Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 412 : Bán phá giá, tức hộc máu

Ngoài mười vạn thạch "quân lương" ra, còn có mười chiếc thuyền, ba vạn thạch lương của Hồ Tôn Hiến, cùng với Thẩm Mặc xin Mã ngũ gia, phát động toàn bang, mua được mười bảy vạn thạch lương ở dải Chiết Giang. Nói lại ngày hôm đó ở Từ phủ, ban đầu Thẩm Mặc đúng là muốn dùng giá cao mua lương thực, nhưng Lục Tích, cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ đẩy giá lên tới hai mươi lượng một thạch, y liền thay đổi chủ ý ... Có số tiền này, vì sao không ra thị trường mà mua? Hiện giờ giá lương ở các nơi chỉ có bảy tám lượng bạc một thạch, vì sao phải phung phí tiền bạc như vậy. Cho nên về sau y đua theo, hoàn toàn là để đẩy giá tăng vọt lên, kết quả khiến cho Lục Tích khóc không ra nước mắt, nuốt trái đắng lớn, dùng giá cao tới hai chín lượng bạc, bao hết lương thực của Từ gia. Đương nhiên Thẩm Mặc biết, nếu đối phương đã bỏ vốn lớn như thế, thì khẳng định sẽ đề phòng nghiêm ngặt, không để mình đi mua lương thực ở chỗ khác, cho dù có mua được cũng chẳng thề mang về được Tô Châu.. Với thực lực của cửu đại gia tộc, làm được chuyện này không khó khăn gì. Nhưng Thẩm Mặc dám làm như vậy, là vì y nhớ Tào bang tam lão Long lão gia nói một câu :" Huynh đệ Tào bang ta hơn nghìn thuyền bè, có thể đồng thời đem hai mươi vạn thạch lương vận chuyển tới các phủ Chiết Giang trước khi giá lương thực hạ." Dáng vẻ của ông ta khi ấy lưu lại ấn tượng sâu sắc với Thẩm Mặc. Nếu như có thể tranh thủ trước khi giá xuống, đem lương thực bán tới các nơi, vậy nhất định có thể mua được lương thực trước khi các nơi nhận được tin tức. Chính bởi vì có suy đoán này, y quyết đoán vứt bỏ lương thực của Từ gia, lập tức tìm Mã ngũ gia, mong ông ta nghĩ cách thu mua lương thực. Vốn cho rằng đây là chuyện gian nan, nhưng không ngờ Mã ngũ gia đồng ý ngay, vốn khi ấy Tào bang mặc dù không phụ thuộc vào nhau, nhưng dù sao cũng là cây liền canh, cùng tiến cùng lui, có bồ cầu đưa thư liên hệ với nhau, có chuyện gì đánh tiếng một cái, là tất cả đoàn kết tương trợ nhau. Thẩm Mặc khi ấy mừng không sao kể siết, đem hai trăm vạn ngân phiếu giao ra, nhờ ông ta mua lương thực thay. Mã ngũ gia không khách sáo với y, thậm chí phiếu thu cũng không viết, giống như ông ta không cần hiệp định thư của Thẩm Mặc vậy, người trên Giang Hồ chú trọng tín nghĩa, có tin mới nghĩa khí với ngươi, không tin thì có cho cũng chẳng lấy. Tiếp nhận phân công của Thẩm Mặc, Mã ngu gia lệnh cho huynh đệ Tào bang tới Gia Hưng, Hồ Châu thậm chí Vi Châu, Ứng Thiên mua lương thực. Dùng thời gian hai ngày, thu mua lương thực hơn ba mươi huyện trong sáu phủ, được hai mươi vạn thạch lương, đương nhiên trong đó một phần mười tính là tiền công, bị Tào bang các nơi giữ lại. Tiền lương toàn bộ do Tào bang các nơi chi trả, trong một tháng sau đó, Thẩm Mặc mang ngân phiếu tới trả từng nhà, cùng cám ơn. Tất nhiên còn có mãnh khóe khác, hiện giờ tạm thời chưa nhắc tới ... Có điều không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, số lương thực này không thể mang vào Tô Châu, liền từ bốn phương tám hương, rẽ ngã tạt dọc mang tới Thái Hộ. Hôm nay một chuyến, ngày mai một chuyến, dùng nửa tháng trời, cuối cùng tập hợp được hết lên đảo Tam Sơn. Mã ngũ gia kiểm kê không có gì sai sót, liền chuyển giao cho Vương Dụng Cấp và Thích Kế Quang. Vương Dụng Cấp dựa theo ý của Thẩm Mặc, muốn lấy ba vạn thạch lương làm thù lao cho Tào bang Tùng Giang, nhưng Mã ngũ gia khăng khăng không chịu nhận, cuối cùng từ chối mãi không được, liền mang một vạn thạch về. Hai mươi vạn thạch lương ở bên trong cản tránh gió của đảo Tam Sơn, lặng lẽ chờ ở đó bảy tám ngày, vì đảm bảo an toàn và che dấu tai mắt của người khác, Thích Kế Quang lệnh quân đội hóa trang thành Du gia quân, thao luyện thủy quân. Mặc dù Du gia quân thực sự đã rời khỏi đó khá lâu, nhưng quan dân địa phương còn chưa hiểu rõ, cho rằng Du gia quân chưa đi hết, nên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề khác. Hiện giờ cuối cùng cũng thu được mệnh lệnh, hai người hợp kế, do Vương Dụng Cấp dẫn đội, hai mươi chiếc thuyền lương, mười chiếc thuyền binh, mang cờ Du gia quân, xuất phát trong đêm, Thích Kế Quang tiếp tục ở lại canh giữ lương. Đội thuyền đi trong đêm, qua Kính Khẩu, vào sông Ngô Tùng, dọc đường thuận buồm xuôi gió, khi trời sáng tới Vận Hà, trưa tới biên cảnh huyện Ngô Giang, quả nhiên là gặp phải trạm canh. Quan viên trạm canh là Lưu tuần kiểm Ngô Giang, hắn nhận được lệnh ở bên trên, kiểm tra không cho phép một hạt lương thực nào từ sông Ngô Giang vận chuyển vào Tô Châu. Công việc này không tệ, mặc dù giãi nắng dầm mưa, nhưng "chăm chỉ chịu khó" làm việc nửa tháng, kiếm được hơn cả năm ngoái, cho nên tuần kiểm đại nhân chưa từng đi muộn, cũng chưa từng về sớm. Ngày hôm đó hắn đang nước già ở trạm canh, thì thấy đội thuyền dài tới, Lưu tuần kiểm nhìn một cái biết ngày có món hời, liền xách cả gà nướng ra, quát tháo dân phu cấp dưới xếp rào chắn, chuẩn bị kiếm vét một món lớn. Nhưng khi đội thuyền kia tới gần, hắn lại vội vàng sai người cho đi qua, không dám đánh một cái rắm. Còn cách nào đâu, cái bánh đó qua cứng, nếu như dám cố cắn, thế nào cũng bị gãy hết răng. Làm Lưu tuần kiểm tức tới mức hung hăng xé một miệng thịt gà, đá đít tên thủ hạ gần nhất: - Đi, thông báo cho báo cho đại nhân. Tên nha dịch vội vàng thúc ngựa về thành, bẩm báo cho tri huyện đại nhân. Tri huyện Ngô Giang Đường Lệ đang say sưa xem sách, nghe báo cáo xong khẽ gật đầu: - Lui đi, ta biết rồi. Tên nha dịch đó lui xuống rồi, hắn tiếp tục ung dung đọc sách, vứt chuyện này tới chín tầng trời. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là tộc đệ của Đường Tập, mà Đường trạng nguyên thì từng làm việc với Thẩm Mặc ở hàn lâm viện, mọi người cùng là trạng nguyên, tất nhiên mến tài lẫn nhau ... Đương nhiên đó là suy nghĩ của Đường Lệ, còn nguyên nhân thật sự là vì Thẩm Mặc chưa bao giờ mỉa mai ngọt nhạt Đường trạng nguyên, mà lôn dùng thái độ thân thiết và tôn kính qua lại với hắn, làm Đường trạng nguyên bị chế nhạo cảm thấy rất ấm áp, cho nên mới viết thư cho Đường Lệ, yêu cầu phối hợp với Thẩm Mặc, không đối địch với y. Có quan hệ này, Đường Đệ đương nhiên sẽ không làm khó cho Thẩm Mặc, dù