Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 456 : Chiến tranh nam nữ

Thẩm Mặc mang chút thuốc bổ, rồi chuồn tới quân doanh của Thích Kế Quang, Thích tướng quân dù sao cũng là người tập võ, nghỉ ngơi vài ngày đã có thể xuống giường, có thể uống rượu rồi. Đôi huynh đệ đồng cảnh gặp nhau, làm mấy món nhắm, hâm một bình rượu, gọi mấy thuộc hạ tới tiếp rượu, vừa ăn vừa tán gẫu. Đầu năm mới, không nói chuyện công, chỉ kể chuyện vui và mấy chuyện sắc tình, nói đi nói lại, chẳng biết sao lại vòng qua cảnh ngộ của Thích tướng quân, một thuộc hạ phẫn nộ nói: - Có câu "bản sắc nam nhi", có nam nhân nào mà không háo sắc? Tại sao tới nhà tướng quân lại thành tội tày đình rồi. - Nói càn. Thích Kế Quang khoác áo choàng, hết sức buồn bực nói: - Thích Kế Quang ta hiến thân cho nước, há là hạng tham hoa háo sắc? - Đều là huynh đệ trong nhà cả, nói những câu thể diện đó làm gì? Thẩm Mặc dựa người vào giường hơ lửa nói: - Thánh nhân đã bảo, háo sắc là thường tình, háo sắc là bản tính của nam nhân, chuyện kim ốc tàng kiều cũng đâu phải là có gì lạ. - Thật sự không phải như thế mà. Thích Kế Quang nói: - Mạt tướng có nỗi khổ trong lòng! Hắn nhìn đống lửa tí tích reo vui, giọng trầm xuống: - Đại nhân hẳn biết mạt tướng thuộc dòng dõi nhà tướng. - Đương nhiên, nghe nói huynh mười tuổi đã là tướng quân tứ phẩm rồi. Thẩm Mặc cười: - Năm mười tuổi ta còn mặc quần thủng đít chạy ra đường kìa, đúng là không thể so người với người. - Đó không phải là công lao của mạt tướng. Thích Kế Quang nói nghiêm chỉnh: - Là do tổ tiên dùng sinh mạng đổi lấy. Hắn trình bình lịch sử gia tộc: - Tổ tiên húy Tường, năm xưa thái tổ gia rời Hào Châu, tới Định Viễn đã thành thân binh của người, theo thái tổ gia chinh đông phạt tây, lập nên công tích ... Bình thường hắn chưa bao giờ khoe khoang, hôm nay vừa mở miệng, liền nói chuyện từ hơn trăm năm trước. Uống một chén rượu mạnh, Thích Kế Quang trầm giọng nói: - Năm Hồng Vũ thứ 14, tổ tiên theo đại tướng Phó Hữu Đức, Lam Ngọc Soái viễn chinh Vân Nam, dọc đường đi đánh đâu được đó, thu được toàn thắng, nhưng không may trận vong ở dưới thành Côn Minh, thái tổ hay tin rất đau lòng, liền hạ thánh chỉ, ban tiên tổ là Minh Uy tướng quân, nhậm chức chỉ huy thiêm sự Đăng Châu vệ, đời đời thế tập! Tới nay đã truyền được bảy đời. Thế tập đời đời, thức là chỉ cần Đại Minh không sụp đổ, cái gia tộc này còn có người nối dõi thì chức tướng quân còn của Thích gia bọn họ. Nhưng nếu như bất hạnh không có hậu duệ, thì vinh dự tổ tiên truyền lại dừng ở đó. - Nếu như thế tập Thích gia bị đứt đoán ở trong tay ta, tương lai làm sao có thể gặp phụ thân dưới suối vàng? Sao dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông? Đằng sau vinh quang thế tập là gông cùm nặng trịch, khiến cho Thích Kế Quang hán tử bằng thép cũng bị đè cho oằn lưng, học người ta nuôi tiểu thiếp .... Lời này thì Thẩm Mặc tin, vì y thấy hai phòng ngoài của Thích Kế Quang, dung mạo tư sắc không đủ xách dép cho Thích phu nhân, khi ấy y còn thầm nghĩ, tầm thẩm mỹ của Thích tướng quân thật rộng, ăn được vây cá, ăn cả được cơm nguội, đúng là đói cái gì cũng ăn, lạnh cái