Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 428 : Hải Thụy phản kích

Tống Sĩ Kiệt trong lòng giật đánh thót, biết rằng mưu mô hôm qua bị đối phương dự kiến trước rồi, nên bắt ngay tại trận! Từ Ngũ thầm kêu may mắn :" May mà hôm qua mình không tự đi.” - Có điều chuyện này thật là kỳ quặc. Hải Thụy chậm rãi nói: - Sao ngày hôm qua ta nói khai quan nghiệm thi, nửa đêm có người đào phần mộ Ngụy gia. - Chắc là trùng hợp. Tống Sĩ Kiệt cười khan. - Trùng hợp? Thế này thì quá là trùng hợp rồi, một vụ án lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Hải Thụy trầm giọng nói: - Đây rõ ràng là có kẻ ý đồ cản trở khai quan, che giấu chân tướng sự thực! Nói rồi vỗ mạnh đường mộc: - Đám trộm mộ các ngươi, ai ở đằng sau sai khiến các ngươi. Đám trộm mộ có chút do dự, liền nghe Hải Thụy vỗ đường mộc cái nữa, uy hiếp: - Bản quan kém kiên nhẫn, nếu không khai đúng sự thực, đành dùng hình thôi. Tức thì có nha dịch hùng hổ xông tới, bày đủ các loại dụng cụ tra tấn trước mặt đám trộm mộ. - Dùng hình. Hải Thụy không cho bọn chúng chút cơ hội nào, hạ lệnh ngay. Ai hi vọng đám trộm mộ có tín nghĩa được? Ba gậy đánh xuống, mấy tên trộm mộ khai nhận, có người thuê bọn chúng làm. - Kẻ nào? - Hắn? Đám trộm một chỉ vào một trên trong nhóm: - Chính là hắn dẫn bọn tiểu nhân tới, hắn chỉ rõ phần mộ muốn dời, nhưng không ngờ bị bắt ngay tại chỗ. Đám đông đồng loạt nhìn sang tên gia hỏa mặt xám như tro tàn, Hải Thụy mắt tinh trí như tốt, không lâu liền cười lạnh: - Hôm qua ngươi tới cùng Từ Ngũ. Kẻ kia giật nảy mình: - Không phải, tiểu nhân tới xem náo nhiệt! Hôm qua tiểu nhân nghe xong, biết hôm nay sẽ khai quan nghiệm thi, không chịu nổi tò mò muốn xem xem bên trong rốt cuộc là cái gì? - Ồ, hắn là như thế à? Hải Thụy đem ánh mắt chuyển sang mấy tên trộm mộ kia: - Dựa theo Đại Minh Luật, phàm kẻ đào phần mộ, khai quan thấy xác, treo cổ; kẻ chưa mở tới quan quách, đánh một trăm trượng, đầy ba năm. Nếu như các ngươi không nói thật, vậy bản quan cho các ngươi được toại nguyện; nếu như khai thật, bản quan có thể xử nhẹ, không truy cứu tội lỗi cũ nữa. Đám trộm mộ bị hắn dụ dỗ như thế, liền ta phụ người không để người phụ ta, liền mồm năm miệng mười nói: - Đại nhân, chuyện không phải như vậy đâu, là do hắn muốn chúng tôi mở quan tài xong, hủy xác xóa dấu vết. - Ồ... Hải Thụy nhìn sang tên kia: - Ngươi nói sao nhỉ? - Bọn chúng ngậm phân phun người! Kẻ đó tất nhiên không thừa nhận. - Không sao. Hải Thụy cười nhạt: - Chỉ bằng vào cái tột tổ chức đào mộ, có thể đánh một trăm trượng, đầy ba năm rồi. Tiếp đó mặt biến đổi, ném ra một tấm thẻ lệnh: - Đánh. Nha dịch trái phải đồng thời quát lên, ấn kẻ kia xuống đất, vung thủy hỏa côn to như cổ tay lên, bùm bụp đánh xuống. Những cái gậy đó đánh vào chỗ thịt mềm, vài cái thôi là đù khiến người ta thở không ra hơi. Kẻ đó chịu được mấy gậy đã gào lên thảm thiết: - Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiểu nhân khai ... Tiểu nhân tên là Hứa Phát, là gia đinh của Ngũ gia... Tiểu nhân, phung lệnh làm việc, không thể tự làm chủ, mong đại lão gia thứ thội. - Phụng lệnh của ai? Hải Thủy trầm giọng hỏi. - Ngũ gia, à, không, Từ Ngũ. Kẻ đó rụt cổ lại. - Nếu muốn giảm tội phải nói thật. - Vâng ... Từ Phát phều phào nói: - Ngũ gia, Tống tiên sinh, tiểu nhân không nghe các vị được nữa. Hắn không dám nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Từ Ngũ, liền đem chuyện hai người dặn hắn hủy xác xóa dấu vết kể chi tiết từ đầu tới cuối. Từ Ngũ mồ hôi như tắm, mắt đờ đẫn, Tống Sĩ Kiệt nhỏ giọng trấn an: - Đừng sợ, tất cả có ta ở đây rồi. Liền bước ra nói: - Đại nhân, lời của kẻ này không đáng tin. Hải Thụy cười nhạt: - Ngươi còn muốn cãi láo thế nào? - Đại nhân còn có điều chưa biết, kẻ này ham đánh bạc, thường trộm đồ trong phủ. Tống Sĩ Kệt chỉ Từ Phát nói: - Hôm trước vừa mới bị Từ Ngũ gia trách phạt, vì thế trong lòng thù hận, tất nhiên muốn vu oan hãm hại Từ Ngũ gia. Từ Ngũ cũng hiểu ra, nói lớn: - Đúng thế, tiểu nhân oan uổng, không sai phái hắn. Hải Thụy không kìm được cươi nói: - Chẳng trách người ta thường bảo "trạng sư mà lên tiếng, trắng cũng biến thành đen." Quả nhiên là đảo lộn trắng đen, nói như hát hay vậy. Bởi vì Tống Sĩ Kiệt có công danh, Từ Ngũ cũng vừa mua được chức sinh viên, cho nên không thể dùng hình phạt, gặp phải loại thầy cãi này, đúng là làm người ta đau đầu. Thẩm vấn đi vào chỗ bế tắc, Hải Thụy biết, mốn làm Tống Sĩ Kiệt không nói được gì, thì phải cậy miệng Từ Ngũ. Kỳ thực hôm qua sau khi về thành, hắn đã có kế sách rồi, hơn nữa đã hỏi người có liên quan. Liền quay sang Từ Ngũ : - Hôm thanh minh ngươi ở đâu? - Bẩm lão gia, hôm đó là tiết Thanh Minh, học sinh nhớ đặc biệt rõ ràng, căn bản là không rời thành, mà ở nhà, cùng một số văn hữu ngâm thơ làm từ cho vui, học sinh còn làm một bài thơ. Xin đại nhân xem qua. Nói rồi sai người lấy ra một cuộn giấy, trình lên cho Hải Thụy. Hải Thụy mở ra xem, thấy một bức sông nước đầu xuân, bên trên viết bài thơ nhỏ : Xin hỏi lầu tây nơi nào đẹp Đồng cỏ mướt xanh trời trong vắt. Người dựa vào cây đủ cười. Chim tìm hoa khiến xuân ngây ngất. Phía dưới còn có con dáu của Từ Ngũ, thời gian là Thanh Minh năm nay. Hải Thụy cau mày hỏi: - Đây là bài thở ngươi sáng tác à? Trong lòng không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ :" Quả nhiên là làm nhiều điều bất nghĩa sẽ tự hại minh! Không ngờ hắn nạp mạng lên rồi." - Đương nhiên. Từ Ngũ ngẩng đầu lên. Tống Sĩ Kiệt ở bên cạnh biến sắc mặt, hỏi khẽ: - Việc này sao không thương lượng với ta trước. - Làm thế là vì Tam công tử muốn tốt cho ta. Từ Ngũ đắc ý nói, như có được vinh diệu cực lớn. - Không được ồn ào. Hải Thụy sớm nhận ra không thể để hai tên đó ở cùng một chỗ, nếu không bản thân có khoét bao nhiêu lỗ thủng, cái miệng của Tống Sĩ Kiệt cũng lấp kín hết, liền gõ đường mộc: - Tả hữu