không muốn đắc tội với những người kia, nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua thì không vấn đề gì. Thẩm Mặc am hiểu đạo làm qan làm người, biết muốn đứng vững chân trong xã hội "ân tình " này, phải làm tốt xã giao lẫn lợi ích, công phu diễn kịch phải luyện thường xuyên. Người ngoài đều cảm thấy cả đời y thuận buồm xuôi gió, nhưng có ai biết ở sau màn y âm thầm bỏ bao công sức? Thời gian tính toán rất chuẩn xác, hai mươi chiếc thuyền đến thành Tô Châu vào đêm khuya, cửa sông lặng lẽ mở ra cho nó đi vào, trộn lẫn vào thuyền lương vốn có, đợi tới khi trời sáng thậm chí không ai phát giác ra. Vì thế mọi người vẫn cứ tranh cướp nhau mua lương thực, đẩy nó lên tới giá hai mươi lượng. Điều này làm Thẩm Mặc ở trên thuyền vô cùng chấn động, y không ngờ con người lại mù quáng tới múc đó, có lẽ là họ đã tê dại hết rồi, nên hai ngày qua lượng gạo y bán ra tăng lên rất nhiều, vậy mà không hề phát hiện cứ ào ào đổ xô theo. - Không được, phải chặn đứng giá lương. Thẩm Mặc cau mày ra lệnh: - Nói với bên dưới, mở thêm hai cửa bán hàng nữa. Vì có lương khoán, cho nên hành vi tiêu thụ của Thẩm Mặc chia cắt ra, làm đảo lộn trình tự, tốc độ bán lương khoán rất nhanh, tốc độ giao lương thực rất chậm. Lại thêm vào giá nhập lương thực của y thấp hơn xa so với giá khoán bán ra, cho nên tất nhiên là y thu lợi cực lớn. Nhưng cần phải chặn giá lương thực lại, nếu không nó càng tăng cao đám người kia thiệt hại càng lớn, hậu quả càng khó vãn hồi. Cho nên Thẩm Mặc cần phải làm giá tụt xuống, y mở hai cửa bán lương nữa, tăng lượng cung cấp lương thực lên, mỗi ngày bán gia một trăm vạn cân, đồng thời hạ giá bán xuống, từ hai mốt lượng một thạch, còn hai mươi lượng một thạch. Người dân có lẽ không nhận ra, nhưng đối với kẻ đầu cơ ẩn sau màn mà nói, thì đây là một trận động đất không kém hơn trận động đất lớn năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư. - Vì sao? Vì sao? Lục Tích trong bóng tối, điên cuồng gầm rú: - Sao đột nhiên y lại tăng lượng cung cấp lương thực? Y kiếm lương thực từ đâu ra. Lục Tích ngoài ánh sáng thì nhiéu chặt mày nghe hắn gào thét, đợi cho hắn phát tiết xong rồi, mới mất hết tinh thần nói: - Đã tra rõ rồi, có người nhìn thấy rạng sáng hôm qua có đội thuyền tới nơi, xem ra Thẩm Mặc đã tìm được lương thực. - Y tìm được ở đâu? Lục Tích trong bóng tối gầm lên: - Không phải đã giăng thiên la địa võng rồi sao? Thế nào lại để y mang lương thực vào? - Lòng người như nước vậy, nhìn như trong suốt, kỳ thực biến đổi khó lường. Lục Tích ngoài ánh sáng nói: - Những tên quan viên đồng ý với chứng ta khẳng định là có kẻ trở mặt rồi ... Xem ra mối quan hệ của Thẩm Mặc chẳng phải đạm bạc như trong tượng tượng của chúng ta. - Không được cảm khái, không được khen y. Lục Tích trong bóng tối cuồng nộ rống lên: - Mau đi bán lương thực đi, còn đợi cái gì nữa? "Ồ.." Lục Tích còn lại, vội vàng rời cái chỗ như nhà xác này. Nhưng lương thực không phải nói bán là bán được, vì sợ Thẩm Mặc phát hiện cho nên lương thực phải giấu ở một trang viên bên ngoài thành Tô Châu, mặc dù cách không xa, nhưng phải vận chuyển vào thành, tới