơn, tôi nói đều là sự thật, có tin hay không là tùy cậu. Đừng tưởng rằng cậu là lựa chọn và điều động sinh sẽ có giá, điều kiện của cô ấy Lưu Giang Yến cũng không tệ, dáng vẻ không thể chê, tính tình ôn hòa thân thiện, bản chất cũng không có gì có thể bắt bẻ. Tuy rằng đã 26 rồi, nhưng còn rất đơn thuần, hơn nữa, người ta đã là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy. Đương nhiên, nói đến đây lại không thể không nhắc đến chị của cô ấy Lưu Hải Yến. Tài thật, tuyệt đối là nữ cường nhân giới quan trường, mới khoảng 30 tuổi đã là Phó chủ tịch huyện. Sau này, sau này cất nhắc lên, có lẽ chính là Chủ tịch huyện đấy!
- Tiểu tử cậu thật thiếu đạo đức đấy, cái gì ngày sau đề bạt, thật làm tổn thương người ta.
- Không phải tôi thiếu đạo đức, chỉ nói là một loại hiện tượng mà thôi.
- Nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy.
- Nhìn một chút tiền đồ của người kia đi.
Vương Thao nhăn nhăn cái mũi:
- Còn không thế nào, chị vợ che chở cho là chuẩn rồi, thuần túy là đồ gặp sắc quên bạn.
- Cút cậu đi.
Phan Bảo Sơn nghiêng đầu một cái.
- Vương Thao, tôi nói với cậu lời nói thật, Lưu Giang Yến là người không tệ, tôi là cảm thấy không xứng với người ta có biết không? Thời cơ hiện tại vẫn không phải chín mùi, phải kiên nhẫn chờ đợi, bằng không bị cự tuyệt dễ dàng chặt đứt đường lui, nếu không tôi sớm hành động rồi.
- Cái gì gọi là thời cơ chín muồi?
Vương Thao mắt lé:
- Đợi cậu cảm thấy thời cơ chín muồi rồi, có lẽ Lưu Giang Yến đã bị người bắt đi rồi nha!
- Cái đó không có cách nào, chẳng trách ai.
Phan Bảo Sơn ha hả cười:
- Cái gì là của mình cuối cùng sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì cố gắng cũng không đạt được, nên thuận theo lẽ tự nhiên.
- Thôi đi, không dài dòng với cậu.
Vương Thao hừ một tiếng:
- Tiểu tử cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, theo tôi thấy cũng không xuất phát từ nội tâm, không có suy nghĩ, làm người thật thất bại.
Vương Thao lấy bao Trung Hoa cứng, cất vào túi rồi rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
87 chương
45 chương
61 chương
10 chương
2868 chương
12 chương