Quân Hôn Độc Ái
Chương 63 : Uy hiếp trắng trợn
"Cái này có tên là tên lửa tầm xa 4d của xe tăng trong khoa học kỷ thuật, hệ thống pháo của nó có cự ly bắn có thể đạt tới 5000 cây số. Theo như tôi được biết, hệ thống tên lửa của nước các vị mặc dù có trình độ dẫn đầu trên thế giới, nhưng cự ly bắn thì chỉ được gần 400 cây số mà thôi. Nếu như có một ngày nước của các vị phải đánh nhau với Nhật Bản, như thế thì với hệ thống trang bị quân sự của nước các vị..."
Nam Tinh dừng một chút, nhưng khoé môi bé nâng lên một nụ cười mỉm, làm cho tất cả mọi người đều hiểu ý tứ ở phía sau câu nói đó.
Ánh mắt lướt nhìn khắp bốn phía, trên khuôn mặt nhỏ bé mà khí phách của Nam Tinh phát hiện, "Nhưng mà, với bản thiết kế khoa học kỷ thuật hệ thống cự ly bắn của tên lửa trong xe tăng này, cho dù đạt 5000 cây số, thì cũng đại biểu cho nếu quả thật có một ngày nhất định phải dùng đến vũ lực, Trung Quốc hoàn toàn có năng lực có thể trấn giữ nơi biên giới nước nhà, trực tiếp đập nát hòn đảo Nhật Bản."
Các vị cấp cao của quân đội Trung Quốc, trong lòng đều đồng thời khẽ động.
Lời nói này của Nam Tinh, không thể nghi ngờ là dùng một ngón tay đâm trúng xương mềm của bọn họ, giữa tình thế hiên tại càng ngày càng nghiêm trọng của Trung Quốc và Nhật Bản, cho dù cấp cao của Trung Quốc không muốn khai chiến, nhưng trước tiên cũng muốn suy tính cho vấn đề phòng ngự của quốc gia. Nếu một khi đã đánh, muốn bảo đảm quốc gia sẽ không đạp lên vết xe đỗ lúc trước, mà khoản thiết kế tên lửa tầm xa này của Nam Tinh, ở một phương diện khác, quả thật có thể giải quyết thật tốt vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu của quân đội Trung Quốc."
"Bây giờ tôi lại giới thiệu một chút về khoản hệ thống phòng ngự reda trên không..."
Mặt của Mạc Yên vẫn mang theo nụ cười tươi nhìn Nam Tinh, nhìn thấy Nam Tinh ở trên đài như một vị đại tướng quân, giọng nói có lực, và mạnh mẽ mà giới thiệt sản phẩm trong bản thiết kế của bé. Lúc này cả người bé như có một tầng ánh sáng, chói mắt như vậy, mê người như vậy, làm cho người ta không thể nào dời đi tầm mắt.
Lúc này, còn có ai dám xem bé thành một đứa trẻ chín tuổi bình thường chứ?
Mạc Yên nhìn những nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc đang ngồi trước mặt, ánh mắt mê say của mỗi người đều như bọn họ đang được gặp thần tượng của mình, yên lặng nhìn Nam Tinh của cô.
Con trai, bây giờ con thật sự quá tuyệt vời! Thật sự quá xuất sắc! Mẹ lấy làm tự hào về con!
Mạc Yên thậm chí ở chỗ này tưởng tượng, nếu như thời gian có thể quay ngược, nếu như cô có thể trẻ hơn mười tuổi, cô nhất định sẽ nuôi tiểu Nam Tinh lớn, sẽ bồi dưỡng bé trở thành người đàn ông trung thành như con chó của chính mình, cả đời sống nương tựa nhau như hiện tại, sẽ không phải trải qua những chuyện quá khổ cực và bi thương, chỉ cần hạnh phúc ở cùng một chỗ với bé là tốt rồi.
Sau đó Mạc Yên lại vì mình có ý tưởng bỉ ổi này mà cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù Nam Tinh không phải do cô sinh ra, nhưng cô lại xem bé như con ruột, thương bé như mạng, Nam Tinh cũng như vậy hoặc thậm chí còn yêu cô nhiều hơn.