khi đó đã là chuyện ngày hôm sau rồi. Lục Tích đợi ở bến tàu lòng như lửa đốt, đợi thuyền lương vừa mới tới nơi, liền lệnh cho người lớn tiếng rao bán: - Hai mươi lượng một thạch! Không được chen lấn, mau mau tới mua. Khi ấy người dân nóng vội tới đó không ít. Cách đó năm dặm, Thẩm Mặc nhanh chóng nghe được tin tức này, cười ha hả: - Xem ra bọn chúng đã nhận ra rồi. Nói tới đó mặt y đầy sát khí: - Truyền lệnh xuống, mỗi thạch bán mười lăm lượng. Y sớm đợi bọn chúng động thủ từ lâu rồi. - Hãy hưởng thụ thật kỹ bài học cả đời khó quên này đi nhé. Thẩm Mặc ngửa mặt lên trời nói lớn, đem toàn bộ áp lực và phẫn nộ chất chứa trong mấy tháng qua phát tiết ra hết. Đợi tới khi tin tức truyền sang bên kia, Lục Tích thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn vịn lấy tảng đá xanh bến tàu, yếu ớt ra lệnh: - Hạ giá, hạ giá ... Cũng mười lăm lượng... - Mười lượng. Nghe được tin tức bên kia hạ giá, Thẩm Mặc lại hạ giá mạnh lần nữa, cùng lúc đó ra lệnh cho Thích Kế Quang đợi ở ngoài thành áp tải tám mươi chiếc thuyền lương khác chầm chậm bơi vào thành Tô Châu. - Bỏ vải bạt ra. Thích Kế Quang hạ lệnh, tất cả vải bạt trên thuyền được mở ra toàn bộ, mỗi con thuyền đều chở núi gạo trắng phau phau, toàn bộ lòng sống dường như biến thành thế giới của gạo. Nhìn thấy cảnh này ai chẳng biết giá gạo chỉ có thể hạ chứ không thể tăng, ai dại gì mua gạo vào lúc này nữa? Nhìn đám đông ùn ùn kéo đi, Lục Tích chỉ càm thấy đầu váng mắt hoa, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Nghe thấy tiếng động khác thường ở bên ngoài, tên Lục Tích trong bóng tối ngồi xe lăng đi ra, nhưng người ta không nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, vì toàn thân hắn được quấn trong vải đen, chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài. Đó là đôi mắt như thế nào nhỉ? Đầy âm độc phẫn nộ, âm u và bạo ngược, hoàn toàn không nhìn ra chút gì của con người. Hắn run run đưa tay đẩy cửa sổ ra, gục lên ngưỡng cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy khắp sông toàn là gạo, một màu trắng bao phủ khắp nơi như tuyết. - Hết rồi, hết cả rồi ... Hắn đấm tay lên bục cửa, vì động tác quá mạnh, áo bào bị rơi xuống, lộ ra lớp da ở mu bàn tay, không ngờ màu đỏ tươi của thịt, làm người ta nhìn mà kinh tởm. - Vì sao, vì sao y luôn dự liệu của con bài chưa lật của ta? Hắn đã hoàn toàn điên rồi, đẩy xe lăn húc lung tung trong phòng, xô đổ bình phong, chậu hoa, ấm nước, tất cả những cái gì hắn có thể xô đổ, cuối cùng hắn xô vào bàn, khiến bản thân ngã lăn ra đất. Người hắn không ngừng co giật, nhưng miệng vẫn phẫn nộ lẩm bẩm: - Vì sao? Vì sao? Vì sao ?... Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Tích hộc máu kia đi vào, thấy hắn nằm co quắp trên mặt đất như con chó bại trận, vội vàng đi tới mấy bước, đỡ hắn dậy hỏi: - Ca, ca không sao chứ? - Vì sao? Vì sao? Tên Lục Tích áo đen đó vẫn lầm bẩm: - Nói cho ca biết, Lục Tú, vì sao y luôn dự liệu trước được con bài chưa lật của ta. Thì ra tên thật của "hắn" là Lục Tú, chỉ thấy "hắn" khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra không ngừng : - Muội không biết... - Có