Quan lộ tiêu dao
Chương 6 : người làm nền.
- Ha ha, nếu cậu có biểu hiện nổi trội, tổng hợp thực lực liền lên rồi, làm sao lại kéo cậu đi làm nền?
Ngô Cường mỉm cười.
- Chính là bởi vì cậu có ưu thế rõ ràng, cũng có hoàn cảnh xấu rõ ràng, tổng hợp lại vừa tầm, hơn nữa người khác nói cũng không được gì.
- A, hiểu rồi, cái này hiểu rồi.
Phan Bảo Sơn tiếp theo cười cười, nhưng rất nhanh lại hít một hơi lạnh:
- Sếp Ngô, tôi vẫn không hiểu, nếu như chỉ là làm nền, còn có thể có suy tính gì tốt?
- Xem là sớm không bằng xem là đúng dịp, tốt tốt xấu xấu đều là mệnh.
Ngô Cường nhấp miệng,
- Đương nhiên, cũng có liên quan tới biết khả năng dự đoán tương lai.
- Sếp Ngô, anh càng nói càng mơ hồ rồi.
Phan Bảo Sơn đứng dậy rót chén nước cho Ngô Cường:
- Uống miếng nước từ từ nói, tôi chăm chú lắng nghe.
Ngô Cường dập tàn thuốc, hạ thấp thanh âm:
- Năm nay là một năm đúng dịp, nhiệm kỳ mới của Đảng ủy đều đồng thời tới, các xã thị trấn, huyện khu và trong thành phố cấp ba hợp tác hành động, đều phải điều động một phen. Cái khác nói không chính xác, nhưng Bí thư huyện ủy Hùng cũng đến tuổi rồi, năm nay nhất định về hưu. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương của chúng ta cũng có chút lãnh đạm người ta, kỳ thật cũng không gọi là lãnh đạm, chỉ là không có nhiệt tình như trước kia mà thôi. Nhưng thời kỳ quan trọng tâm lý thực nhạy cảm nha, Bí thư Hùng đã cảm thấy mùi vị không phải, dù thế nào vẫn còn thời gian hơn nửa năm, sao đã bị đá sang một bên rồi hả?
- Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương cứ như vậy mà đắc tội với Bí thư Hùng?
- Đó cũng không đúng sao!
Ngô Cường đè ép giọng:
- Cho nên, lần này ba suất ứng cử viên báo lên, chỉ còn lại một người!
Phan Bảo Sơn não một chút khí huyết dâng lên, xông đến túi phát mộng:
- Sếp Ngô...Sếp Ngô... Chẳng lẽ...
- Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình chưa từng thông qua Ban tổ chức huyện ủy báo cáo! Bí thư Hùng tâm lý nắm chắc, quyết tâm cho Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương biết tay một chút.
Ngô Cường nói xong, cầm lấy điếu thuốc.
Gà biết nửa đêm, ngỗng biết sắp sáng. Ngô Cường là tổ viên Ban tuyên giáo xã, tin tức chắc có lẽ không sai. Phan Bảo Sơn lập tức đứng dậy, khom lưng châm lửa cho anh ta.
- Đừng có khách khí như vậy, ngồi ngồi đi.
Ngô Cường nhẹ nhàng cười:
- Chuyện danh ngạch đừng nói trước ra ngoài, Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương cũng còn không biết đâu, chuyện này khiến cho Trưởng ban tổ chức Vương cũng rất khó khăn. Ông ta làm tổ chức lặng lẽ có mấy năm, vẫn luôn là người hiền lành, rất hòa nhã, không có dáng vẻ kiêu ngạo, lần này tôi đoán ông ta cảm thấy ngượng ngùng, cho nên chậm trễ không chịu trả lời. Nhưng chậm nhất là chiều mai hoặc sáng ngày kia sẽ phải đưa ra câu trả lời. Sớm một chút cũng liền sáng mai, dù sao ngày kia Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân xã sẽ phải mở rồi, cuối cùng cũng phải có một tính toán trước.
- Ai yo, chuyện này như vậy sao.
Phan Bảo Sơn cảm thấy mừng thầm, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ u sầu:
- Sếp Ngô, Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương nếu như biết người của bọn họ đều gặp rắc rồi, trên mặt sao có thể tươi cười được?
- Tươi cười?
Ngô Cường cười nói:
- Mọi việc không họa ít mà họa không đều, người của bọn họ chưa từng diễn trò, cũng sẽ không có bực tức gì.
Ngô Cường nói xong đứng lên vỗ vỗ Phan Bảo Sơn,
- Được rồi, nói tới đây thôi, cậu có chuẩn bị tâm lý, đừng đến lúc đó bối rối không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, vậy cũng phải xấu mặt đấy.
Tiễn Ngô Cường ra ngoài cửa, Phan Bảo Sơn trở lại hai đấm nắm chặt, nhắm mắt lắc đầu hé miệng, say sưa vui mừng đến không phát thành lời được. Đây không ngờ thật sự là quá vui mừng!
