Tiên sinh không ngây thơ " giả thuần tình"
Chương 1 : mộng xuân
Editor: Yue.
Bắt đầu vào tháng tư, cảnh trời vẫn như mùa xuân, hoa bông gòn nở khắp nơi trong Miên Thành *.
(*Yue: Miên Thành nghĩa là Thành phố Miên. Mình không dịch ra và để luôn là Miên Thành)
Trì Vân Phàm đúng sáu giờ sáng tỉnh lại, cô từ trên giường ngồi dậy, vuốt vuốt mi tâm, đem cảm giác buồn ngủ còn sót lại đánh bay, tầm mắt dần dần có tiêu cự, trong không gian một mảnh nhỏ mông lung màu xám đậm xuất hiện, giống như một giọt mực tan ra trong dòng nước sạch.
Cô đờ đẫn nhìn một hồi mới đi rửa mặt.
Tiếng nước rào rạc, bóng người trong gương mảnh mai, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, trên mặt không có chút mệt mỏi, dưới mắt cũng không có quầng thâm, thật sự không giống một học sinh lớp mười hai một hai tháng sau phải lao đầu vào chiến trường thi đại học.
Tiếng nước ngừng, Trì Vân Phàm quay người đi vào phòng giữ quần áo sát vách.
Đồng phục đã ủi thỏa đáng, vuông vức đến hầu như tìm không ra một tia nếp uốn, đây là kiệt tác của mẹ cô, cứ cho là trong nhà có người giúp việc, nhưng phàm là vật có liên quan tới cô, mẹ cô luôn luôn muốn tự tay làm lấy, cẩn thận tỉ mỉ.
Trì Vân Phàm thay xong đồng phục, mang theo cặp sách xuống lầu.
Cầu thang không nhiễm bụi trần, cô không tiếng động đi xuống, đi vào phòng khách rộng rãi sáng ngời, trần nhà treo đèn pha lê nạm đá quý, sàn nhà lát đá cẩm thạch sạch như gương, rõ ràng được trang trí theo phong cách phương Tây, nhưng khắp nơi đều là đồ ngọc cổ. Tranh hoa mẫu đơn dát vàng tượng trưng cho phú quý, chiếm cứ cả mặt tường.
Dở dở ương ương, chẳng ra cái gì cả.
Trên chiếc bàn gỗ dài là bữa sáng thịnh soạn, bộ đồ ăn được sắp xếp gọn gàng, tay cầm thìa bằng bạc có đường nét hoa văn tinh xảo, ở giữa có đính những viên kim cương nhỏ, ngay cả viền vàng ép trên chiếc đĩa cũng không chờ nổi mà mượn ánh nắng chiếu vào mắt cô, hơi thở khoe khoang nhà giàu mới nổi ở khắp mọi nơi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một kiệt tác của ba ba cô.
"Phàm Phàm." Sau lưng truyền đến một giọng nữ dịu dàng, sau đó, một ly sữa bò vừa đủ nóng đặt ở trong tay Trì Vân Phàm, cô quay đầu, "Chào mẹ."
"Chào con," Mạnh Đinh Lan mặc bộ sườn xám liền thân màu xanh sẫm, khí chất nhã nhặn lịch sự, bà mỉm cười hỏi, "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Khá tốt."
"Vậy là tốt rồi."
Đám người hầu ở phòng bếp, bận rộn trong sân, ra ra vào vào, ánh nắng thoáng bị một bóng người đi qua chặt đứt, đóa hoa hồng đỏ ướt át đặt giữa bàn không có người thưởng thức trong nháy mắt ảm đạm mấy phần.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, miệng nhỏ ăn cơm, hầu như không phát ra âm thanh.
Ăn xong bữa sáng, Trì Vân Phàm chuẩn bị đến trường học, Mạnh Đinh Lan đưa cô ra cửa.
Tài xế đã chờ từ sớm ở ngoài cửa, Trì Vân Phàm cùng ông lên tiếng chào hỏi, mở cửa xe: "Mẹ, người vào nhà đi."
Mạnh Đinh Lan cười đáp tiếng được, nhưng mà xe khởi động, chạy hơn mười mét, Trì Vân Phàm từ kính chiếu hậu vẫn thấy được bà đứng đó như cũ, ánh mắt chăm chú nhìn theo.