gì cũng mặc. Hiện giờ mới biết thì ra hắn nạp thiếp không phải vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý, mà là để nối dõi tông được. - Lý do này đúng là xác đáng. Thân là nam nhân Thẩm Mặc hoàn toàn ủng hộ Thích Kế Quang: - Ta thấy huynh nên đem lý do này nói cho rành mạch với tẩu phu nhân, tẩu tử hẳn sẽ hiểu. Nói rồi vỗ cánh tay hắn: - Năm mới mà tẩu tử một mình ở nhà, khẳng định rất khổ tâm... Thân là trưởng quan, y có nghĩ vụ xúc tiến gia đình thuộc hạ hòa thuận. Thích Kế Quang lắc đầu nói: - Nữ nhân đó làm nhục mạt tướng đến thế còn sống sao nổi nữa, mạt tướng quyết định rồi, sẽ... - Không được bỏ vợ. Thẩm Mặc vội ngăn cản: - Tẩu tử là cáo mệnh tứ phẩm, huynh phải báo lên cho lại bộ phê duyệt .. Phải biết rằng cáo mệnh phu nhân của Đại Minh còn chưa ai bị bỏ đâu. Nếu làm thế thì chuyến này mất mặt tới tận Bắc Kinh. - Đại nhân nghĩ đi đâu thế? Không nghiêm trọng như thế. Thích Kế Quang cười khổ: - Chẳng qua tại hạ nghĩ , phải có biện pháp giáo huấn nàng, lấy lại uy phong mà thôi. Nghe tới câu này, đám tướng lĩnh liền nhao nhao cả lên, mồm năm miệng miệng hiến kế, có kẻ lớn giọng nói: - Đại nhân, vợ người quá không ra gì, loại vợ như thế giết cho xong. - Bỏ còn chẳng bỏ được nữa là giết! Người bên cạnh chửi: - Ngươi có não không vậy. - Vậy cho dù không rắc một cái được thì phải cho một trận nhớ đời, để biết thực lực của những tướng quân chúng ta. Tên to mồm tiếp tục: - Hay là tướng quân gọi phu nhân tới đây, sau đó mọi người cùng giương cung lắp tên, cầm đao chĩa kiếm dọa một chút, nếu còn dám ngang ngược thì đánh. Thích Kế Quang nghe thế thì động lòng, nổi hung tính nói: - Được, cứ làm như thế. Liền vỗ bàn lệnh: - Thích Nghiêm, ngươi quay trở về, bất kể là dùng cách gì cũng phải gọi được nàng tới đây. Thích Nghiêm thận trọng nói: - Tướng quân, như vậy không hay. Dù phu nhân có sai cũng là thê tử kết tóc của người. Có gì nói chuyện đàng hoàng, sao cứ phải đánh đánh giết giết. Thẩm Mặc từ đầu đến cuối ngồi xem náo nhiệt nói: - Chấn chỉnh gia phong thì nên làm, nhưng ngàn vạn lần đừng làm người bị thương. - Đại nhân yên tâm, mạt tướng tự có chừng mực, không làm nàng bị thương là được. ~~~~~~~~~ Thích Nghiêm xuất phát, mọi người tiếp tục uống rượu, qua trưa, lính gác vội vã vào bẩm báo: - Phu nhân tới rồi. - Tốt lắm. Thích Kế Quang ném chén trong tay xuống vỡ tan: - Các huynh đệ, trông cậy vào mọi người đó. - Đại nhân cứ đứng xem là được. Một đám huynh đệ sớm đã chuẩn bị khôi giáp, ai nấy rút đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng đợi con hổ cái kia. Thích Kế Quang mặc áo giáp bạc tổ truyền, vuốt lên hoa văn trên đó, dường như tìm lại vinh quang của tổ tiên ngày xưa, lấy thêm sức mạnh tâm linh, chiến thắng vợ hùng mạnh. - Xuất phát. Thích Kế Quang trầm giọng nói. - Cho bà nương đó biết mặt. Cả đám hô hào xông ra khỏi lều. Thẩm Mặc muốn đi theo, Thích Kế Quang nói: - Đại nhân, lát nữa đao kiếm vô tình, khó tranh khỏi lỡ tay, mời đại nhân ở lại trong lều. Thẩm Mặc nghe thế nghĩ :" Quả nhiên là thò cùng cắn người, Nguyên Kính huynh lợi hại hơn thỏ nhiều." Liền nấp trong lều nhìn ra ngoài. Được một