phải là muội không, Lục Tú ... Lục Tích thực sự đột nhiên tóm chặt lấy vạt áo của Lục Tú, hai mắt đầy oán độc nhìn ả: - Muội muội song sinh của ta cũng phải bội ta rồi, muội nhìn trúng tên mặt trắng đó, bán đứng ta rồi. - Sao có thể như vậy chứ? Lục Tú ra sức lắc đầu: - Muội sao có thể bán đứng ca được chứ. - Nhất định là muội. Lục Tích điên loạn gào thét: - Chắc chắn là muội, chính là muội! Muội bị y bắt, muội ở chỗ y tám ngày, chắc chắn là muội thích y rồi. Nói tới đó hắn gật đầu thật mạnh: - Phải rồi, y là một trong số đại tài tử của Đại Minh, tiểu tam nguyên, đại tam nguyên, vinh quang của người độc sách mấy trăm năm đều bao phủ trên người y. Lại là tên mặt trắng trẻ tuổi, đẹp trai. Không giống ta, một kẻ bị hủy dung mạo, chắc chắn là muội ghét bỏ ta, thích người mới rồi! Phải không? - Hai ngươi đã lên giường với nhau rồi phải không? Lục Tích rú lên như cú mèo kêu đêm: - Chắc chắn là thế rồi, nói như vậy y là muội phu của ta rồi, muội mau đi gọi y lại gặp ta đi, mau lên. Bị những lời ô uế xỉ nhục của hắn ném lên người, nhưng Lục Tú biết giờ không phải là lúc cãi nhau, bởi vì rõ ràng đã thu lưới rồi, nói không chừng lát nữa thôi sẽ tìm tới nơi này, cho nên cần phải mau chóng tìm chỗ trốn kẻ đó. Ả đem anh ruột ấn xuống ghế, dùng sức trói chặt lại. Mặc dù Lục Tích như con chó điên, nhưng thân thể yếu ớt, căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị ả trói chặt như cái bánh tét. Nhưng Lục Tích vẫn luôn mồm lảm nhảm: - Hối hận rồi phải không? Hối hận năm xưa không nên kích động như vậy, để thân phận của mình chết đi, sau đó làm thế thân cho ta, hối hận rồi chứ gì? Kiếp này muội mãi mãi là Lục Tích, mãi mãi không thể gả đi được! Đúng là ông trời có mắt! Ha ha ha... - Đừng nói nữa. Lục Tú thét lên, lau sạch nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú vào hắn: - Nói cho huynh biết, Lục Tích, cả đời này muội đều coi huynh là vinh hạnh, lấy Lục gia chúng ta làm trọng, cho tới tận bây giờ, làm thế thân cho huynh. Nhưng muội chưa bao giờ hối hận, mà còn luôn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình có thể lấy thân phận ca ca mình kính trọng nhất đi gặp người khác. Nói tới đó ả nghiến răng: - Nhưng hiện giờ nói cho huynh biết, muội hối hận thực rồi! Hối hận làm thế thân cho một kẻ đớn hèn, một kẻ nhu nhược. Nghe ả nói thế, Lục Tích như bị trúng điểm huyệt, ngây ra như gà gỗ không nhúc nhích lấy một cái, hội lâu mới gào lên khóc nức nở. - Đừng khóc nữa. Lục Tú trợn mắt nhìn Lục Tích quát, quả nhiên hắn không khóc nữa, ả nói tiếp: - Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta đi thôi. - Muội nói đúng lắm, chúng ta còn có cơ hội, không thể lật đổ y từ chính diện thì chúng ta nghĩ biện pháp khác. - Đúng thế. Lục Tú thở dài: - Giờ thì đi thôi. Liền lấy khăn trải giường đắp lên cho hắn, sai người khiêng xuống lầu. Huynh muội bọn họ lên ngựa đợi sẵn trong sân, đi thẳng tới thành năm, tiến vào cái ngõ quen thuộc, Lục Tích cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cảnh ngông cuồng trước kia hiện ra trước mắt, giờ đây lại phải tới tìm người ta xin che chở, đúng là báo ứng.