Quan hệ thân mật
Chương 129 : ai nha tiểu ngạo kiều của tôi khốn kiếp!
Ai nha... Tiểu ngạo kiều của tôi!
Giới thiệu:
Ai nói sau khi kết hôn là có thể nắm tay nhau cùng đi đến kết cục viên mãn, nói nhảm! Tô Mộc Nghiên nghe thấy ba mấy chuyện quỷ quái này phải bụm mặt khóc trong WC TT___TT Cảnh Phong khốn kiếp, tôi nhất định phải ly hôn với cô!
Cảnh Phong khẽ cong lên khóe miệng, cười trêu tức: "Ồ, Tô tổng, tôi thấy em chính là đang thiếu người trừng trị."
Tiêu Linh vốn nghĩ sau khi kết hôn, băng sơn mỹ nhân không có tình thú Cảnh Tư nhất định sẽ bị cô thu phục thành công, trên giường ba mưới sáu kế tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng mà, kết quả đâu...
Cảnh Tư lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Linh một cái, thản nhiên nói: "Cô là cô, còn tôi là tôi, không có gì thay đổi."
Được rồi, để cho Tô ngạo kiều và Tiêu tổng ngồi đó mà khóc một hồi đi, chúng ta không nên làm phiền họ.
—-
Ngoại truyện này chỉ có 3 chương thôi mà cũng bày đặt giới thiệu cho xôm =))
Mà thấy cũng hài hài, chỗ nào có chữ thì ta cứ dịch =))
Phần ngoại truyện này TG viết sau khi kết thúc ngoại truyện của Tiêu Linh x Cảnh Tư, nhưng để liền mạch với cặp CP x TMN nên mình dịch trước =))
—-
1. Khốn kiếp!
Tháng bảy.
Tô Mộc Nghiên xuyên qua kính xe nhìn cảnh sắc đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trời nóng rát chiếu lên người nàng, để lại một cảm giác nóng rực.
Lại là một mùa hè khô nóng.
Ngoài cửa sổ là một bầu trời nắng gắt, chỉ là trong xe gương mặt Tô Mộc Nghiên lạnh đến mức có thể làm đóng băng mọi thứ. Đúng vậy, phàm là người đều có thể nhìn ra được, tâm tình Tô Mộc Nghiên thật sự không tốt, không đúng, nói cho chính xác... là cực kỳ không tốt.
Trong tay nàng chính là tờ báo kinh tế mới nhất sáng nay, tin tức đầu đề hôm nay in rõ ràng tên của tổng giám đốc tập đoàn Cảnh thị, xui cái là, in trên đầu đề không phải là tin tức hợp tác kinh doanh, mà là... scandal gian tình.
Đương nhiệm tổng tài tập đoàn Cảnh thị bí mật hẹn hò nghệ sĩ nổi tiếng, sau khi dùng bữa tối xong cùng lên một chiếc xe về nhà, suốt đêm không ra.
Tô mộc nghiên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra ý cười đầy nguy hiểm, bàn tay hơi dùng sức, gương mặt Cảnh Phong trên tờ báo bị Tô Mộc Nghiên vò nát trong lòng bàn tay vô cùng đáng thương, trong nháy mắt vo thành một cục.
Cô giỏi lắm Cảnh Phong!
Mới vừa kết hôn chưa tới ba tháng mà cô đã học cách ăn vụng! Cô đã có bản lĩnh vụng trộm, có giỏi thì cô đừng để truyền thông chụp được! Chỉ số thông minh cũng chỉ tới đó mà cũng dám ăn vụng sau lưng tôi, cô không sợ mất mặt, nhưng tôi còn cảm thấy xấu hổ giùm cô!
Phi, cái quái gì chứ!
Tốt không học, mấy chuyện hư hỏng cô lại học nhanh như vậy, cô chờ đó cho tôi, xem tôi trừng trị cô thế nào!
"Tiểu Mạn, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, lập tức dời hết công tác mấy ngày nay lại cho tôi."
Lúc này Tiểu Mạn đang ngồi ở ghế lái phụ, áp suất trong xe thấp đến nỗi làm cho nàng và Tôn Đình không ai dám thở mạnh ra, giờ nghe thấy lời Tô Mộc Nghiên nói, Tiểu Mạn theo bản năng ngồi thẳng dậy, cẩn thận quay đầu lại hỏi: "Vâng, nhưng Tô tổng, mấy ngày nay ngài có kế hoạch gì không?"
"Lập tức thay tôi đặt vé máy bay!" Tô Mộc Nghiên gỡ kính mát trên mặt xuống, cười đen tối, nói: "Có cần tôi nhắc cô đặt vé đi đâu không?"
Ách, đương nhiên không cần.
Giám đốc Cảnh, à không, Cảnh tổng, lần này Tô tổng chúng tôi hùng hổ mà đi, chị nhất định phải hạ thủ lưu tình với chị ấy nha...
Tiểu Mạn nghĩ thầm trong lòng, lập tức gật đầu nói: "Vâng, em đặt ngay."