đâu? - Có. - Đem hai kẻ này tách ra. Hải Thụy hạ lệnh: - Chưa được ta cho phép, Tống trạng sư không được nói. - Tiểu nhân kháng nghị. Tống Sĩ Kiệt cao giọng nói, còn chưa dứt lời thì bị nha dịch kéo sang một bên, bịt miệng lại, ú ớ nói không thành tiếng. - Từ Ngũ. Hải Thụy hỏi: - Bài thơ này do ngươi làm thật sao? Hắn cố ý thuận theo Từ Ngũ, đêm "lệnh" nói thành "thơ". Từ Ngũ gật đầu nói: - Đương nhiên rồi, không tin học sinh đọc lại cho ngài nghe .... Liền đọc không sai chữ nào, hết sức lưu loát. Hải Thụy vỗ tay nói: - Quả nhiên là thơ hay, chắc phải sách được với Lý Bạch Đỗ Phủ. - Đương nhiên... Từ Ngũ hoàn toàn không biết hai chữ "khiêm tốn" viết như thế nào. Hải Thụy cười : - Có thể đạt tới trình độ này, chắc chắc không thể thiếu mười mấy năm dùi mài bên song cửa nhỉ? - Ồ, chuyện này thì... Từ Ngũ trầm ngâm một lúc, nghĩ :" Dù sao nói khoác chẳng mất thuế." Liền nói vung lên: - Đúng là mất mười mấy năm vất vả đèn sách. - Đã đọc được những bộ sách nào rồi? Hải Thụy hỏi tới. Nghe lời này đầu óc Tống Sĩ Kiệt nổ uỳnh một cái, thầm chửi :" Thằng ngu này sao lại nói một tấc đến trời như thế!" - À .. Có Bách Gia Tính, còn có Thiên Tự Văn... Đó là hai bộ sách duy nhất mà hắn biết. - Mười mấy năm mà đọc được có hai quyển sách đó thôi à? Hải Thụy nói có chút mỉa mai, người xunh quanh cười ầm cả lên. Từ Ngũ cũng phát hiện ra mình lỡ miệng, lòng thắt lại, không kìm được quay sang cầu cứu Tông Ttiên sinh. Nhưng thấy Tống Sĩ Kiệt bị ấn chặt xuống đất, đầu không ngẩng lên nổi. Hải Thụy cầm bút viết một chữ, giơ lên hỏi: - Ta hỏi ngươi, đây là chữ gì? - À... Từ Ngũ hai mắt trố ra. - Ngay cả chữ "ngu" cũng không nhận ra. Hải Thụy cười khẩy: - Còn dám nói mình biết làm thơ, ta thấy ngươi ngồi đâu làm bẩn ở đó. Nói rồi gõ mạnh đường mộc: - Nô tài to gan, dám giả vờ nhã nhặn, tự nhân là sinh viên. Người đâu, đại hình hầu hạ. Nha dịch hô vang đáp lại, rồi tiếp ngay đó có mấy bộ hình cụ ném ầm ầm tới trước mặt. Từ Ngũ vừa thấy cảnh này thì hai chân mềm ngũn ra, xụi lơ trên mặt đất nói: - Học sinh là sinh viên thật mà, đại nhân không được dùng hình phạt. - Ngay cả chữ cũng không biết mà dám nói là sinh viên? Hải Thụy cười lạnh: - Dám nói mình không phải giả mạo sao? - Đại nhân không tin có thể hỏi giáo dụ trong huyện ... Từ Ngũ không cam tâm, vẫn cố cãi. - Giáo dụ Côn Sơn ở đâu? Hải Thụy cao giọng gọi. - Có tiểu nhân ... Không ngờ có người đáp lời đứng ra, quả nhiên là Chu Khải Sơn, giáo dụ Côn Sơn. Lời đáp này không lớn, nhưng như tiếng sấm nổ giữa trời quang, làm đám Từ Ngũ ngây ra như gà gỗ , thì ra Hải Thụy sớm đã hoài nghi thân phận của hắn, cho nên tìm cả giáo dụ tới rồi. Còn Chu giáo dụ ăn tiền nhà họ Từ, len lén làm bổ xung học tịch cho Từ Ngũ, nhưng hiện giờ hắn ngay cả chữ "ngu" cũng không nhận ra, nếu còn nhận hắn là sinh viên của bản huyện thì kẻ đầu tiên bị trị tội chính là Chu Khải Sơn rồi ... Cân nhắc hồi lâu, Chu giáo