Xe đi xa, bóng người ấy từ từ biến thành một chấm nhỏ.
Trong lòng Trì Vân Phàm đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó giải thích được, nhìn lại lần nữa đã không còn thấy bóng người ấy nữa, trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy ngôi biệt thự kia, biến thành một phần mộ tráng lệ huy hoàng, bên trong chôn một người phụ nữ còn sống, còn có thanh xuân của bà ấy, thậm chí là cả cuộc đời..
Lại nghĩ tới, mẹ đưa cô ra cửa được mấy chục bước biểu lộ muốn nói lại thôi, khi đó, phải chăng mẹ muốn cùng cô nói về người chồng không biết bao nhiêu lần trắng đêm chưa về kia?
Trì Vân Phàm hạ cửa sổ xe xuống, làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, bất bình phủ lên mi tâm đang cau lại của cô.
Chú Trần ở phía trước nhìn lướt qua kính chiếu hậu trong xe, ông làm tài xế cho Trì gia mười ba năm, từ lúc Trì Vân Phàm đi nhà trẻ liền đưa đón cô, có thể nói là nhìn cô từ nhỏ đến lớn, nhưng mà từ trước tới nay ông gần như nhìn không thấu đến cùng trong lòng cô nghĩ cái gì.
Trên đường không kẹt xe, bốn mươi phút sau, Trì Vân Phàm đến trường học, con đường bình thường hay đi đang sửa chữa, cô đành phải vòng đến con đường bên cạnh sân thể dục, đi đến dưới cây bông gòn thứ hai, hai thanh âm bén nhọn phá trời mà đến --
"M* nó Hứa Viễn Hàng anh là ma quỷ rồi!"
"Viễn ca em cầu xin anh, làm người được không?"
Suy nghĩ của cô bị ép gián đoạn, vô ý thức theo tiếng kêu nhìn qua.
Trên đường chạy cao su, một nam sinh mặc quần áo thể thao màu đen, nhanh như tia chớp, lấy tốc độ cực nhanh xông qua điểm cuối cùng, sau đó anh dừng lại, giơ cao tay, hướng mấy tên nam sinh còn ra sức đuổi theo làm thủ thế, khoảng cách hơi xa, hơn nữa ngược nắng, Trì Vân Phàm không thấy rõ động tác trên tay anh, ngay cả dáng người của anh cũng mơ hồ.
Điều rõ ràng nhất, là khí thế * khoe khoang một cách công khai trên người anh.
(*Yue: Sức mạnh tinh thần đang lên như không gì cản nổi)
Anh dùng tư thái người thắng tuyệt đối đứng ở chính giữa, các nam sinh vây quanh anh, cười cười nói nói, Trì Vân Phàm thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Viễn ca, khiêm tốn chút đê."
"Lại lập kỷ lục hả?"
"Chừa đường sống cho người khác được không?"
Đại Tráng câu cổ người bên cạnh: "Tiểu Bạch, lần này Viễn ca bao nhiêu giây?"
Tiểu Bạch tên thật là Bạch Gia Nam, nam sinh nữ tướng, làn da trắng nõn, dáng dấp rất thanh tú, toàn thân lộ ra một cỗ ngu ngơ, một tên ngốc bạch ngọt điển hình, khiến người ta rất muốn khi dễ.
Đại Tráng, người cũng như tên, khi còn bé cũng là cục bột nếp người gặp người thích, không hiểu sao lúc người khác an toàn vượt qua tuổi dậy thì, trổ giò thì trổ giò, trở nên đẹp trai thì trở nên đẹp trai, chỉ có cậu bị ép ăn như heo, như được trộn thêm men, một lần ép ăn này khiến cậu nặng tận 180 cân *, còn tặng kèm mặt mũi tràn đầy dấu ấn hạt đậu.
(*Yue: 1 cân bên TQ = 596, 8g ở VN => 180 cân = 107, 424kg)
Con m* nó đây là cái trò đùa gì chứ.