đám quan binh võ trang đầy đủ bảo vệ, Thích Kế Quang sải bước ra đón phu nhân một mình tới nơi. "Thật bắt nạt người ta qua mức ..." Mặc dù hơi có chút ý kiến với Thích phu nhân, nhưng Thẩm Mặc thấy bằng chừng ấy nam nhân đi bắt nạt một nữ nhân thật quá đáng. Thích phu nhân mặc võ phục, cưỡi trên ngựa đỏ, coi đám tướng sĩ vũ trang kia như không, trực tiếp nhìn thằng vào Thích Kế Quang: - Gọi ta ra đây làm cai gì? Nói rồi vung tay một cái, chiếc roi ngựa bằng ra trâu quất đánh đét vào không khí. Nghe thấy âm thanh đáng sợ này, nhìn thấy con hổ cái khiến cho Thích tướng quân phải "nhảy sông tự tử", kẻ nhạt gạt tim đập đánh thót. Có điều lại nghĩ, chúng ta có mười mấy người còn không xử lý được một con hổ cái? Vì thế mọi người đều nhìn Thích tướng quân không biết từ khi nào đã tụt xuống cuối cùng, đợi hắn hạ lệnh một tiếng là ùa cả lên, đánh con hổ cái một trận, cho tướng quân xả hận. Tức thì trong quân doanh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thích Kế Quang. Chỉ thấy hắn trợn tròn đôi mắt, mày kiếm dựng ngược, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, hiển nhiên đã tới mép bùng phát. Mọi người thầm tán thưởng :" Hay cho Thích tướng quân bản sắc nam nhi, hôm nay nhất định được hả hê, làm lại con người rồi." Cuối cùng hắn đã hành động! Thích tướng quân gạt áo choàng ra sau, tay trai đặt lên đốc kiếm, oai hùng khí phách ưỡn ngực đi tới trước mặt Thích phu nhân. Mọi người nín thở nhìn hắn, Thích Kế Quang đứng lại trước mặt vợ đại nhân, tay phải vung lên trên không một cách hơi khoa trương thái quá. Tất cả mọi người bao gồm cả Thẩm Mặc, đa phần nhìn thấy tư thế này đều cho rằng hắn muốn mắng chửi con hổ cải một phen, sau đó rồi cùng với mọi người động thủ. Có câu lính là gan của tướng, tướng là hồn của lính, thấy Thích tướng quân cuối cùng cũng nổi giận giống như một nam nhân rồi, tất cả huynh đệ bất giác đều ưỡn ngực lên theo, đặt tay lên bảo kiếm, để tướng quân biết, hắn không chiến đấu một mình. Nào ngờ đâu Thích tướng quân đưa tay lên được một nửa, vừa vặn chỉ vào đám thủ hạ khôi giáp sáng loang, đang ra sức "ưỡn ẹo" tạo dáng, sau đó cực kỳ hiên ngang nói một câu: - Năm mới rồi, không có hoạt động giải trí gì cả, đặc biệt mời phu nhân tới duyệt binh. Trên không trung có quạ đen bay qua quác một tiếng, mọi người chết đứng tới mấy chục giây, rất nhiều người không chịu nổi phì một tiếng, không ngờ tướng quân đại nhân dàn trận lấy thế mười phần, vừa gặp phu nhân một cái là hiện nguyên hình. Thích Kế Quang trừng mắt nhìn bọn chúng, sau đó nhìn vợ đại nhân, lại lớn tiếng nói lần nữa: - Mời phu nhân duyệt binh. Các tướng biết tướng quân vào thế cưỡi hổ rồi, vì giúp hắn xuống thang, đành ưỡn ngực đứng thành một hàng. Thích phu nhân cũng không khách khí, đánh giá đám nam nhân mang khôi giáp, khoác áo choàng oai phong lẫm liệt một phen, mũi hừ khẽ, ném lại một câu: - Chỉ có vẻ ngoài. Rồi đi thẳng vào lều lớn. Thẩm Mặc lần trước lừa nàng, vừa thấy Thích phu nhân đi tới, lòng hoảng lên, thầm nghĩ :"ta không thể để cô ta nhìn thấy, nếu cô ta nghĩ chuyện hôm nay là do ta xúi bẩy, còn chẳng hận ta cả đời?"Vội vàng chạy