Tuy nhiên, lúc này cũng không thể váng đầu, Phan Bảo Sơn kết thúc thái độ tự đắc, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, có một số việc phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu như làm tới Phó chủ tịch xã sau đó nên làm thế nào? Chức vụ của mình công việc không thể chê, nhất định phải toàn tâm tập trung tinh thần làm việc tốt. Đã có chức vụ rồi, còn muốn làm ra hình ra dạng, mấu chốt của vấn đề là làm thế nào cùng cấp lãnh đạo của xã chung sống? Bí thư và Chủ tịch xã đều dẫn đầu một phái, làm thế nào đứng thành hàng?
Đây chính là việc hệ trọng. Nói như vậy, Phó chủ tịch xã là miệng chính phủ đấy, nên thuộc về trong đội ngũ của Lương Diên Phát đi. Nhưng Hoàng Khai Kiến là người đứng đầu Đảng ủy, Đảng chỉ huy hết thảy, năm nay mặc dù là năm nhiệm kỳ mới, nhưng cũng không phải là không có khả năng liên nhiệm, cũng không có thể cùng ông ấy làm thù địch. Cho nên dưới loại tình huống này, tốt nhất là duy trì trung lập không dựa vào, ai cũng không thể đắc tội. Nhưng như vậy làm sao trong khe hẹp sinh tồn? Tri thức trong lúc này cũng không nhỏ, gây chuyện không tốt hai bên đều đắc tội, cuối cùng còn có thể bị kẹp chết.
Phan Bảo Sơn một lần nữa châm một điếu thuốc, ngửa ở trên ghế dựa, nhìn chằm chằm trần nhà sững sờ. Sự việc đều rất khó lường trước, hiện tại kế hoạch thế nào cũng chỉ có thể là chuẩn bị, cụ thể nên hành động còn phải dựa vào sự thực biến đổi, tóm lại cẩn thận là được, nhìn hai bước đi một bước. Còn nữa, ở trong xã này không phải cán bộ lãnh đạo trượt, người nào cũng có chút tài năng, lúc hắn ở đây cấp thấp nhất không sao cả, chỉ khi nào lên đến vị trí Phó chỉ tịch xã, sẽ suy nghĩ những quan hệ nhân mạch, nếu không để ý sẽ đắc tội với người, bọn họ sau lưng sẽ gây phiền phức, cũng làm náo loạn tâm trí.
Chỉ nói Trịnh Kim Bình, coi quan hệ của cô ta với Lương Diên Phát, không thể không biết rằng cô ta cũng là ở Hội nghị thường vụ Đảng ủy được đề cử đấy, nhưng cô ta vẫn tìm tới cửa muốn tranh thủ lá phiếu, đây không phải rõ ràng là muốn tranh đoạt sao? Không khó nhìn ra, Trịnh Kim Bình chính là da lẳng lơ thịt dày gan lớn, cũng không thể đắc tội, nếu không nhất định là chịu không nổi. Tuy nhiên người như vậy cũng có ưu điểm, tính cách xem như sang sảng, sẽ không ngầm giở trò đấy, cho dù chơi cũng chơi không được kín đáo, hơn nữa sức thừa nhận cũng có thể, có ngày quá tam ba bận, nhất định có thể thả xuống được.
Quan trọng hơn là, Trịnh Kim Bình luôn tỏ thái độ quyến rũ, tuyệt đối là hiến thân leo lên đấy. Chỉ dựa vào đểm này, Phan Bảo Sơn an tâm hơn, lần này bầu cử qua đi, phía trước bất kể cô Trịnh Kim Bình có ý kiến gì, nhưng chỉ cần hắn ngồi lên chỗ Phó chủ tịch xã, rất nhanh Trịnh Kim Bình sẽ đổi một bộ mặt đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Phan Bảo Sơn mỉm cười, ngón tay bắn ra, hơn nửa đoạn thuốc lá bay về phía ngoài cửa sổ. Không khéo chính là, thuốc lá đụng vào cửa sổ lan can gãy trở về, vừa đúng rơi vào trong chén trà.
- Thực đồ phá hoại!
Phan Bảo Sơn một trận hối hận, vừa mới ngâm tốt Tây Hồ Long Tỉnh, còn chưa uống được nửa hớp, thì đã bị làm cho hư như vậy. Không có biện pháp, đành phải đổ đi đổi lại, Phan Bảo Sơn bưng chén trà đi ra ngoài. Vừa tới phía sau cửa, “Rầm rầm rầm” tiếng đập cửa vang lên, khiến hắn hoảng sợ.
- Mẹ nó, người nào thế này không biết tới đúng lúc!
Phan Bảo Sơn mắng thầm, tiếng đập cửa vừa dứt hắn liền nhanh chóng mở cửa, nhìn xem là đồ con rùa nào.
- A!
Một tiếng kêu sợ hãi.
Phan Bảo Sơn nhìn lên, lập tức mặt lộ vẻ xấu hổ.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
50 chương
94 chương
1988 chương
47 chương