Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 434 : Mộng lan

Thu xếp ổn thỏa cho Mao Hải Phong xong, lại đón gió tẩy trần cho hắn. Thẩm Mặc nhớ thương thê tử, liền chuẩn bị trên bàn tiệc loại rượu mạnh nhất, bày ra chút thủ thuật che mắt liền đánh cho Mao Hải Phong phải nằm bò, tiếp đó bảo người đưa khách nhân uống say về phòng trọ, còn mình thì vội vã chạy về hậu viện. Trong viện im ắng, chỉ có phòng phía Bắc còn đèn sáng. Thẩm Mặc thầm lo lắng liền vội vã đi vào, vừa vén tấm rèm lên thì thấy Nhược Hạm và Nhu Nương đang ngồi ở bên giường, ghé sát đầu vào nhau, không biết đang nói thầm cái gì. Vừa thấy y đi vào, Nhu Nương liền đứng lên, Nhược Hạm cũng toan đứng lên nhưng lại bị Nhu Nương đè lại nói: - Phu nhân, cẩn thận thân thể. Vừa nghe lời này, Thẩm Mặc vốn đã an tâm nhưng thoáng cái lại trở nên lo lắng: - Làm sao vậy? Mời Thủy Tịnh đại sư xem qua chưa? Bà ấy nói gì? Nhu Nương nhìn Nhược Hạm, le lưỡi nói: - Nô tỳ không biết, ngài cứ hỏi phu nhân đi. Rồi nàng che miệng cười rời khỏi, chỉ là ai cũng không phát hiện, trong nụ cười của nàng còn ẩn chứa một nỗi chua xót. Khi đi tới cửa, đón lấy cơ hội vén rèm lên, lén quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Mặc đã ngồi ở bên giường hỏi han Nhược Hạm, vành mắt của nàng rốt cuộc đỏ lên. Vội vàng buông rèm xuống, thở sâu một hơi, sắc mặt của nàng đã khôi phục như thường, không cho bất kỳ ai thấy vẻ ước ao trong mắt. Đôi tiểu phu thê trong phòng thì hai tai không hề nghe được chuyện gì sau tấm rèm, một lòng chỉ có ở bên người kia. - Rốt cuộc là sao vậy, nàng mau nói đi! Thẩm Mặc có hỏi thế nào thì Nhược Hạm luôn cười mà không đáp, khiến y gấp đến độ vò đầu bứt tai, đành phải lộ ra tuyệt chiêu, hai tay thành trảo nói: - Nếu không khai thì đại hình hầu hạ! Nhược Hạm sợ nhất là nhột, mỗi khi đến lúc này thì nàng luôn sẽ đầu hàng. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng khẩn trương co người lại, bảo vệ lấy bụng: - Thiếp khai, thiếp khai, nhất thiết đừng có chọt. . . - Vậy thì phải xem biểu hiện của nàng rồi! Thẩm Mặc cười khà khà nói: - Nói mau đi! Nhược Hạm đỏ mặt ngập ngừng nửa ngày, giọng như muỗi kêu lầm bầm ra ba chữ. Thẩm Mặc nghe được hồ đồ: - Nàng làm sao thế? Rồi ghé sát lỗ tai lên bên môi nàng: - Lớn tiếng chút đi. Nhược Hạm nói lại một lần. Lần này thì y nghe được, nhưng vẫn còn lờ mờ hỏi lại: - Nàng có, có cái gì? - Đồ ngốc. . . Nhược Hạm vươn ngón tay dụi lên đầu y một cái: - Còn Trạng Nguyên nữa chứ! Thẩm Mặc vẫn chưa bị dụi cho tỉnh ra, trái lại giống như bị làm cho định thân pháp, thẫn thờ như khúc gỗ không động đậy chút nào. Qua hồi lâu, dưới bầu trời đêm yên tĩnh bị một tiếng sói tru cắt ngang: - Nàng có, nàng nói nàng có rồi sao? ~~ Được vị Thủy Tịnh đại sư kia xem qua, Nhược Hạm không phải là bị bệnh, mà là có hỉ sự. Nói cách khác, qua chín tháng sau, Thẩm Mặc sẽ được làm cha rồi! Thẩm Mặc vui mừng đến sắp điên lên, kiếp trước y 30 tuổi còn chưa kết hôn, cho nên chưa từng có đứa con nào của mình, hiện tại người mình yêu nhất đã sinh cho y một đứa con, cái loại cảm giác hạnh phúc này có thể khiến y quên đi tôn