Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLục Vũ Tình từ bên ngoài vào bệnh viện, vẻ mặt mệt mỏi, vừa bước chân vào cửa nhìn thấy Giang Dao tỉnh vội vàng quan tâm hỏi vài câu sau đó mới nói, “Mấy người Triệu Trang Tông đã bị bắt, bọn chúng trốn sau rừng cây nhỏ.” “Vậy thì tốt rồi!” Ba Giang vừa nghe lúc này mới miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Giang Dao quả thật đúng là tai bay vạ gió. Muốn biết Giang Dao ở nhà họ Giang có bao nhiêu kiều quý sao? Cô chỉ tâm huyết dâng trào giúp đỡ mọi người quét nhà mà không cẩn thận bụi bay vào cũng làm người nhà đau lòng. Nhà họ Giang tuy nghèo nhưng Giang Dao chưa bao giờ bị uỷ khuất hay khóc lóc, ngày thường mẹ Giang đối với Giang Dao một ngón tay đều không đành lòng để cô chạm vào. Hôm nay, bỗng nhiên nhận được tin nói Giang Dao bị người đánh hôn mê đưa vào viện, hai người tự nhiên lo lắng muốn phát điên, đến bệnh viện vừa thấy mặt Giang Dao và những vết thương sau lưng, càng nhìn càng thấy ghê người, hai người xót đến không thành lời. “Giang Dao, chuyện lần này là chị liên luỵ đến em, em cứ yên tâm, bác hai và ba mẹ đều sẽ không để tên súc sinh kia sống tốt.” Lục Vũ Tình tâm loạn như ma, nếu không phải phát sinh chuyện như vậy, suốt cuộc đời này cô sẽ không tin mình đã từng thích người đàn ông kia, cô không thể chịu đươc những điều xấu xí lọt vào tầm mắt mình, không nói đến vẻ ngoài, nó là một loại xấu xí trong tâm hồn, bị ẩn sâu dưới thể xác con người. Cô khó có thể tin, sau khi nuôi dưỡng tình nhân, phản bội lại hôn nhân và tình cảm của cô, Triệu Trang Tông còn muốn lợi dụng Lục gia nuôi dưỡng con cho hắn, muốn từ Lục gia chiếm lấy chỗ tốt, hắn tham lam không hiểu cảm ơn là gì, không nghĩ được ngoài chuyện đó thì hắn còn là một người dơ bẩn không lương tri như vậy. Lục Vũ Tình nghĩ, mấy năm nay cô đều bị tên súc sinh này chà đạp, cả đời cô ở bên cạnh Triệu Trang Tông nhiều năm như thế, hiện giờ nghĩ lại thật đáng chê cười vừa đáng đau buồn. Trước kia, Lục Vũ Tình vẫn tiếc nuối không thể có con, nhưng hiện tại cô cảm thấy vạn phần may mắn, thật tốt, cô có thể dứt lòng quyết tuyệt rời bỏ, thật may vẫn còn kịp. “May lần này em không có thương tổn gì đến bên trong, bằng không...” Dù Lục Hành Tung không tìm cô tính sổ, cả đời cô cũng khó an tâm. “Chị, chuyện này chị cũng là người bị hại, đừng tự trách mình, bác sĩ cũng nói, em không bị tổn thương bên trong, nên em thật sự không sao cả.” Giang Dao nhìn Lục Vũ Tình nhẹ nhàng cười, “Hiện tại chị thấy bộ dạng em thế này rất đáng sợ nhưng đều không phải trọng thương, tương lai em phải làm bác sĩ, em cần phải đọc sách rất nhiều sách, em biết làm thế nào để tránh đi những phần quan trọng trên thể để bảo vệ bản thân, chị nhìn em thấy có đúng không? Em học rất nhanh đi?” Giọng nói Giang Dao có chút giống như trêu chọc, tuy rằng tất cả mọi người đều nghe được cô đang an ủi Lục Vũ Tình nhưng vẫn phải bật cười, “Đúng rồi, sau khi em ngất đi có phải mọi người đi vào rừng đuổi theo Triệu Trang Tông? Có ai nhìn thấy con vật màu trắng không? Giống con mèo nhỏ, rất nhỏ.” Giang Dao hỏi, trong lòng nghĩ sâu xa, không biết kia là giống mèo gì. Một con mèo màu trắng mắng cô là người phục nữ ngu ngốc, rồi đột nhiên vật nhỏ cứu cô, còn là mèo biết nói tiếng người, nếu mọi người biết sẽ rất kinh ngạc đến không tưởng tượng được đúng không? Cho nên cô không dám nói ra chuyện nó cứu cô. “Không nghe thấy ai nói gì.” Mẹ Lục nói. “Mèo?” Lục Vũ Tình bỗng nhiên nói, “Nghe công an nói, trên mặt Triệu Trang Tông giống như bị mèo cào nát, vẻ ngoài bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.” Giang Dao vừa nghe, lập tức tỏ vẻ thuận miệng nói, “Chị, đúng nó rồi! Lúc đấy đột nhiên có con mèo nhảy ra không ngừng bám lấy Triệu Trang Tông, cho nên em mới có cơ hội chạy thoát cầu cứu. Vì vậy con mèo đó đã giúp đỡ rất lớn, cũng không biết chủ nhân nó là ai, em rất muốn cảm ơn con vật nhỏ ấy.” *** 1 chút tâm sự của edit: mình mới đi làm lại nhưng quả thực không thích công việc đang làm (mặc dù làm đúng việc mình học) nhưng vẫn thấy bản thân lựa chọn sai rồi. Giờ lại càng sai. Mình dành cả tuần để nghĩ mà vẫn thấy chẳng biết làm sao. Truyện mình vẫn sẽ edit nhé, sẽ cố gắng buổi trưa hoặc tối đi làm về sớm edit, ít nhất mình còn cảm thấy mình vẫn đang làm thứ gì mình thích. Mọi người đừng bỏ truyện nhé