dụ mới khom người đáp: - Đại lão gia, hắn không phải là sinh viên bản huyện. - Ngươi nói láo. Từ Ngũ tức giận: - Một nghìn lượng bạc kia của ta chẳng lẽ đem nuôi chó à? - Đại lão gia minh giám. Chu giáo dụ lấy từ trong ống tay áo ra một tấm ngân phiếu, còn cả một phong thư, dâng lên nói: - Đây là là thư của Tam công tử Từ gia huyện Hoa Đình, còn có một ngàn lượng bạc, bọn họ nhờ ti chức làm học tịch cho kẻ tên Từ Ngũ ... - Nói như thế là ngươi nhận hối lộ làm trái rồi? Hải Thụy mặt lạnh tanh nói. - Không thể tính như thế. Chu giáo dụ kỳ thực hôm qua đã được Hải Thụy triệu kiến rồi, biết rằng mình làm nhân chứng "bẩn", là có thể bình an vô sự. Lúc này ung dung nói: - Mặc dù bị quyền thế Từ gia uy hiếp, ti chức không dám trả số tiền này về, nhưng ti chức được đọc sách thánh hiện, há có thể làm nhục thánh nhân? Cho nên không dám, cũng không đem tên của Từ Ngũ điền vào danh sách. Vị Từ tam thiếu gia tự cho mình là thông minh kia suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, sinh viên tuy nhỏ, nhưng là cơ sở của cả tầng lớp quan liêu, đâu phải một tên giáo dụ nho nhỏ có thể tùy ý sửa đổi được. - Nói như thế huyện học không có kẻ này? Hải Thụy nhìn Từ Ngũ mặt vàng như nghệ nói. - Hồi bẩm đại nhân, bản huyện học không có kẻ này. Giáo dụ xác nhận. - Ngươi dám mạo danh sinh viên à? Mày kiếm của Hải Thụy nhướng lên, khí thế bao phủ xung quanh, vỗ mộc đường quát: - Dùng hình cho ta. Tức thì có hai nha dịch cầm một bộ giáp côn đi tới. Món đồ chơi này là một tấm gỗ, trên dưỡi có hai cái khóa, đem tay phạm nhân cố định chắc. Sau đó dùng thừng da dê xuyên qua ba cây gậy, buộc lên hai chân của phạm nhân, hai tay cũng được phục vụ như vậy. Chỉ khác là ba cây gậy đổi thành mười một que gỗ cứng, có thể mới kẹp được mười ngón tay của phạm nhân vào. Từ Ngũ được "vũ trang toàn bộ", nha dịch hành hình siết chặt thừng da trâu, bên trên kẹp mười ngón tay, phía dưới kẹp mắt cá chân. Lại đem gỗ cững xuyên qua nút thừng, cứ xoay một phần là siết chặt thêm một phần. Xoay mười vòng là thậm chí có thể kẹp nát cả mắt cá chân cũng chẳng phải là khó khăn gì. Có điều khả năng chịu đựng đau đớn của Từ Ngũ hiển nhiên rất thấp, gậy gỗ mới quay được ba vòng đã kêu lên như heo bị chọc tiết, toàn thân co giật, hét lớn : - Tiểu nhân khai, tiểu nhân khai. Hải Thụy mệnh lệnh thủ hạ tạm dừng tay, nhưng không tháo dụng cụ tra tấn, hỏi Từ Ngũ vẫn đang dao động tìm cách chống đỡ: - Mau mau đem chuyện ngươi chiếm đất đai người khác, đánh chết dân lành khai đúng ra theo sự thực. Đau đớn đã áp đảo lý trí của Từ Ngũ, liền kể sạch bách mọi chuyện ra, đem chuyện mình nhắm vào thổ địa Ngụy ra thế nào, câu kết thư lại hộ phòng đem ruộng đất của họ Ngụy sửa thành của mình, sau đó đem hiến cho Từ gia Tùng Giang ra sao, lại phái người đi cưỡng chiếm rồi phát sinh xung đột, bị Ngụy gia đánh lui thế nào; tiếp đó xin ti tuần kiểm ra mặt, đánh chết Nhị lang Ngụy