nghiêm, chẳng phân biệt được thời gian trường hợp mà cứ cười ngây dại, thậm chí còn hưng phấn hơn cả lúc trúng Lục nguyên. Hưng phấn qua đi, đó là khẩn trương gấp bội, bởi vì năm ngoái Nhược Hạm mới bị một cơn bệnh nặng, mặc dù hiện tại hình như đã khỏi hẳn, nhưng hoài thai mười tháng đó là việc rất hành hạ người ta, nhất là người đầu tiên như Nhược Hạm, mấy tháng đầu sẽ rất khó chịu như bị gia hình, vả lại vô cùng nguy hiểm. Nghe Thủy Tịnh sư thái kia nói như thế, Thẩm Mặc sợ đến nỗi lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi, sự bình tĩnh ung dung trước nay đều vứt đến chín từng mây, cầm lấy cánh tay lão ni cô nói: - Việc thì nên làm thế nào mới tốt, làm thế nào mới tốt đây? Thủy Tịnh sư thái đỏ mặt nói: - Thí chủ buông tay ra trước đã. Thẩm Mặc vội vàng buông ra, rồi chùi bàn tay lên áo choàng: - Xin lỗi, do tôi kích động quá. Thủy Tịnh đại sư rất có ác cảm đối với động tác chùi tay của y, thầm nghĩ: "Ta có bẩn như vậy không?" Tuy nhiên người xuất gia luôn giữ lòng từ bi, có thể thông cảm cho sự mừng rỡ như điên hiện tại của y, Thủy Tịnh đại sư dựng một bàn tay lên nói: - A di đà phật, thí chủ không cần khẩn trương quá mức, bần ni sẽ thường xuyên quan tâm phu nhân. - Vậy, vậy muốn chuẩn bị cái gì không? Thẩm Mặc khẩn trương nói: - Thuốc bổ khẳng định là phải cần rồi đúng không? Tổ yến, lộc nhung, tuyết liên, đông trùng hạ thảo, ngư giao, hổ tiên? ". . ." Thủy Tịnh đại sư toát mồ hôi, trong lòng mặc niệm vài lần: "Chúng sinh đều sắc tướng, tất cả đều là ảo tưởng. . .", rồi nét mặt miễn cưỡng cười nói: - Hiện tại bồi bổ còn quá sớm, cần bảo trì tĩnh dưỡng, có tâm tình tốt, phải tránh làm việc nặng, đừng sinh bệnh là được. Tiễn Thủy Tịnh sư thái đi rồi, Thẩm Mặc liền thận trọng thuân theo lời dặn, tạm thời miễn đi chức vụ thực tại đổng sự trưởng hối liên phiếu hào của Nhược Hạm, tất cả các chức vụ sở trưởng phía sau màn ở nơi giao dịch chính quyền Tô Châu, mệnh nàng tĩnh dưỡng an thai. /phiếu hào: Cửa hàng hối đoái. - Mới hơn một tháng đã phải nghỉ ngơi rồi. Nhược Hạm cười nói: - Có phải sớm quá rồi không? Thiếp thấy người ta có thai mà vẫn xuống đất làm việc được mà. - Người ta sinh bao nhiêu đứa rồi? Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Lần đầu tiên của chúng ta thì nên cẩn thận tốt hơn. - Nhưng mà người ta sẽ khó chịu. Nhược Hạm không nghe theo bĩu môi nói: - Tới chín tháng lận. - Vậy dù sao cũng phải ổn định trước mấy tháng đã chứ? Thẩm Mặc khó xử nói: - Sư thái nói ngay từ đầu là rất nguy hiểm. - Vậy, một tháng đi. - Nhược Hạm khẽ cắn môi dưới nói. - Ít nhất ba tháng! Thẩm Mặc đầy khí thế nói, thấy nàng xụ mặt y đành phải thỏa hiệp: - Hai tháng, không thể thương lượng nữa. - Một tháng rưỡi, không thể nhiều hơn! - Nhược Hạm kiên quyết nói. - Được thôi, thành giao. . . - Thẩm Mặc đầu hàng. Đều nói nữ nhân đã hoài thai như lập công lớn, Nhược Hạm như thiên tiên cũng không thể ngoại lệ. Nữ nhân hạnh phúc đều là cái dạng này, lời này quả thật thấu đáo. ~~ Lúc này Thẩm Mặc đã không chỉ coi Nhược Hạm như là lão bà, mà coi nàng như. . . Bồ Tát! Thành tâm nịnh hót, còn phải cẩn thận phụng