Quan lộ tiêu dao
Chương 8 : chủ tịch xã lương triệu kiến.
- Ha ha, Vương Thao, tôi nói đều là thật tâm, cậu cũng không thể như vậy nói xấu nhân cách của tôi!
Phan Bảo Sơn theo tới ngoài cửa.
- Được được, mau pha ly trà nghỉ ngơi đi.
Vương Thao cười ha hả, đầu cũng không quay lại khoát tay áo.
- Mẹ nó, còn nghỉ ngơi cái gì.
Phan Bảo Sơn lắc đầu cười cười, đem nước trà tát vào bồn hoa xanh trước cửa ra vào:
- Quay lại quay lại, có chuyện đại sự còn chưa nói cho cậu mà.
- Dụ tôi sao?
Vương Thao quay đầu lại hỏi.
- Hừ, thích tin hay không thì tùy.
Phan Bảo Sơn trở về phòng một lần nữa pha trà.
Vương Thao quay đầu, ngậm lấy điếu thuốc nghiêng dựa vào trên khung cửa:
- Nói một chút coi.
- Vào đi, đóng cửa lại.
- Lén lút rốt cuộc muốn làm gì?
- Không nghĩ tới tôi sẽ được đề danh bầu cử Phó chủ tịch xã, hơn nữa Ban Tổ chức Huyện ủy cũng đã đồng ý.
Phan Bảo Sơn đặt mông ngồi ở trên ghế, rút điếu thuốc đốt, có tư có vị hít một hơi.
Vương Thao bị chấn động một chút hơi ngây ngốc, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại:
- Không nói đùa?
- Tuyệt đối nghiêm túc!
- Mẹ nó, tổ tiên nhà cậu thắp hương thơm rồi!
Vương Thao há to miệng:
- Vậy Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình đâu? Hai người bọn họ hiện tại hoạt động đang nhanh, lẽ nào lần này có ba slot bầu cử? Nhưng cho dù như vậy, tình hình cũng không thể lạc quan, đến lúc đó cậu còn không biết có thể được mấy phiếu chứ?
- Theo tin tức tin cậy, Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình hai người đều bị hủy bỏ.
Phan Bảo Sơn nói:
- Đây cũng là tôi vừa mới nghe nói, không có mấy người biết, nhưng phải giữ bí mật.
Vương Thao vẻ mặt niềm vui bất ngờ:
- Nói như vậy không phải là chắc chắn rồi?
- Cũng không chắc chắn, cái này còn phải xem ý tứ của Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương.
Phan Bảo Sơn không phải không có lo lắng.
- Mục đích của bọn họ không đạt được, ai biết có thể gây sức ép hay không.
- Ý của huyện bọn họ còn gây sức ép cái quỷ!
Vương Thao vỗ vai Phan Bảo Sơn:
- Yên tâm đi, lấy kinh nghiệm của tôi phán đoán, cậu đã ngồi chắc ghế Phó chủ tịch xã.
- Tôi cũng hy vọng như vậy, nhưng chuyện chưa tới cuối cùng cũng không nói chính xác được.
Phan Bảo Sơn hít thở sâu xuống:
- Hiện tại tôi đang tìm cách duy trì bình tĩnh, phải làm ra vẻ không quan tâm hơn thua mới được.
- Tôi khuyên cậu ít thò đầu ra, hai ngày này không qua lại với người ta, nếu không một khi có chỗ buông lỏng, lộ ra vẻ vui mừng, gây chuyện không tốt sẽ bị lộ tẩy.
- Lộ tẩy hay không lộ tẩy không quan trọng, ngày mai ý kiến có thể đưa ra rồi, cũng không phải chuyện bí mật gì.
Phan Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
- Tôi chỉ là sợ bản thân đắc ý sẽ khiến mọi người chán ghét, đến lúc đó phiếu bầu không thông qua, chẳng phải là thua thiệt lớn rồi.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Vương Thao búng đầu thuốc lá đến phía sau cửa:
- Ai gặp chuyện vui mất hứng, chẳng lẽ còn phải cố ý bày ra bộ mặt đăm chiêu?
- Ôi, cái này có thể trong lòng cuồn cuộn lắm, thực không bình tĩnh.
- Bình thường, đây là đại sự lớn cỡ nào, đương nhiên không phải tâm bình khí tĩnh.
Vương Thao nhìn đồng hồ:
- Cũng đến giờ làm việc rồi, hiện tại tôi tới văn phòng thăm dò tình hình của bên Trịnh Kim Bình kia, tỉ mỉ chú ý phản ứng của cô ta, nơi đó có thể thấy được chút đầu mối, phải tùy thời nắm chắc, nhằm ứng đối.
Vương Thao vội vã trở về, đợi một hồi không thấy bóng dáng của Trịnh Kim Bình, thấy có chút không bình thường. Ngày trước mỗi khi đến lúc làm việc cô ta cũng sẽ tới khoa tay múa chân một phen, không có việc gì cuối cùng cũng phải chỉ bảo một hồi. Đặc biệt là những ngày gần đây, khi thời điểm diễn ra Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân ngày càng gần, lại càng không khỏi hưng phấn.