Cũng may về sau vào ban thể dục, dưới sự huấn luyện điên cuồng, cân nặng không giảm bao nhiêu, ngược lại là thịt mỡ biến thành cơ bắp, lưng hùm vai gấu, rắn chắc cường tráng, vinh dự nhận được mỹ danh "Đại Tráng".
Tiểu Bạch bị cánh tay trĩu nặng kia ép tới đau cổ, dời qua bên cạnh, cậu vừa muốn nói chuyện, máy bấm giờ trong tay bị Đại Tráng đoạt, Đại Tráng lớn tiếng đọc con số phía trên: "11.4."
Trong thi thử thể dục 100 mét, cái thành tích này chẳng khác nào max điểm.
Cậu đắc ý nhướng mày nhìn về phía đám người: "Viễn ca cũng không muốn khoe khoang đâu, nhưng mà thực lực không cho phép."
Có người thở dài: "Mới sáng sớm, tại sao tớ phải đi tìm ngược nhỉ? Ngủ thêm chút? Hay chơi game không đơn giản hơn sao?"
Cũng có người hài hước tỏ vẻ nguy hiểm: "Với con trai mà nói, có đôi khi nhanh quá cũng không phải một chuyện tốt nghen."
Tiểu Bạch còn đang suy nghĩ lời này có ý gì, mấy người khác nghe hiểu đều cười đầy sâu xa, nhao nhao đem tầm mắt dời đến trên người nhân vật trung tâm của chủ đề.
Hứa Viễn Hàng đang tùy ý kéo vạt áo lau mồ hôi trên mặt, theo động tác của cậu, cơ bụng sáu múi chỉnh tề lộ ra, còn nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, nhất là cái phần đường cong nơi eo kia, căng đầy lại trôi chảy, xinh đẹp đến không tưởng nổi.
Cái gì gọi là gợi cảm cấm dục?
Chính là đây.
Đại Tráng ngo ngoe rục rịch mà vươn móng heo, còn chưa sờ đến, liền bị đẩy ra, Hứa Viễn Hàng buông vạt áo xuống, biểu lộ vẫn biếng nhác, cười mắng: "Biến đê."
Đại Tráng có chút tiếc nuối nghĩ, nhanh tay xíu thì tốt rồi.
Cậu cười hì hì lăn đến bên người Tiểu Bạch, phát hiện Tiểu Bạch đang hướng khu dạy học đối diện ngẩn người, cậu nhìn theo: "Á, kia không phải là Trì Vân Phàm sao?"
"Ố ồ!" Đầu óc cậu hoạt động cực nhanh, "Tiểu Bạch, thành thật khai báo.. Có phải cậu có ý gì đối với người ta hay không?" Lại đem cổ cậu ấy kéo tới, cười xấu xa vỗ vỗ mặt cậu ấy, "Không tệ, xuân tâm manh động."
Tiểu Bạch quẫn đến lỗ tai đều đỏ: "Anh, anh đang nói cái gì đó?"
Làm sao có thể?
Cậu chỉ thấy kỳ quái vì sao hôm nay cô ấy lại đi đường này.
Trì Vân Phàm là "Cái tên vàng trong làng lên lớp" được xưng là "Kim bài" trường trung học trọng điểm tỉnh, trên người cũng dán đầy nhãn hiệu: Nữ sinh ôn nhu hiền lành ngoan ngoãn, No. 1 hoa khôi giảng đường khối, còn vừa có tài vừa có đức, thích giúp đỡ mọi người, quan trọng nhất chính là, trong nhà cô ấy rất có tiền, là phú nhị đại * danh xứng với thực.
(*Yue: Tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù"èrdài; nghĩa đen: "Thế hệ giàu có đời thứ hai" là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi [nouveau riche] tại Trung Quốc. - nguồn wiki)
Đại Tráng đánh giá cô như thế này: "Người có tiền không học giỏi như cô, học tập tốt hơn cô.." Ờ thì, không có.
"Mấu chốt là, tính cách cũng tốt, đây gọi là cái gì nhỉ?" Cậu nắm tóc, vắt hết óc, vỗ trán một cái, "Ra rồi!"
"Có mệnh công chúa, lại không có bệnh công chúa."
Tiểu Bạch gật đầu đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
59 chương
48 chương
13 chương