ra sau lều, vừa mới nấp sau bình phong thì Thích phu nhân bước vào trong lều. Thẩm Mặc nhớ tới trong tiểu thuyết võ hiệp, người có võ công cao thì giác quan rất nhạy bén, cho nên bịt lấy mũi, tránh hô hấp bị Thích phu nhân phát giác ra. May là trước khi y ngạt thở, Thích Kế Quang theo vào, hai người vừa nói chuyện, Thẩm Mặc mới dám thở khe khẽ. - Hai bảo bối của chàng đâu rồi? Thích phu nhân lạnh lùng nói. Thích Kế Quang vốn định xuống nước, gọi "Tiểu Ngọc Nhi", sau đó ôm nàng thủ thỉ một hồi, hắn biết nàng chịu nhất là chiêu đó. Nhưng hắn càng biết Thẩm Mặc ở bên trong, sao có thể đem lời phu thê trong khuê phòng nói ra, đành liều nói: - Chuyện này nàng đừng quản, ta là nam nhân, tự do nạp thiếp. Không phải chỉ vì có Thẩm Mặc ở đây, hắn đúng là rất tức, không phải chỉ nạp thiếp thôi sao? Vì sao lại ép ta mất hết mặt mũi. - Chuyện này người khác thì tự do. Thích phu nhân liếc hắn một cái: - Nhưng chúng ta thì không được? - Bằng vào cái gì? Lửa giận của Thích Kế Quang xộc ngay lên đầu: - Ta phải bảo vệ tự do của ta, nàng đừng mong cản trở. - Bằng vào cái gì à? Thích phu nhân vỗ bàn đứng dậy: - Bằng vào lời hứa năm xưa của chàng. - Lời hừa? Ta hứa cái gì? Thích Kế Quang hồ đồ. - Không ngờ chàng quên rồi. Thích phu nhân ôm lấy bầu ngực phập phồng: - Là chàng giỏi quên hay là thiếp nhớ quá kỹ? - Ta nói nhiều quá mà ... Thích Kế Quang cười ngượng: - Không thể chịu trách nhiệm với tất cả mọi câu nói chứ? - Được, được, được ... Thích Nguyên Kính. Thích phu nhân tức thì đùng đùng nổi giận, sắn ống tay áo lên: - Hôm nay ta phải đánh cho ngươi nhớ ra thì mới thôi. Không trải qua bạo lực gia đình, thì không cảm thận được cảm giác tuyệt vọng đó. Nhưng Thẩm Mặc ở đây, Thích Kế Quang chỉ có thể thua người không thua trận, giang hai tay ra nói: - Ta vừa khỏi bệnh, toàn thân yếu ớt, bây giờ nàng đánh ta ... À không ta đánh với nàng là ... Không công bằng. Thích phu nhân thu nắm đấm lại, hừ lạnh một tiếng: - Cho ngươi ba ngày, ba ngày sau về nhà nhận đòn. Rồi không liếc hắn thêm cái nào, bỏ đi rất dứt khoát. - Đi thì đi, ai sợ ai. Thích Kế Quang mạnh miệng nói một câu. Nhìn thấy Thích phu nhân đi xa rồi Thẩm Mặc mới từ sau bình phong đi ra, nói với Thích Kế Quang: - Tranh cãi và đối lập xưa nay không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, huynh phải lấy tình cảm động, lấy lý thuyết phục chứ. Thích Kế Quang cú lắm, thầm nghĩ :" Nếu chẳng phải ngươi ở đây, ta có cần lên mặt làm hảo hán không?" Đương nhiên bề ngoài phải giả bộ tới cùng: - Xem mạt tướng về nhà thu thập ả thế nào? Bị một nữ nhân trấn nhiếp toàn bộ, tướng sĩ trong doanh của Thích Kế Quang phẫn nộ không thôi, đều cho rằng chuyện này không thể kết thúc như thế. Đám thủ hạ không chịu bỏ cuộc, đưa ra cho Thích Kế Quang toàn chủ ý xấu cái gì mà bắt cóc, đe dọa, hạ cổ, giả ma đều nghĩ ra hết. Thích Kế Quang phủ quyết toàn bộ: - Ta là người quang minh chính đại, không dùng trò ma quỷ. Kỳ thực trong lòng hắn biết, những chiêu số này đối phó với vợ đại nhân mạnh mẽ căn bản là vô cụng... Đương nhiên không nói ra ngoài. Nhưng thủ hạ nói: - Xưa nay chưa từng có chuyện thua trên chiến