Cô lấy bé làm niềm kiêu ngạo của mình, lấy bé làm vinh dự, lấy bé làm tự hào.
Làm sao Nam Tinh có thể không phải chứ?
Ngước mắt nhìn lên đài thấy Nam Tinh lấy lời lẽ sắc bén cứng cỏi nói, niềm kiêu ngạo của Mạc Yên lại càng sâu, khoé môi duyên dáng của mình không nhịn được nữa nâng lên một nụ cười mỉm ấm áp.
Nụ cười biến ảo khôn lường, xinh đẹp, thanh khiết lại mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn lại làm cho nhóm cấp cao của quân đội Trung Quốc ngồi trước mặt, tất cả đều liếc mắt nhìn thấy. Ngay cả Nam Tinh ở trên đài nói cái gì, bọn họ cũng đều không nghe được.
Cười một cái khuynh thành, không có gì hơn cái này!
Nam Bá Đông thấy toàn bộ những người này nhìn chằm chằm vào Mạc Yên, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mang theo ý tứ cảnh cáo, nặng nề ho khan một tiếng.
Mọi người như ở trong mộng hồi tỉnh, lập tức cảm giác nét mặt già nua hồng thấu.
Suy nghĩ lại bọn họ đều là người tài giỏi, thế mà hôm nay lại ở trước mặt Mạc Yên thất thần, thật có chút mất mặt.
Vừa đúng lúc, đoạn giải thích cuối cùng của Nam Tinh cũng vừa khép lại.
Bé lạnh lẽo liếc mắt nhìn các cấp cao của quân đội Trung Quốc một cái, cuối cùng bình tĩnh nhìn mặt của Thủ trưởng Nhất Hào, "Tôi đã giải thích xong rồi, xin mời các vị ở phía dưới kiểm tra và nhận xét!"
Thủ trưởng Nhất Hào khẽ gật đầu với Sở trưởng sở quân khoa học, Sở trưởng sở quân khoa học lập tức cùng với chuyên viên mà họ mang theo cùng nhau kiểm tra và đo lường hệ thống các mục số liệu của các trang thiết bị quân sự mà Nam Tinh mang tới.
Bởi vì phân nửa phần trước đã kiểm tra đủ trước đó rồi, cho nên lần này kiểm tra cũng nhanh rất nhiều.
Nửa tiếng sau, Sở trưởng sở quân khoa học liền khẽ gật đầu với Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng, chúng tôi đã kiểm tra qua, hệ thống này không có vấn đề!"
Thủ trưởng Nhất Hào cười ha ha, "Tốt lắm! Phu nhân Nam Yên, hiện tại chúng ta có thể ký hợp đồng không?"
Thiết bị tiên tiến như vậy mà bọn họ lại không thích rồi bác bỏ, thì nếu như để cho nước Mỹ và Nhật Bản lấy được bộ thiết bị này, hậu quả lại càng không thể tưởng tượng được.
Mạc Yên xinh đẹp cười một tiếng, "Tất nhiên!"
Hôm nay câu mà cô đang mong đợi không phải là câu này sao? Hiện tại Thủ trưởng Nhất Hào lại sảng khoái như vậy, cô đã sớm chuẩn bị bản hợp đồng và những thoả thuận bổ sung có liên quan rồi, dùng hai tay đưa tới cho Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng Lý, đây là hợp đồng, xin mời ngài xem qua!"
Mạc Yên bên này đã sớm gửi bản gốc của bản hợp đồng qua đây cho bọn họ xem qua, nên hôm nay nhìn lại bản gốc cũng nhanh hơn nhiều.
Thủ trưởng Nhất Hào cũng nhanh chóng xem qua một lần, lại giao cho thư ký ở bên cạnh kiểm tra qua một lần, lại cùng Bộ trưởng bộ quốc phòng và Tổng tham mưu trưởng ở bên cạnh nói nhỏ vài câu, rồi thống khoái ký tên của mình lên hợp đồng.
Mạc Yên cũng nhanh chóng ký tên của mình vào, cuối cùng hai bên đều giữ một phần tài liệu của bản hợp đồng.
Quân đội đồng ý bỏ ra gần nửa tỷ nhân dân tệ để mua bản hợp đồng này, cứ như vậy hai bên đã hoàn thành.