gia, rồi chỉ đành mua chuộc huyện lệnh, bảo ngỗ tác kiểm nghiệm không thương tích thếo nào, tiếp đó bắt hai người con trai khác của nhà họ Ngụy, cuối cùng đuổi cha con Ngụy gia ra khỏi Côn Sơn. Từ đầu tới cuối khách không sót chuyện gì. Chủ mưu đã khai rồi, mấy tên đồng phạm còn lại tất nhiên không có lý do gì kháng cự nữa! Cả đám chủ bạ, thư lại, ngỗ tác, tuấn kiểm Côn Sơn đều khai nhận tội danh của mình. Hải Thụy bắt bọn chúng lăn tay ký nhận xong, nhìn đám ô lại ác bá quỳ dưới đất, không kìm được lửa giận ngùn ngụt, vỗ mạnh bàn nói: - Đám các ngươi tham tàn phạm pháp, làm toàn việc xấu, câu kết với nhau, hãm hại người tốt! Đám ung nhọt các ngươi không trừ, bách tính vĩnh viễn không có ngày an lành. Người đâu, đem toàn bộ đám ác ôn này vào ngục. - Vâng. Khiếp sợ trước chính khí sáng ngời của Hải đại nhân, đám nha dịch vang giọng đáp lời. Đợi toàn bộ đám tù phạm bị nhốt lên xe tù chở đi, Hải Thụy vẫn còn chưa chịu thôi, ánh mắt sáng quắc quét mắt qua đám đông, trầm giọng nói: - Chỉ một tên ác bá nho nhỏ mà điều động được quan lại toàn huyện phối hợp, chưa nói tới việc cướp đoạt ruộng đất, còn gây ra án mạng tày đình, rồi đem chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thành không có! Cho thấy cái huyện Côn Sơn này nhơ bẩn thế nào. Tới đó giọng điệu rõ ràng hạ xuống, mặt đầy đau đớn: - Không biết có bao nhiêu oát khuất bất bình bị chìm trong vũng nước bẩn này, Hải Thụy ta tuy bất tài, tạm nhiếp chính phụ mẫu một phương, cũng phải vì lê dân bách tính quét hết oan khuất, giương cao chính nghĩa, trả lại cho dân ao nước sạch. - Các ngươi báo cho toàn huyện biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, huyện nha Côn Sơn mở cửa nhận cáo trạng. Hải Thụy cao giọng tuyên bố: - Phàm là người có oan khuất bất bình là có thể tới cáo trạng, các ngươi không được đe nẹt, không được dọa dẫm, nếu kẻ nào làm trái, thì vào đại lao làm bạn với những kẻ kia. Cả đám dạ ran. Hải Thụy nhìn một vòng mới phát hiện ra tên trạng sư Tống Sĩ Kiệt vẫn đang bị bịt miệng đè dưới đất, liền lệnh người thả hắn ra. Vừa mới được buông tha, Tống Sĩ Kiện vội vàng nói: - Đại lão gia, trạng sư là nghê nuôi gia đình của tiểu nhân, có người trả tiền, bảo tiểu nhân giúp biện giải, tiểu nhân có thể không làm sao? Không làm thì chết đói. Nhưng bọn chúng phạm tội có liên quan gì tới tiểu nhân chứ. - Khéo miệng cãi cùn. Hải Thụy cười lạnh: - Ngươi rõ ràng là biết những kẻ này phạm pháp, nhưng vẫn cứ tiếp tay cho giặc, bịa đặt ra những lời dối trá, dốc toàn lực giúp thoát tội cho bọn chúng, ý đó cho bọn chúng thoát khỏi chế tài của quốc pháp, không phải là đồng mưu bao che là cái gì? - Nhưng Đại Minh Luật không quy định đi kiện thay người khác là cùng tội với người đó. Tồng Sĩ Kiệt vẫn cãi cố: - Hơn nữa tiển nhân là sinh viên thực sự, đại nhân có thể đi tra, không có chút giả dối nào. - Đừng có cho rằng có thân phận tú tài là bản quan không trị