Quân hôn kéo dài cố thiếu sủng thê vô độ
Chương 13 : Giây trước thiên đường, giây sau địa ngục
Cố Cảo Đình rút tay ra, ôm ngang hông cô.
Hôn một cách ôn nhu triền miên, khi thì gặm ăn môi của cô, khi thì nuốt cái lưỡi đỏ xinh.
Hơi thở khô nóng phả lên trên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nóng, mồ hôi lấm tấm trên mặt.
Nụ hôn của anh cũng càng ngày càng cuồng dã, lực độ càng ngày càng lớn, thật giống như đem cô hút vào trong vòng xoáy.
Hôn mười phút.
Nhiệt độ bên trong xe sôi trào.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt đỏ ửng, gần như mất hết dưỡng khí, óc ông ông ông đích vang.
Tài hôn của Cố Cảo Đình tốt khác thường, dụ dỗ phụ nữ cùng điên cuồng theo, quên hết tất cả mọi thứ.
Hoắc Vi Vũ duy trì tia lí trí cuối cùng, cũng không biết Cố Cảo Đình lúc nào ngừng, lại tiếp tục hôn xuống, cô phỏng chừng mình sắp điên rồi.
Cô đang suy nghĩ có phải giả vờ lên cao trào không, thì nụ hôn kết thúc thật nhanh.
Cố Cảo Đình dễ dàng ôm cô trên đùi.
Cô có thể cảm giác được đường cong trên cơ thể tráng kiện của anh.
Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này, chân cô không thể mở quá rộng, tư thế này rất không ổn.
Còn chưa mở miệng cự tuyệt, Cố Cảo Đình đã ôm lấy eo cô, đặt cô ở phía trước anh.
Thân thể ma sát qua quần tây.
Cô có thể cảm giác được trơn mềm trên quần tây của anh, cảm giác quái dị, cô như là bị đầu độc.
Anh đây là đang...
Hoắc Vi Vũ lạnh sống lưng, sợ, kháng cự.
Năm giây sau...
Trong đầu cô trống rỗng, thật giống như bị rút sạch khí lực, nằm ở trên bả vai anh, thở dốc.
Cố Cảo Đình nhếch mép lên, hơi nghiêng đầu, đưa môi đến bên tai cô, thanh âm tà nịnh vang lên, "Cô đã sớm rồi chứ?"
Hoắc Vi Vũ run lên.
Suy nghĩ đến chuyện cùng làm với Cố Cảo Đình lại cảm thấy chuyện này vô cùng đáng sợ.
Cố Cảo Đình cắn tai cô, sau một chút, yêu muội khàn khàn nói: "Có phải đến phiên tôi rồi không?"
Hoắc Vi Vũ giương mắt đẹp
Cố Cảo Đình so với dao còn nguy hiểm hơn, lực sát thương so với súng bắn tỉa còn mạnh hơn, một giây trước là thiên đường, một giây sau chính là địa ngục.
Anh cầm tay cô đặt lên trên bụng mình.
Cô cảm thấy mình không muốn chơi nữa.
"Tư lệnh đại nhân đã từng nghe thượng bất chánh hạ tắc loạn chưa!" Tròng mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên nói.
"Binh lính của tôi ngay thẳng số một, còn không cảm giác được sao?" Cố Cảo Đình kiêu ngạo, sự sắc sảo của hắn tản ra nguy hiểm, mị hoặc, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, như một con dã thú ẩn phía sau.
Hoắc Vi Vũ như nhũn ra.
"Anh đang phát phúc lợi sao? Giờ đang ở ngoài, anh có thể nín nhịn không lên tiếng, nhưng giọng tôi lại lớn, sợ một đời anh dân của anh bị phá hỏng, binh lính của anh N năm cũng không đụng vào phụ nữ, anh không sợ lòng quân sẽ tan rã sao?" Hoắc Vi Vũ kiên trì thuyết phục anh.
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, không muốn nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh đi mấy phần, nghiêm giọng nói: "Thu thập trở về đi, về nhà cô, hay là nhà tôi!"
"Nhà tôi." Hoắc Vi Vũ không suy tính nói, bởi vì cô quen thuộc nơi đó, có thể suy nghĩ làm sao chạy trốn.
Suy nghĩ lại một chút, Cố Cảo Đình nếu để cô về nhà thì sẽ có một đống người đi cùng.
Bọn họ khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ đứng ở hành lang nhà cô.
Hàng xóm nhất định sẽ tò mò, mà cô thì không giải thích rõ ràng được.
"Đi về chỗ anh đi." Hoắc Vi Vũ thay đổi, trong đầu thoáng qua Cố Kiều Tuyết, Ngụy Ngạn Khang, cô không ném nổi những khuôn mặt đó, lại sửa lời nói: "Hay là về nhà tôi đi."
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, bá đạo nói: "Đi về nhà tôi."
"Không phải anh hỏi tôi đi chỗ nào sao?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.
Cố Cảo Đình lạnh như băng trả lời: "Nhưng tôi không nói sẽ nghe theo cô."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
68 chương
10 chương
36 chương
47 chương