Thủ trưởng Nhất Hào đứng lên, cùng bắt tay với Mạc Yên một cái, lại cười nói với Nam Tinh, "Sau này phải làm phiền người bạn nhỏ Nam Tinh chiếu cố nhiều hơn, hi vọng có con hiệp trợ, bộ hệ thống trang thiết bị này của chúng tôi cũng có thể sớm ngày được sản xuất và sử dụng."
~~Truyện được Á bì edit và đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn~~
Nam Tinh khẽ gật đầu, "Dĩ nhiên là không thành vấn đề! Trên hợp đồng của chúng ta cũng có nói rõ, ở nơi này trong vòng một năm, tôi sẽ phụ trách chạy thử bộ hệ thống trang thiết bị này cùng với các vị, cho đến khi hoàn tất mới thôi..."
"Vậy thì thật tốt quá!" Thủ trưởng Nhất Hào nói xong, xem thời gian một chút thì đã thấy là một giờ trưa rồi, lại cười nói, "Xin mời không bằng vô tình gặp được, xin mời Nam tiên sinh, Nam phu nhân và còn có Nam Tinh tiên sinh nể mặt, chúng tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu ở trong phòng tiệc, ăn mừng sự hợp tác thuận lời và vui vẻ của chúng ta, chúng ta uống chung vài chén, các vị thấy sao?"
Mạc Yên bỗng nhiên cười cười, "Thủ trưởng Lý, ngài muốn uống rượu, Nam Yên tôi lúc nào cũng có thể tiếp. Nhưng mà hôm nay lúc chúng tôi tới đây đã gặp một chút phiền toái không nhỏ, bây giờ thủ hạ của tôi đã chết vài người rồi, bây giờ vẫn không có ai cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng. Điểm này, chúng tôi cũng hi vọng các vị sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hài lòng, nếu không tiệc rượu này chúng tôi cũng không dám uống."
Thủ trưởng Nhất Hào là nhân vật nào, ông chính là một người tinh ranh!
Khi lời nói của Mạc Yên vừa ra hết, ông cũng biết, lúc bọn họ tới đây đã có chuyện gì xảy ra, ông cũng không tránh khỏi, người ta vừa ký xong hợp đồng, sau đó mới tính sổ đây mà!
Sắc mặt của ông nghiêm lại, "Nam tiên sinh, Nam tiên sinh nhỏ, Nam phu nhân, về chuyện này chúng tôi thành thật xin lỗi! Chúng tôi đã chuẩn bị một phần lễ vật cho các vị, chúng tôi cũng rất áy náy! Mặt khác chúng tôi đã ra lệnh cho những ngành liên quan đi điều tra chuyện này, cần phải cho Nam tiên sinh và Nam phu nhân một câu trả lời thỏa đáng."
Nam Bá Đông vẫn không lên tiếng nhưng lúc này lại hừ nhẹ, "Có giao phó thì không còn gì tốt hơn rồi! Nếu quả thật các vị không giao phó, chúng tôi cũng có thể tự cho mình một câu trả lời thỏa đáng, chẳng qua là..."
~~Truyện được Á bì edit và đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn~~
Nam Bá Đông dừng lại không nói, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn bọn họ một cái, mới tiếp tục nói, "Chẳng qua nếu để chúng tôi ra tay, thì đến lúc đó chỉ sợ không có kết thúc tốt đẹp. Tôi cũng không ngại tiết lộ một chút tin tức cho các vị biết, bộ hệ thống trang thiết bị này vẫn có một phần nằm trong tay nhà thiết kế của chúng tôi, nếu như lần này chúng ta hợp tác có gì không vui, thì sau này nước các vị có muốn hợp tác nữa coi bộ cũng rất khó khăn! Nếu như chúng tôi ở phía sau bán hệ thống trang thiết bị này cho nước Mỹ hoặc Nhật Bản, thì hừ~"
Nam Bá Đông cũng không có nói xong lời, thì Thủ trưởng Nhất Hào và các quan cấp cao của quân đội đã đổi sắc mặt, uy hiếp trắng trợn như thế, cũng chỉ có nhân tài Nam Bá Đông làm được thôi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
60 chương
38 chương
62 chương
10 chương
19 chương
144 chương
369 chương