dưỡng, ngoại trừ được được được, thì chính là đúng đúng đúng. Trước kia cuộc sống công tác muôn màu muôn vẻ, giờ thoáng cái đã biến thành phòng Thiêm áp và hậu trạch hai nơi một đường chạy qua chạy lại, nhưng y vẫn rất thích thú, vui vẻ chịu đựng. /phòng Thiêm áp: Phòng làm việc chủ quản của quan trên trong quan phủ. Chỉ là cứ như vậy, sự quan tâm đối với những người khác và công việc khó tránh khỏi thiếu thốn, cũng may chính vụ của thành Tô Châu đã đi vào chính quy, mấy người Hải Thụy, Quy Hữu Quang, Vương Dụng Cấp đều tự phụ trách một khâu, chí ít duy trì vận hành hằng ngày là không thành vấn đề. Cho nên hiện nay tất cả coi như bình thường, chỉ có một người lại gấp đến độ như kiền bò chảo nóng, đó chính là Mao Hải Phong. Mao Hải Phong kỳ thực đã viết sẵn di chúc, và mang theo tâm tình bi quan tới đây, hắn vô cùng lo lắng vạn nhất bị quan phủ vĩnh viễn giữ lại và trở về không được, con trai, lão bà, tài sản của mình sẽ hoàn toàn trở thành của người khác. Nhưng hiện thực so với dự tính lại không hề như nhau một chút nào, hắn nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình nhất. Thẩm Mặc đón tiếp hắn đến trong phủ, an bài tốt phòng trọ tốt nhất. . . Cái loại khóa viện mà có hồ nước, bên trong rường cột chạm trổ, bài biện xa hoa, còn đốt hương, giường ngủ mềm mại, chăn ấm áp, làm cho Mao Hải Phong vốn quanh năm phiêu bạt tại trên biển, chỉ có thể ngủ ở khoang thuyền chật hẹp ẩm ướt lại giống như mỗi ngày được ở trong hoàng cung vậy. Còn có bốn người đầu bếp với bốn tuyệt kỹ, hắn muốn ăn món Huy Châu thì có Huy Châu, muốn ăn món Chiết Giang thì có Chiết Giang, ngay cả các món ăn có hiếm lạ cũng có thể tìm được nguyên liệu, rồi chế biến ra. Làm cho Mao Hải Phong quanh năm phiêu bạt trên biển, thường xuyên ăn tôm cua sống lại giống như mỗi ngày được ở trong hoàng cung vậy. Lại có thị nữ hoàn phì yến sấu, hình dạng dễ thương, cả ngày như oanh như yến vờn quanh bên người hắn. Tất cả khiến hắn y phục đưa tận tay, cơm đút tận miệng, hầu hạ hắn chẳng khác nào đại gia, ngay cả rửa chân cũng không phải tự mình động thủ, làm cho Mao Hải Phong quanh năm phiêu bạt trên biển, mấy tháng cũng không tắm giặt thay quần áo lại giống như mỗi ngày được ở trong hoàng cung vậy. /hoàn phì yến sấu: Hoàn chỉ Dương Ngọc Hoàn cũng chính là Dương quý phi, nàng hơi béo, nhưng béo rất đẹp, yến là chỉ Triệu Phi Yến, nàng gầy như chim én, cho nên gọi Phi Yến. Hoàn phì yến sấu hình dung nữ tử có hình thái khác nhau, mỗi người có mỗi vẻ đẹp riêng. Nếu như ở trong nhà mãi cũng chán thì sẽ có người phục vụ hắn, Hổ Khâu tháp, Hàn Sơn tự, Sư Tử lâm, Thương Lãng đình, muốn đi nơi đâu chơi thì đi đó, làm cho Mao Hải Phong cảm động không biết nói gì hơn. Tuy nhiên hắn cũng không có vui đến quên cả trời đất, bởi vì hắn mang theo nhiệm vụ tới đây, dựa theo chỉ thị của ba nuôi hắn, hắn muốn tiến hành đi sâu đàm phán với Thẩm Mặc, để mà xác định thái độ của đối phương, tới cùng có thành ý đàm phán hoà bình hay không. Nhưng Thẩm Mặc hình như không muốn nói chuyện chính sự, y bảo người dẫn theo Mao Hải Phong, đi tham gia hết yến hội này lại tới