Nửa giờ sau, Trịnh Kim Bình xuất hiện, cô ta nện bước chân nặng nề bước vào văn phòng, sắc mặt âm u đến lạ thường. Vương Thao vừa thấy, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại, nói cho Phan Bảo Sơn hình như Trịnh Kim Bình đã biết điều gì.
Không sai, Trịnh Kim Bình đích xác đã biết chân tướng sự tình, Lương Diên Phát vừa mới nói cho cô ta tình hình thay đổi.
Lương Diên Phát luôn luôn chú ý tới chuyện này, mấy ngày trước liền thông qua quan hệ đến Ban tổ chức thăm dò tình hình, từ đầu đến cuối không có tin tức xác thực, nói là hội nghị thường vụ huyện còn không có nghiên cứu cuối cùng. Loại tình huống này không bình thường, chính là một báo cáo xin phê chuẩn Phó chủ tịch xã, ngày trước không có mấy ngày ý kiến phúc đáp có thể xuống dưới, nhưng lần này lại trục trặc như vậy.
Càng như vậy, Lương Diên Phát lại càng chú ý, cuối cùng quả nhiên trước khi ý kiến phúc đáp xuống đã biết kết quả, khiến cho ông ta chấn động, nhưng cũng không thể tránh được. Nhưng cũng may Chu Quốc Phòng cũng không qua ải, xem như lấy được cân bằng. Có thể Trịnh Kim Bình bên này còn cần trấn an một phen, vì thế buổi trưa liền gọi cô ta lên phòng nói chuyện sâu sắc một lần, nói tình huống lần này đặc biệt, lần sau sẽ nghĩ cách.
Trịnh Kim Bình nghe xong uể oải vô cùng, cô ta đã làm xong hết mình chuẩn bị, đợi tới Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân cùng Chu Quốc Phòng quyết một trận tử chiến, không nghĩ tới còn có điều ngoài ý muốn này. Nhưng cô ta cũng không có biện pháp, biết rõ bằng năng lực của Lương Diên Phát không có sức xoay chuyển trời đất, đành phải tiếp nhận sự thật tàn khốc, trở về từ từ điều chỉnh.
Phan Bảo Sơn nghe xong tin tức này của Vương Thao, ngược lại trấn tĩnh rất nhiều, xem ra Trịnh Kim Bình cái gì cũng biết cả rồi, sự tình đến bước này cũng không cần suy nghĩ nhiều, kết quả tốt xấu, chỉ ngồi chờ là được.
Phan Bảo Sơn ném điếu thuốc cho lão Vương ở bàn đối diện, nói có chuyện thì tự giải quyết, hắn trở về nhà tập thể giặt hai bộ y phục.
- Đi đi, lúc này có thể có chuyện gì?
Lão Vương cầm lấy thuốc lá nhìn:
- Cừ thật, mềm à, còn là loại cực phẩm.
Phan Bảo Sơn cười cười không nói chuyện, giờ phút này hắn muốn trở về nhà tập thể tiếp tục yên lặng một chút.
Ra ngoài đi không bao xa, lão Vương nhô đầu ra hô một tiếng:
- Bảo Sơn, Chủ tịch xã Lương điện thoại tới, muốn cậu đi tới văn phòng của ông ấy một chuyến!
Phan Bảo Sơn một chút không yên bất an, Lương Diên Phát như thế nào lúc này muốn gặp hắn?
Trong khi Lương Diên Phát đang nuốt sương nhả khói trong phòng làm việc, Phan Bảo Sơn gõ cửa và rất cung kính bước vào:
- Chủ tịch xã Lương, ông tìm tôi có việc?
- Ừ, vào đây!
Lương Diên Phát ấn dập điếu thuốc, thân dựa phía sau, ha hả hai tiếng:
- Tiểu Phan, anh là điều động sinh do Tỉnh cử đến đây, anh cảm thấy xã Giáp Lâm như thế nào?
- Tốt lắm, dưới sự quan tâm của Chủ tịch xã Lương, các phương diện đều tốt.
Phan Bảo Sơn cười gật gật đầu:
- Chỉ có điều đến bây giờ không làm ra thành tích gì, cảm giác có chút ngồi không yên.
- Gấp gì chứ, anh mới đến được bao lâu thời gian.
Lương Diên Phát khẽ mỉm cười:
- Hơn nữa, một người muốn làm ra thành tích, kỳ ngộ cũng là rất quan trọng đấy, anh có ý kiến gì về kỳ ngộ?
- Ý kiến gì ư?
Phan Bảo Sơn sờ sờ tai, có vẻ có ý ái ngại:
- Đối với người nhỏ tuổi như chúng tôi mà nói, cái gọi là kỳ ngộ không phải là có thể được lọt mắt xanh của lãnh đạo sao?
- Ừ, anh nói rất cụ thể.
Lương Diên Phát gật gật đầu,
- Lọt mắt xanh của lãnh đạo lại là gì?
- Này, này...
Phan Bảo Sơn nắm chắc tâm lý rồi, xem ra Lương Diên Phát muốn cho hắn cảm kích, tuy nhiên lúc này còn phải tiếp tục làm bộ như chẳng hay biết gì
- Lọt mắt xanh chính là phá lệ chiếu cố.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
87 chương
45 chương
61 chương
10 chương
2868 chương
12 chương