Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMọi người trong phòng bệnh nghe đều cảm thấy lạ, sau khi nghe xong nghĩ rằng chủ nhân của con mèo thấy được nhưng ngay từ đầy sợ không đánh lại một đám người cho nên không dám ra mặt, đành phải bảo mèo đi cào Triệu Trang Tông giúp Giang Dao một chút. Nghĩ nghĩ mọi người đều gật gật, “Nên cảm ơn người ta, tuy rằng không có ra mặt nhưng cũng không phải khoanh tay đứng nhìn, vẫn coi như giúp một chút, quay đầu lại mẹ sẽ đi xung quanh hỏi thăm xem nhà ai nuôi mèo.” Lời mẹ Lục cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người trong phòng, Giang Dao chỉ đang dùng con mèo nhỏ để hình dung người giúp đỡ cô, chứ như bình thường một con mèo nhỏ làm sao có khả năng làm một thanh niên trai tráng khoẻ mạnh bị cào đến nát mặt? Giang Dao xảy ra chuyện, Lục Hành Tung ở bộ đội không kịp an bài tốt đã nhất quyết xin nghỉ bằng được, rồi trực tiếp đặt vé máy bay về nhà, xuống sân bay đã có xe Lục Hải Hưng chờ sẵn đi thẳng về huyện. Thời điểm hắn đến đã là buổi sáng ngày hôm sau, hơn 5 giờ sáng, mặt trời đang nhô dần lên, lối đi nhỏ trong bệnh biên rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chìm tronng giấc ngủ. Lục Hành Tung đi nhanh đến phòng bệnh của Giang Dao, trong phòng chỉ có một mình Giang Dao đang nằm úp sắp ở trên giường, có lẽ bởi vì vết thương trên người có chút đau nên cô ngủ không an ổn, vừa nghe thấy âm thanh cửa mở cô liền bừng tỉnh, cô từ từ mở mắt, quay đầu mông lung nhìn người mở cửa đi vào. Phòng bệnh không có những người khác, tối hôm qua Giang Dao bắt tất cả mọi người phải về nhà, buổi sáng hôm saumang đồ ăn sáng cho cô là được, giường bệnh viện vừa nhỏ lại cứng, cả đêm ngủ đều không được tốt lắm, cứ như vậy giấc ngủ của cô đều không được tốt lắm. “Bị anh đánh thức? Hay cả đêm đều không ngủ?” Lục Hành Tung buông hành lý trong tya bước nhanh qua, “Nơi nào đau? Bị thương ở chỗ nào?”. Đến khi vừa thấy mặt, đập vào mắt hắn là hai má sưng đỏ của Giang Dao, trên miệng vẫn còn vết máu bầm, hai tay Lục Hành Tung bên cạnh hông nắm chặt rồi buông lỏng sau đó lại nắm chặt một lần nữa. Đau lòng khó có thể biểu đạt hết bằng lời. Sự phẫn nộ không thể tả hết được. “Có ngủ, chỉ là ngủ không sâu.” Giang Dao duỗi tay cầm bàn tay đang nắm chặt của hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Em không bị quá nặng, nhìn có chút đáng sợ chút thôi, bệnh viện giữ em lại quan sát một vài ngày, không có việc gì thì chiều nay có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. “Vậy thì tốt rồi.” Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm từ bàn tay của Giang Dao, cô nhè nhẹ gãi gãi bán tay hắn, từng chút từng chút xâm chiếm bàn tay đang nắm chặt, không tiếng động nói cho hắn biết đừng lo lắng cho cô, cô không có chuyện gì. Tuy rằng biết cô bị thương không quá nặng nhưng nhìn người mình yêu nằm trên giường bệnh, Lục Hành Tung vẫn rất đau lòng, “Nằm cần thận, để anh nhìn vết thương trên lưng em.” “Không được.” Giang Dao mếu máo, từ sau khi cô nằm viện, mẹ Giang và mẹ Lục thay nhau chăm sóc đổi quần áo bệnh viện và bôi thuốc cho cô nên trừ bộ quần áo bên ngoài, bên trong cô đều không mặc gì hết. Lục Hành Tung thật ra không nghĩ đến Giang Dao sẽ xấu hổ vì chuyện này, hắn liếc mắt nhìn Giang Dao thất thần không biết suy nghĩ về đâu liền trực tiếp kéo cô lên, đặt Giang Dao ghé vào trên đùi hắn mặt cúi xuống đất, không nói hai lời duỗi tay xốc áo đằng sau cô lên. Trải qua môht buổi tối, vết thương sau lưng Giang Dao đã không còn kinh khủng nhưm ngày đầu, vết thương bị phủ một tầng thuốc mỡ màu trắng, rất nhiều chỗ đã không rõ vết thương, dù vậy Lục Hành Tung nhìn vẫn bị hoảng sợ. “Rất đau?” Thấy Giang Dao ghé vào đùi mình hít hà một hơi, Lục Hành Tung thấp giọng hỏi, rồi kéo quần áo cô xuống như cũ. “Đau, đương nhiên đau!” Trước mặt người lớn trong nhà cô cố lén bởi vì không muốn mọi ngừoi tự trách và lo lắng, nhưng đứng trước mặt cô là Lục Hành Tung, cô không muốn phải giả vờ kiên cường hay miễn cưỡng trước mặt anh.