tội của ngươi được. Hải Thụy cười lạnh: - Ta có thể giao ngươi cho nguyên quán, bảo ngươi "phậm hạnh không đoan chính, không tu dưỡng học hành", khai trừ học tịch của ngươi. Nói rồi vỗ bàn xử án quát: - Đại minh mặt dù không viết xử trí kẻ kiện cáo thay người khác, nhưng ta có thể lấy tội danh "bao che cho chủ mưu" định cùng tột, dựa vào phán quyết của Từ Ngũ để định tội ngươi! Lần này hắn chết chắc rồi, dù ngươi không chết, cũng sẽ bị đánh trăm gậy, đầy ba nghìn dặm, vĩnh viễn không tha về. Tống Sĩ Kiệt biết lần này thua rồi, gặp phải huyện thái gia còn hiểu luật pháp, vận dụng luật pháp thuần thục hơn cả mình, mình đúng là cá nằm trên thớt, cho dù còn có thể giãy dụa, nhưng không thoát khỏi vận mệnh bị giết mổ. Nghĩ rõ điều này, hắn cười khổ một tiếng, không tự biện hộ nữa, nói: - Lần này rơi vào trong tay đại nhân, chỉ đành tùy ngài xử trí thôi. Hải Thụy thấy hắn thẳng thắn như thế, ít nhất lỗi lạc hơn đám Từ Ngũ một chút, ác cảm trong lòng giảm đi, huống hồ kẻ này còn có chỗ dùng tới, liền chậm rãi nói: - Kỳ thực với ngươi, phán xử hay không đều được cả. - Ý đại nhân là sao? Tống Sĩ Kiệt hỏi. - Nếu như ngươi hợp tác với quan phủ, ta sẽ bỏ qua cho chuyện cũ. Hải Thụy nghiêm giọng: - Nếu không sẽ trừng phạt nghiêm khắc, ngươi lựa chọn thế nào? - Học sinh còn có thể lựa chọn sao? Khóe miệng Tống Sĩ Kiệt nhếch lên nụ cười khổ: - Toàn bộ nghe theo ý đại nhân. - Rất tốt. Hải Thụy gật đầu: - Ngươi ghé tai lại đây. Tống Sĩ Kiệt không còn cách nào khác tuân lệnh đi tới, nghe Hải Thụy căn dặn, không ngờ còn cười rộ lên: - Đại nhân yên tâm, đó là sở trường của học sinh. Thì ra Hải Thụy muốn hắn làm thư bạn trong nha môn, viết cáo trạng miễn phí cho người dân, gặp phải vụ án khó quyết, đi kiện giúp người dân, phải giúp cho người dân mồm miệng chậm chạp không bị thua thiệt về mặt lời nói. ~~~~~~ Rất nhanh người dân Côn Sơn chạy đi lan truyền cho nhau, "Hải Thanh Thiên" chuyên làm chủ cho dân, chuyên trừng trị các loại ác ôn. Tức thì người tới huyện nha cáo trạng xếp thành hàng dài. Hải Thụy dùng tinh lực siêu nhân của mình, xem xét kỹ từng tờ cáo trạng, nhất là những tờ "cưỡng chiếm ruộng đất, cướp bóc tài sản, gây ra án mạng", tờ nào cũng cáo trạng Côn Sơn Ngũ Hồ. Có thể nói với người dân Côn Sơn, Ngũ Hộ gây họa còn quá cả thiên tai. Trong đó Tống Sĩ Kiệt giúp sức không ít, hắn xưa nay cầm tiền giải nạn thay cho người khác, tự trào lương tâm bị chó ăn mất rồi. Hiện giờ lại có cơ hội giúp người dân sáng tỏ oan khuất, đấu lại ác ôn, mặc dù không thu được tiền tài, nhưng có được sự "tôn kính" chưa từng có. Khi nhìn thấy người được hắn trợ giúp dành thắng lợi, khấu đầu tạ ơn, Tống Sĩ Kiệt cảm thấy, cảm giác này thật là sướng con mẹ nó, ngàn vàng chẳng đổi được. Thế là hắn lập chí tẩy rửa lại linh hồn, giúp người nghèo đi kiện, giãi bày oan khuất, không làm chuyện xấu táng tận lương tâm sinh khiến con trai không có lỗ đít kia nữa.