trường mà lại thắng trên bàn đàm phán. Tướng quân phải trấn áp được khí thế của bà nương đó thì mới có thể đưa ra yêu cầu, nếu không sị bị đè nén cả đời. Thích Kế Quang ngẫm thấy đúng là có lý, những nghĩ lại thì cười khổ: - Các ngươi đâu phải không nhìn thấy, chúng ta nhiều người như thế, cũng không có khí thế mạnh bằng nàng. Cả đám giận lắm, đều bảo: - Nếu chẳng phải tướng quân lâm trận bỏ chạy, chúng tôi làm sao có thể bị nữ tử dọa cho được? Có kẻ còn vỗ ngực: - Nếu không tướng quân gọi bà nương đó lại đây, chúng tôi cho nếm mùi lợi hại. - Cùng một chiêu không thể dùng hai lần. Thích Kế Quang lắc đầu: - Bà nương đó không chịu tới nữa đâu. - Vậy chúng ta tập hợp đội ngũ, xông vào thành, bao vây phủ của tướng quân, bảo nữ nhân đó ra đầu hàng. Thủ hạ hắn toàn đưa chủ ý ngu. - Hoang đường. Thích Kế Quang mắng: - Làm thế cho cả thành biết hết à? Thế thì ta nổi tiếng rồi. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, cả đám tướng sĩ vốn tưởng rằng cộng lại hơ Gia Cát Lượng đều biến thành câm điếc. Một lúc sau mới có người nói: - Tướng quân nói không sai, đây gọi là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, loại chuyện này giải quyết trong nhà thì hơn. Lời này Thích Kế Quang rất tán đồng: - Cụ thể phải làm sao? - Tướng quân oai phong giữa hai quân, làm địch sợ vỡ gan, há để một phụ nhân hù dọa? Hôm nay chúng tướng vẫy cờ trợ uy cho ướng quân, tướng quân tay cầm đại đao, đánh vào nội trách dọa bà nương kia, hả mối hận này. Thích Kế Quang nghe thế rất tán đồng, người bên cạnh nói: - Bao nhiều người dọa bà nương đó còn chẳng sợ, huống chi một mình tướng quân. - Vậy thì phải xem nắm bắt thời cơ ra sao. Tay thủ hạ được xưng "trí đa tinh", lắc lư đầu nói: - Tướng quân có thể thừa cơ phu nhân ngủ trưa, cầm đại đao xông vào, sau đó nhân lúc phu nhân mới tỉnh, thần trí chưa rõ, cầm đao kề vào cổ, như thế khẳng định phu nhân rất sợ hãi, chỉ cần phu nhân sợ rồi, sau này không dám làm gì tướng quân nữa. Thích tướng quân đúng là túng quá làm liều, không ngờ lại tin theo ý kiến thối hoắc đó! Quyết định làm theo. Hắn không đợi tới ngày thứ ba, mà sang ngày thứ hai đã đằng đằng sát khí trở về... Đây gọi là đánh lúc người ta bất ngờ, công lúc người ta không phòng bị, thế mới chiến thắng được. Thúc ngựa xông thẳng vào thành Tô Châu, cuối cùng giữa trưa ngày hôm đó hắn tới được cửa nhà, "cheng" một cái rút mã đao... Đúng thế, không phải bảo kiếm mà là mã đao, vì đám thủ hạ nói, kiếm là quân tử, không hợp dọa người, phải là đại đao uy mãnh mới có sức chấn nhiếp. Cầm đại đao xông vào viện tử, hắn khiến đám nha hoàn thét ré lên chạy nháo nhào, cho rằng tướng quân đại nhân bị ép phát điên rồi, muốn giết người xả hận. Thích Kế Quang thấy mất mặt lắm, nhưng cưỡi hộ khó xuống, đành cắm đầu đi vào hậu viện, có lẽ do tác dụng tâm lý, cứ tới gần một bước tim hắn thắt lại một ít, cuối cùng tới được thùy hoa môn, tim hắn đã bị bóp nghẹt, ngay cả hít thở cũng khó khăn. - Hây a! Quát lớn một tiếng lấy dững khí, Thích Kế Quang cầm mã đao tiến vào. Vừa mới vào liền thấy phu nhân đứng trên bậc thềm trước phòng, cười lạnh: - Ngươi tới quyết đấu hả?