Năng lực làm việc của Tiểu Mạn thì khỏi nói, đến chiều, Tô Mộc Nghiên đã an vị trên máy bay bay đến chỗ Cảnh Phong, vừa ra khỏi sân bay, nàng lập tức gọi vào số di động riêng của Cảnh Phong.
Đáng tiếc. . . đầu kia điện thoại, vang lên giọng nói lạnh như băng của hệ thống: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi....
Hung hăng cúp máy, Tô Mộc Nghiên hít sâu một hơi, mới dằn xuống cảm xúc của mình không có ném điện thoại đi, nàng dằn xuống ngực tâm trạng ào ào vũ bão, tìm số điện thoại trong công việc của Cảnh Phong, gọi thêm một lần nữa.
Được, tốt lắm, ít nhất lần này gọi được, không tắt máy.
Sắc mặt Tô Mộc Nghiên hơi dịu lại, nghe được bên kia có người tiếp điện thoại, giọng thư ký của Cảnh Phong vang một cách chuyện nghiệp máy móc: "Xin chào, Cảnh tổng không ở đây, xin hỏi ngài đây là, tìm Cảnh tổng có việc gì không ạ?"
"Cảnh Phong đang ở đâu?"
Thư ký ngẩn người, cũng may nàng phản ứng cực nhanh, liền nghe ra người ở bên kia điện thoại là ai, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh, vội vàng cẩn thận trả lời: "Tô tổng, chào chị, tối nay Cảnh tổng không có lịch trình, dường như có hẹn người ở nhà mở tiệc..."
Quảng thời gian ngắn này trôi qua thật vui vẻ ha, xem ra không có tôi ở bên cạnh, cô ngược lại càng tiêu diêu tự tại. (tự do thoải mái)
"Được." Tô mộc nghiên ứng thanh, sau đó siết chặt di động trong tay, nói: "Tôi đang ở sân bay, lập tức cho người đến đón tôi." Nàng nói xong, hơi híp mắt, rõ ràng là ý cười tươi sáng, không hiểu sao lại khiến người ta kinh sợ khiếp đảm. "Có điều không cần báo trước với Cảnh Phong, tôi muốn...cho cô ấy kinh hỉ."
Kinh là thật, nhưng hỉ thì chưa hẳn. Thư kỹ nghĩ, cũng không dám chậm trễ, vôi vàng đáp: "Vâng."
Lúc đến Cảnh gia, trời đã tối. Tô Mộc Nghiên xuống xe, xa xa thấy bên trong Cảnh gia đèn đuốc sáng trưng, nhìn qua giống như đang mặc sức say sưa.
Tưởng tượng như vậy làm trong lòng Tô Mộc Nghiên nhanh chóng dấy lên một trận lửa giận bừng bừng, thiêu cháy cả lồng ngực nàng, nàng giẫm gót giày đi vào cổng lớn, vươn tay nhấn chuông cửa.
Mở cửa là chú Cảnh, thấy vẻ mặt không giận hờn của Tô Mộc Nghiên, cung kính gọi: "Mộc Nghiên tiểu thư." Ông nói xong, hai tay nhận lấy túi xách của Tô Mộc Nghiên, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư không ở nhà, tam tiểu thư đang ở trong tiếp khách."
"Khách?" Tô mộc nghiên nhướng mày, không giận mà cười, nói: "Nam hay nữ? Là người trên đầu đề tờ báo kinh tế sáng nay sao?"
Cơn tức của Tô Mộc Nghiên lúc này ngay cả chú Cảnh còn nhận ra, ông ta ngẩn người, sau đó đáp chi tiết: "Đúng vậy, là Hạ..."
Chú Cảnh còn chưa nói xong, Tô Mộc Nghiên đã lướt qua ông ta, đi thẳng vào phòng khách Cảnh gia, nếu như không phải nàng còn giữ lại một chút lý trí cuối cùng, nàng đã hận đến nỗi không thể trực tiếp lột giày đập lên trên đầu Cảnh Phong rồi.
Không nghĩ đến Tô Mộc Nghiên nàng sống 28 năm, cũng sẽ gặp được tiết mục bắt gian tại giường, giỏi cho cô Cảnh Phong, lúc này cuối cùng để tôi thấy, tôi thật sự muốn nhìn xem con tiện nhân nào câu hết hồn phách của cô!
Nổi giận đùng đùng đi vào nhà, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên liền thấy Cảnh Phong đang ngồi trên sô pha bằng da thật, tóc cô dài đến vai, nghe tiếng bước chân của Tô Mộc Nghiên mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy ý cười, vẻ mặt vẫn như trước đây ung dung và có hơi trêu tức, dường như không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Tô Mộc Nghiên.
"Hi, Tô tổng." Hạ Chi Ca từ trong chỗ tối đi ra, hướng về phía Tô Mộc Nghiên nở nụ cười tỏa nắng: "Đã lâu không gặp."
Ách, đây là cái tình huống gì!
Tô mộc nghiên dừng bước, đầu tiên nàng nhìn Hạ Chi Ca, sau đó nhìn lại Cảnh Phong, trong lòng hình như hiểu được cái gì, chính là tùy tiện mà đến, hận không thể để nàng tự chui đầu vào xấu hổ.