yến hội khác, để cho y rốt cuộc kiến thức được cuộc sống của người thượng lưu; còn bỏ tiền cho y đi đổ phường, kỹ viện để tiêu khiển, cho hắn biết Tô Châu được xưng là thiên đường nhân gian, không chỉ bởi vì mấy lâm viên quan tuyệt thiên hạ! Cảm tình của Mao Hải Phong đối với Thẩm Mặc có thể nói là càng ngày càng tăng, chỉ là chung quy cũng không có thấy người, khiến trong lòng hắn thấp thỏm không yên, rốt cuộc nhịn không được đến phòng Thiêm áp cầu kiến. Vệ sĩ cũng không ngăn cản hắn, Mao Hải Phong thuận lợi gặp được Thẩm Mặc đang phê duyệt văn kiện. - Ai da, Hải Phong huynh. Thẩm Mặc đặt xuống văn kiện trong tay, đứng dậy nghênh đón: - Mau mời ngồi. Lại phân phó vệ sĩ: - Đem cái áo bào màu đỏ của ta tới đây. Nói đến cái đó vẫn là hôm ấy Lục Đỉnh đưa cho y nữa chứ, lá trà còn chưa uống hết, Lục gia của Tô Châu cũng đã như hoa vàng ngày mai, thật khiến người thổn thức khôn xiết. ~~ Ban đầu Mao Hải Phong dự định nói thẳng, chất vấn Thẩm Mặc khi nào thì mới có thể bắt đầu đàm phán, hiện tại lại bị sự nhiệt tình của Thẩm Mặc làm cho cảm động, lại nghĩ tới người ta thịnh tình khoản đãi mình, cảm thấy mình không thể nói gượng gạo quá, thế là hắn vắt óc muốn tìm một thuyết pháp nào đó khéo léo một chút. Thẩm Mặc nhìn cổ họng hắn cứ ấp úng, như thể bị táo bón vậy, bèn thân thiết nói: - Sao thế Hải Phong huynh, có phải chỗ ở không thoải mái, hay là ai dám tiếp đón huynh không được chu đáo? Rồi khoát tay chặn lại: - Huynh cứ việc nói ra, ta sẽ trút giận cho huynh! - Không phải đều không phải. Mao Hải Phong vội vàng lắc đầu: - Chỗ ở của ta rất tốt, sống rất thoải mái, thật cứ như thiên đường vậy. - Thế huynh là? - Thẩm Mặc khó hiểu hỏi. - Là như thế này. Trong lòng Mao Hải Phong đã lên kế hoạch, gãi gãi cổ nói: - Đại nhân xem huynh đệ ta tới nhiều ngày như vậy, nhận được sự thịnh tình khoản đãi của đại nhân, ta cũng cảm thấy rất ngại, nói cái gì thì cũng phải mời lại đại nhân một lần! Nói chuyện trên bàn rượu đã có hơn 2000 năm lịch sử rồi, Mao Hải Phong thầm nghĩ, ta mời ngươi ăn cơm, ba ly vào bụng rồi, sau đó sẽ làm rõ mọi chuyện, cho dù nói chuyện không được, cũng sẽ không tổn thương đến tình cảm mà? Sợ Thẩm Mặc không đáp ứng, Mao Hải Phong còn bồi thêm một câu: - Đã coi ta là huynh đệ thì thiết phải đồng ý. Thẩm Mặc còn có thể nói cái gì, đành phải cười nói: - Cung kính không bằng tuân mệnh, nói một chút thời gian địa điểm đi. - Chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ ngày hôm nay đi. Mao Hải Phong đại hỉ: - Ta ra ngoài đặt phòng trước, xong việc trời gần tối sẽ chờ đại nhân ngay tại tiền viện. . . Ta phải đi đây, Tô Châu kẻ có tiền rất nhiều, chậm sẽ không có chỗ mà ngồi. Nói xong liền hấp tấp đi ngay. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Thẩm Mặc cười khổ lắc đầu, rồi lại tiếp tục phê duyệt công văn của y. Đợi mặt trời ngả bóng, ánh sáng bắt đầu lờ mờ, Thẩm Mặc liền buông bút, duỗi thắt lưng nói với Thiết Trụ: - Nghỉ sớm một chút đi, ta ra phía sau thay y phục, ngươi thu dọn lại những thứ này cho ta, xong việc thì nghỉ ngơi đi. Hiện tại Thiết Trụ và Tam Xích đã phân ban, người trước phụ trách an toàn của nội viện, người sau chuyên môn theo đại nhân. Đi tới hậu viện, chỉ thấy Nhu Nương đang phơi đồ ở bên ngoài, rồi nàng từ từ đi vào buồng trong. Thẩm Mặc vội đuổi vài bước chạy theo, xốc lên rèm cửa thì đã nhìn thấy Nhu Nương và Nhược Hạm đang vội vội vàng vàng thu thập sổ sách. Thấy y đi vào, Nhược Hạm giống như tiểu hài tử đang ăn vụng mà bị bắt quả tang, co cổ lại không dám ngẩng đầu lên. - Làm gì vậy? - Thẩm Mặc hỏi. - Đọc. . .đọc sách. - Nhược Hạm chột dạ cười nói: - Chàng không phải bảo thiếp buồn chán thì đọc sách sao? Thẩm Mặc thở dài nói: - Sổ sách cũng là sách à? - Chắc vậy, đều là giấy trắng mực đen mà. - Nhược Hạm cười xòa: - Đừng nóng mà, thiếp chỉ muốn làm tí việc để giải khuây thôi. Thẩm Mặc lại không dám thật sự giáo huấn nàng, trừng mắt với Nhu Nương: - Nàng cũng vậy, bảo nàng trông coi phu nhân, kết quả lại còn làm phản luôn. Nhu Nương le lưỡi, nhỏ giọng nói: - Nô tỳ đi chuẩn bị cơm tối cho lão gia. - Không cần. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Thay y phục cho ta đi, buổi tối có một bữa tiệc nên chắc không ăn ở nhà. - À. Nhu Nương liền mở tủ quần áo, tìm kiếm một bộ y phục thích hợp. Thấy Thẩm Mặc còn bực dọc, Nhược Hạm cũng bĩu môi nói: - Nhân gia thực sự buồn đến thế sao. Vừa thấy nàng bĩu môi, Thẩm Mặc lập tức nhớ tới lời dặn của sư thái: "Phải để cho nàng bảo trì tâm tình bình thản." y đành phải gượng cười nói: - Không có việc gì. Thấy mình dặn dò đủ điều mà nàng vẫn không nghe lời, y quả thực có chút không vui. - Ừh. . . - Nhược Hạm nhỏ giọng nói. ~~ Khi Thẩm Mặc xuất hiện tại tiền viện, Mao Hải Phong đã chờ sẵn ở đó, cũng không nói gì nhiều, hai người liền lên xe xuất phủ, chạy thẳng đến Đông Nam thành. Đi được một đoạn, Thẩm Mặc khó hiểu nói: - Hướng này hình như là đi đến nơi đó. Cũng giống như toàn bộ nam nhân, mặc dù chưa hẳn đã đi qua nơi thanh nhạc, nhưng nhất định đối với vị trí của nó thuộc như lòng bàn tay. - Này, nơi này của đại nhân kẻ có tiền nhiều lắm. Mao Hải Phong oán giận nói: - Ta chạy hết bảy tám tửu lâu, người ta đều nói là bao sương buổi tối đã có người đặt trước hai ngày rồi. Rồi ngả tay nói: - Mời đại nhân ăn cơm cũng không thể đi đại sảnh được, ta bị chê cười thì đại nhân cũng khó coi mà! - Cho nên huynh làm gì? - Thẩm Mặc cười gượng hỏi. - Đúng vậy, bọn họ nói trong thanh lâu đều là nơi được đặt hôm đó! Mao Hải Phong nói như đúng rồi: - Ta nghĩ thấy cũng vừa lúc, chúng ta ăn trước, ăn xong rồi sẽ đi chơi, một con rồng không cần phải đổi tới hai nơi mà! Thẩm Mặc toát mồ hôi, thầm nghĩ: "Tên nhóc nhà ngươi sao có thể mang ta đến nơi như thế chứ? Chí ít cũng phải nói sớm để cho ta còn hoá trang rồi mới đến." Thấy y khó xử ra mặt, Mao Hải Phong vội vàng hỏi: - Sao thế đại nhân? - Ta, ngươi. . . - Thẩm Mặc dở khóc dở cười nói: - Ta là quan phụ mẫu, đi đến những nơi như vậy. . . - Ôi. . . Mao Hải Phong vỗ đầu nói: - Đại nhân xem, ta lại quên mất thể diện của ngài rồi. Rồi có chút ấm ức nói: - Vậy thì ta trở về đi. . . - Cũng không cần. Trong lòng Thẩm Mặc mơ hồ có chút chờ mong, những nơi đó đều rất có lực mê hoặc đối với toàn bộ nam nhân, nhất là người chưa từng đi qua, cho nên y không đành lòng cự tuyệt hảo ý của Mao Hải Phong, liền nhỏ nhẹ nói: - Việc mất hứng thì ta sẽ mặc kệ, tuy nhiên mời Hải Phong huynh đáp ứng ta ba việc. - Đại nhân cứ nói - Thấy lại có cơ hội, Mao Hải Phong hưng phấn nói: - Ta sẽ đáp ứng hết. - Đầu tiên, phải nghĩ biện pháp không đối mặt với những khách nhân khác. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Trong số bọn họ khó tránh khỏi có người nhận ra ta. - Việc này khẳng định không thành vấn đề. Mao Hải Phong cười nói: - Chúng ta từ cửa sau ngồi xe đi vào, có thể trực tiếp chạy đến tiểu viện của ta bao. - Tiểu viện? - Thẩm Mặc bất chấp mặt mũi, nhẹ giọng hỏi. - Thì ra đại nhân không thường đi qua những nơi đó. Mao Hải Phong là người quá thẳng thắn, nghĩ gì là nói đó, làm cho Thẩm Mặc rất xấu hổ, cười gật đầu nói: - Mười sáu tuổi ta đã làm quan. . . Mao Hải Phong chỉ là thuận miệng cảm thán, liền đem bố cục của kỹ viện giảng giải cho Thẩm Mặc nghe, thông thường phía trước là lâu, phía sau là dãy tiểu khóa viện, có thể lý giải thành, phía trước là đại sảnh, phía sau là bao sương là được. Lúc này Thẩm Mặc mới yên tâm, lại cười nói: - Thứ hai, huynh cũng không thể gọi ta là đại nhân nữa. - Đó là đương nhiên. - Mao Hải Phong cười ha ha nói: - Vậy ngài nói gọi là gì? - Gọi ta Văn Thanh huynh đi. Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, liền dùng tên chữ của Từ Vị đã từng dùng, rồi tận dụng tái chế lại: - Thẩm Văn Thanh. - À, được. Mao Hải Phong thầm đọc mấy lần, vững tin nhớ kỹ rồi mới nói: - Thứ ba thì sao? - Thứ ba à. Thẩm Mặc ho khan vài tiếng nói: - Chúng ta cơm nước xong sẽ trở về, cũng không thể ngủ lại. - Việc này không thể đáp ứng được. Mao Hải Phong lắc đầu cười nói: - Đi đến những nơi đó mà chỉ ăn cơm không chơi, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười. - Ài, Hải Phong có điều không biết. Thẩm Mặc đành phải ăn ngay nói thật: - Đệ muội của huynh vừa mới có thai, ta cũng không thể chọc nàng tức giận. - Thật hả, chúc mừng chúc mừng! Mao Hải Phong thoáng bừng tỉnh đại ngộ, lòng vẫn còn buồn phiền: - Năm ngoái ta vừa mới sinh con trai, biết nữ nhân vào lúc này rất khó chăm! Ngươi còn đánh không được, mắng cũng không được. Hảo trượng phu số 2 Mao Hải Phong liền nói: - Được thôi, ngày hôm nay chúng ta sẽ phá vỡ quy củ, chỉ ăn cơm, không ngủ lại. Thẩm Mặc cảm thấy rất mất mặt, liền nói: - Lần sau nha, lần sau. . . ~~ Đang khi nói chuyện thì xe ngựa dừng lại. Thẩm Mặc khẽ mở cửa sổ xe ra một khe hở thì nhìn thấy đã tới cổng sau, rồi lại thấy một dãy xe ngựa cỗ kiệu đón tiếp khách đều đứng ở cửa, một hàng đèn lồng từ cửa viện kéo dài cho đến bên tròng phòng, chiếu rọi trong viện sáng như ban ngày, trong vài tòa tiểu lâu thấp thoáng dưới hàng cây truyền đến từng tiếng đàn sáo, những tiếng nói cười pha vào nhau. Trong không khí bồng bềnh son phấn hương khí, hồn xiêu phách lạc, khiến người tiêu hồn. Lại nghe được bên ngoài có quy công nhiệt tình nói: - Khách quan, hoan nghênh tới Tiêu Tương lâu chúng tôi! Ngài có hẹn hay là tùy duyên? /Quy công: nam nhân làm việc trong kỹ viện.