Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn
Chương 1
Edit: Tiểu Lăng
Một tháng trước, sư công (sư phụ của sư phụ) còn đang nắm tay nàng, khóc bù lu bù loa lo nàng không gả được ra ngoài. Một tháng sau, nàng an vị trên kiệu hoa, lắc lư đến nhà phu quân.
Tuy nàng kém hiểu biết, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Nghe nói người ta kết hôn đều chiêng trống vang trời, hân hoan vui sướng; đến lân nàng sao lại yên tĩnh như vậy? Ai không biết còn tưởng không phải nàng đang xuất giá, mà đang đi đưa tang ấy chứ.
Cỗ kiệu lắc lư cả buổi, cuối cùng cũng đến nơi.
Kiệu hạ cái phịch xuống đất, xung quanh bỗng yên lặng đến kỳ dị, phía trước lập tức vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, vây đội đưa gả lại.
Nàng nghe thấy Từ ma ma đứng bên kiệu hô lên kinh hoàng: “Quan gia, ngài đang làm gì vậy?”
“Là nhà thị lang bộ Lễ sao?” Giọng rất hồn hậu.
“Đúng vậy, đúng vậy, là đưa tiểu thư nhà nô tỳ đến thành thân với tiểu tướng quân.”
“Thân này hôm nay không thành được, các ngươi đi về trước đi.”
“Dạ? Nhưng, nhưng kiệu này đã nâng đến đây rồi, lý nào lại nâng về.” Từ ma ma vừa định khóc, đã bị che miệng lại. Người giọng hồn hậu kia tới gần kiệu, lặng lẽ nói: “Ngư tiểu thư là người thông minh, hẳn biết phải rước hên tránh xui. Hôm nay Tuyên gia sẽ gặp chuyện không may, hôn sự này không kết được, thừa lúc còn chưa qua cửa, mau về nhà đi.”
Vị đại thúc giọng hồn hậu này cũng có lòng tốt, đáng tiếc hắn không biết, nếu hôn sự này không kết thành, nàng mới thật sự gặp chuyện không may.
Đại thúc đó nói xong, vung tay lên, định để đội đưa gả đi về, ai biết vừa nháy mắt một cái, tân nương mặc giá y đỏ thẫm đã xuống kiệu rồi.
“Ôi, sao ngươi…” Hắn tự tay ngăn lại. Nói cũng tà môn, cách nhau có hai bước, vừa sượt qua một cái hắn đã đuổi theo, nhưng làn váy đỏ kia đã quét đến cánh cửa, vào cửa.
Tân nương tử đứng trong cửa, khăn hỉ đỏ quay lại, hơi lắc nhẹ một cái: “Đa tạ quan gia đã nhắc. Nhưng, ta đã qua cửa, đã là người Tuyên gia.”
Người đứng trong đứng ngoài đều ngây ra như phỗng, nhìn nàng.
Nàng đi vào trong hai bước, lại lùi lại: “Ừm, của hồi môn vẫn phải mang vào chứ.”
Tân nương tử đội khăn hỉ đỏ, hùng dũng khí phách đi vào, đằng sau là bọn gia đinh nơm nớp lo sợ nâng của hồi môn. Binh sĩ hai bên vác đao, mặt không biểu tình, chỉ có mỗi tròng mắt lại xoay tròn chuyển theo sát người.
Tân nương tử còn chưa vào nội đường, tin đã truyền tới.
Duyên Vương gia vốn thấy cái phong hào cha ruột ban cho mình này vô cùng xúi quẩy, lão ca ruột lại cứ thích để mình làm cái chuyện xét nhà chém đầu xúi quẩy này, mỗi lần làm đều vô cùng buồn rầu, giờ lại nghe thấy có một kẻ chưa thông não chạy tới, lửa giận thoáng cái bốc lên, quăng cá đám phu nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình lại, vung tay áo ra ngoài.
Hắn chân dài quần rộng, đi như có gió, đứng xa đã thấy một bộ giá y đỏ thẫm đang tăng tốc, quyết định lấy một tiếng thét long trời lở đất để đối phương biết khó mà lui.
“Ngươi!”
Một chữ long trời lở đất, lại không ai tiếp chiêu.
Giá y nãy vẫn còn lắc lư trước mắt đã bay ra sau lưng từ bao giờ, dù Duyên Vương gia người gấu gan lớn, lúc này cũng hoảng. Hắn vừa quay đầu lại, tân nương tử đã chạy tới trước mặt nhóm phu nhân kia, khoan thai hành lễ ra mắt.
Nàng ta, nàng ta, nàng ta… dám coi nhẹ hắn!
Duyên Vương gia tức đến phình hai má thành túi, xoay người định giết về.
“Đoan Nhã à! Tội gì con phải thế!” Lão phu nhân ôm tân nương tử, khóc lóc nức nở, mấy phu nhân vây quanh hai nàng lặng lẽ lau lệ, chỉ có một phu nhân tuyệt sắc đứng bên là trông có vẻ hoài nghi.
Tân nương tử giãy từ trong lòng lão phu nhân ra, chỉnh lại khăn hỉ suýt bị kéo, nhẹ giọng nói: “Con không phải Đoan Nhã, con là Ngư Đoan Tĩnh.”
“Cái gì?” Tay lão phu nhân đơ ra.
Ngư Đoan Tĩnh sợ bà lớn tuổi, tai không nghe rõ, tới gần, lớn tiếng lặp lại lời vừa rồi lần nữa vào lỗ tai bà.
Lão phu nhân lùi lại nửa bước, không biết là vì bị thét hay là bởi bị hù.
“Ha ha.” Duyên Vương gia cười có phần hả hê. Cười xong lại nghĩ tới sự cố vừa rồi, giận tái mặt: “Ngư Đoan Tĩnh, ngươi qua đây.”
Ngư Đoan Tĩnh hơi rầu. Nàng chỉ muốn bái đường mau mau để thành cái hôn sự này, rồi viết thư cho sư công để lão nhân gia an tâm. Nhưng những người này lại cứ cố tình đứng giữa hỉ đường, chẳng ai chịu làm chính sự. Nàng dựng thẳng lỗ tai tìm tân lang quan không biết đang núp ở đâu, lại không có tý thu hoạch nào. Ngược lại, cái người kỳ quái đứng ở cửa kia lại cứ như sắp sinh con.
Nàng xách làn váy, không cam chẳng nguyện mà đi qua: “Chuyện gì?”
Duyên Vương gia nói: “Vừa nãy ngươi đứng đó chờ gì thế?
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
75 chương
11 chương
17 chương
3 chương