"Đã lâu không gặp." Tô mộc nghiên cười cười cực kỳ cứng ngắt, hỏi: "Sao Hạ tiểu thư lại ở đây...?"
Hạ chi ca nghe vậy, đáp: "Tôi vì công tác phải đến thành phố H, cho nên hẹn gặp Cảnh Phong, tiếc là chị Cảnh Tư không có ở đây, tôi còn nghĩ sẽ gặp chị ấy."
Nghe Hạ Chi Ca nói, Tô Mộc Nghiên xấu hổ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Ha hả ha hả, nếu thật muốn nói gì đó, nàng chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng như có ngàn vạn con ngựa đang phi nước đại, mặt như muốn ném tới sa mạc Sahara.
"Không nghĩ Tô tổng cũng đến." Không biết là Hạ Chi Ca nói thật hay đang giả ngu, lời nói của nàng đánh thẳng vào tim Tô Mộc Nghiên, làm cho nàng vốn đã nhục đến nổi muốn chui xuống đất lại hận đến mức không thể lập tức biến mất trước mặt hai người này. "Dù sao tôi và Cảnh Phong cũng trò chuyện xong rồi, tôi không quấy rầy hai người."
Nãy giờ vẫn chưa từng lên tiếng, lúc này Cảnh Phong mới đứng dậy, nói: "Tôi tiễn em."
"Được." Hạ chi ca nói xong, quay đầu lại liếc nhìn Tô Mộc Nghiên vẫn đứng cứng đờ ở đó, nghiêng đầu cười vô tội. "Tô tổng sẽ không để ý chứ."
Cắn chết cô tiểu tiện nhân, cô đang cố ý chọc quê tôi hả!
Tô Mộc Nghiên nghe Hạ Chi Ca nói xong giận đến nghiến răng nghiến lợi, tự nhiên làm trò cười cho thiên hạ còn bị người ta nhìn thấu, nàng còn có thể làm sao bây giờ. Còn may dù sao Tô Mộc Nghiên cũng không phải đứng trơ ra, nàng thu dọn xấu hổ trên mặt, cười tao nhã, nói: "Đương nhiên không ngại."
"Vậy tạm biệt Tô tổng."
Hạ chi ca hướng về phía Tô Mộc Nghiên hơi vuốt cằm, sau đó xoay người đi ra cửa. Thấy Hạ Chi Ca rời đi, lúc này Cảnh Phong mới từ từ đi lại, đến bên người Tô Mộc Nghiên.
"Nhìn cái gì!"
Cảnh Phong thản nhiên nhìn Tô Mộc Nghiên, rõ ràng là tùy tiện dịu dàng nhìn ngắm, lại làm cho Tô Mộc Nghiên có cảm giác xấu hổ và khó chịu. Nàng đẩy Cảnh Phong ra, ngoài miệng oán giận, trong lòng lại không ngừng đánh trống.
Tô Mộc Nghiên đẩy vốn không có dùng bao nhiêu sức, Cảnh Phong theo cái đẩy của nàng lại đến gần nàng vài bước, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị kéo gần hơn phân nửa, Tô Mộc Nghiên còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của Cảnh Phong đã gần sát bên thân thể của nàng, nụ hôn hơi lành lạnh lập tức rơi xuống.
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, Cảnh Phong cúi đầu sát đến đến bên tai Tô Mộc Nghiên, giọng điệu dịu dàng mềm mại mà trêu tức, lại không che giấu cưng chìu. "Vừa rồi muốn nói, Tô tổng, dáng vẻ em ghen thật sự rất dụ dỗ người ta."
Lời nói của Cảnh Phong làm tai Tô Mộc Nghiên nóng lên, cảm giác nóng bỏng theo hơi thở của Cảnh Phong một đường truyền vào trong lòng nàng, vừa định đẩy Cảnh Phong ra, không nghĩ đến Cảnh Phong đã nở nụ cười nói: "Có điều, thẳng thắn mà nói, lần này em ghen thật sự là hết sức ngây thơ."
Cảnh Phong vĩnh viễn có bản lĩnh này, một giây trước có thể đưa Tô Mộc Nghiên lên thiên dường, giây tiếp theo có thể tùy tiện đạp nàng xuống địa ngục. Tô Mộc Nghiên nghẹn một ngụm khí ở ngực, không hề suy nghĩ giơ tay đẩy Cảnh Phong ra, tức giận trừng mắt, nói: "Cô câm miệng cho tôi!"
Nghe Tô Mộc Nghiên lại ngạo kiều, Cảnh Phong không thèm để ý, mà đi theo Hạ Chi Ca, tiễn nàng rời khỏi Cảnh gia.
Chỉ để lại một mình Tô Mộc Nghiên, đứng tại chỗ nửa ngày còn chưa lấy lại tinh thần, nàng yên lặng nhìn Hạ Chi Ca và Cảnh Phong ở ngoài cổng, mất mặt đến nỗi hận không thể đào cái lỗ để chui xuống, trong lòng yên lặng chảy xuống dòng lệ chua xót.
Truyện khác cùng thể loại
1209 chương
163 chương
62 chương
45 chương
218 chương
501 chương
2475 chương