Chủ tử phủ Vĩnh Vương sắp thành thân, đây là một sự kiện hết sức trọng đại.
Không chỉ có ma ma mỗi ngày mừng rỡ loay hoay tất bật như con quay mà ngay cả lão quản gia đã sớm về quê dưỡng già cũng trở về phủ giúp xử lý hôn sự.
"Sao có thể để ngài bận rộn chứ ạ?" Khoai môn nắm tay lão quản gia không buông, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Từ lúc y mới vào vương phủ đã được ma ma và lão quản gia yêu mến, lão quản gia cả đời không lấy vợ nên chăm nom Đường Ngọc như con mình, sau khi quyết định giao lại chức quản gia cho Đường Ngọc thì càng dốc lòng chỉ bảo không hề giấu giếm, chính là quý nhân của khoai môn, "Ngài trở về thì con và Vương gia đã mừng lắm rồi."
Lão quản gia mỉm cười hiền lành: "Lão thân đã nhìn ngài và Vương gia lớn lên, giờ thành đôi với nhau việc lớn việc nhỏ trong phủ đều phải lo liệu, tất nhiên lão thân việc nhân đức không nhường ai, nhất định phải góp sức rồi."
"Đúng vậy đúng vậy!" Ma ma cũng hùa theo, "Đại hỉ sự của Tiểu Ngọc và Vương gia tự mình lo không nổi đâu, chuyện khác cứ để chúng ta thu xếp cho."
Lời ma ma nói tất nhiên là thật.
Lúc trước Vương gia đổi hộ tịch cho y, đưa y và đệ đệ vào phủ Định Viễn tướng quân đã sớm đền nợ nước, thế là từ một dân đen mồ côi cha mẹ lại biến thành quý nhân.
Tất nhiên đồ cưới sính lễ cũng theo đẳng cấp khác, phải chuẩn bị kỹ càng mới được.
Khoai môn nhìn phủ Vĩnh Vương gần đây xài tiền như nước mà đau cả mắt.
Thôi thì thịt hầm quá lửa cũng chỉ nằm trong nồi nhà mình, tóm lại không vào tay ai khác được.
"Phải rồi, sao không thấy Vương gia đâu?" Lão quản gia và khoai môn bàn chuyện đãi tiệc cưới hồi lâu, "Lần này thành thân chỗ ở trong phủ cũng phải sắp xếp lại, mất công sau này có thêm người lại luống cuống tay chân."
Khoai môn đỏ mặt, ma ma và lão quản gia đều là trưởng bối biết rõ tình trạng thân thể y, tuy e lệ nhưng y vẫn đỏ mặt nói: "Gia vẫn chưa biết con là ca nhi, con cũng không biết làm sao mở miệng với hắn nữa, chỉ mong hắn đừng giận con thôi."
"Tiểu Ngọc ngốc......" Ma ma vỗ mu bàn tay khoai môn rồi cười mập mờ với y, "Vương gia tức giận là giả, chúng ta đi sắp xếp chỗ ở mới là thật chứ."
——————
Bên này khoai môn bị ma ma lôi đi, bên kia Vĩnh Vương mới vừa bước vào phủ.
Dạo này hắn gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay cả thuộc hạ dưới trướng cũng nhẹ nhõm không ít, hôm nay hắn đến Binh bộ một chuyến, chỉ hận không thể đem ga trải giường đựng thịt khô lạp xưởng mọi người tặng.
Tuy hầu hết không phải vật đáng tiền nhưng Vĩnh Vương cũng không chê mà vui vẻ hài lòng gọi người kéo xe ngựa chở hết về phủ.
Hắn vào cửa không thấy khoai môn thì lập tức kéo người hầu lại hỏi: "Phu nhân đâu? Sao không thấy trong sảnh chính?"
"Bẩm Vương gia, phu nhân theo ma ma đến thư phòng dọn dẹp rồi ạ, nói là trước khi đại hôn phải sắp xếp lại bố cục trong phủ."
"A, thư phòng......!Thư phòng?!"
Lông tơ Vĩnh Vương dựng đứng, trong lòng bỗng nhiên thấp thỏm không yên, chớp mắt đã chạy mất dạng làm người hầu giật nảy mình.
Xong đời xong đời, thư phòng kia không phải chỗ để dọn dẹp đâu!.
Truyện khác cùng thể loại
219 chương
150 chương
12 chương
80 chương
25 chương