Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 38
Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, ở biệt thự Hoa Hồng Đen, trước cửa nhà chính, Nhật Anh vẫn đứng đó. 5p sau thì tiếng động cơ vang lên, rồi Vũ Kiệt xuất hiện. Ngạc nhiên khi thấy Nhật Anh đứng dưới mưa. Vs IQ 295, anh lập tức đoán đc chuyện j` đang xảy ra, anh liền bước qua cậu để đi vào. Vào đến nhà, thấy Hồng Ngọc đang ngồi ăn trong bếp anh liền bước vào:
-Hi babies! Đang ăn j` vậy cho anh ăn vs.
-Ko đc! Đây là đồ ăn Addy nấu cho em. Anh ko đc tranh – Hồng Ngọc chu môi, hai tay làm bộ ôm lấy mấy đĩa thức ăn trên bàn.
-Đc rồi, anh biết rồi – Vũ Kiệt bật cười xoa đâu rồi ngồi xuống bên cạnh Trúc Nhã, đối diện vs Hồng Ngọc. – Mà này. Cậu nhóc đó vẫn đang đứng ngoài kia đấy.
Nhận thấy Hồng Ngọc khựng lại khi nghe anh nói, anh cười thầm, tiếp tục công kích:
-Hôm qua anh xem dự bảo thời tiết thấy bảo sẽ mưa mấy tiếng liền đấy.
-……….. – tay hơi run run
-Nếu đứng dưới mưa lâu quá sẽ cảm lạnh đấy.
-………. – Môi mím mím
- Addy này, nếu bị nhiễm lạnh trong thời gian dài thì sẽ thế nào vậy? – Vũ Kiệt vừa nói vừa đá mắt vs Trúc Nhã.
-….. – Trúc Nhã ko đáp ngay, cô ngả người dựa vào lưng ghế, một lát mới chậm rãi nói – Nhẹ thì cảm lạnh, nằm viện vài ngày, nặng thì viêm phổi rồi dẫn đến nhiều thứ rắc rối khác.
-Hai người thôi đi – Hồng Ngọc đứng bật dậy, hét lên rồi đùng đùng bỏ lên phòng
Cô đi rồi, Vũ Kiệt quay qua nói vs Trúc Nhã:
-Này, em cũng muốn giúp cậu nhóc đó đúng ko?
-Cứ cho là vậy đi. Mà chuyện của anh thế nào rồi?
-Phải nói là vô cùng thuận lợi, anh đã tỏ tình thành công, bố cũng đồng ý rồi. Nhờ em cả đấy. Hay bây giờ anh vs em hợp tác giúp cậu nhóc kia đi. Anh thấy cậu ta có vẻ thật lòng.
-Ko thích – Trúc Nhã buông gọn rồi đứng dậy đi lên phòng
Vũ Kiệt chỉ kịp “ơ” lên một tiếng rồi ko nói thêm j` nữa. Haizzz, vậy là anh phải một mình chiến đấu rồi. “Ngô Nhật Anh, cậu nên cảm ơn ông trời vì đã gặp đc “người tốt” như tôi đi”, Vũ Kiệt lẩm bẩm rồi bước đến phòng Hồng Ngọc.
Nghe tiếng mở cửa Hồng Ngọc giật mình, đang nhìn Nhật Anh qua cửa sổ liền giật mình quay người đi, cảnh đó dĩ nhiên là lọt vào tầm mắt của ai kia. Cười thầm, Vũ Kiệt bước đến bên cửa sổ nghển cổ nhìn xuống cảm thán:
-Chậc chậc. Cậu nhóc đó kiên trì đấy. 2 tiếng đồng hồ chứ có ít đâu. Kiểu này viêm phổi chắc rồi.
-…… - Hồng Ngọc ko nói j` nhưng tay đã nắm chặt mép chăn
-Xem nào, để phong bì bao nhiêu nhỉ? 200 hay 500 đc nhỉ? À mà phải mua một con gà thật duyên dáng ms đc. Ngồi “trên đó” ngắm gà khỏa thân thì đã phải biết
-ĐỪNG NÓI BẬY – Hồng Ngọc hét lên – đứng một chút như vậy thì sao mà chết đc.
-Làm sao biết đc – Vũ Kiệt nhún vai – việc j` cũng có ngoại lệ. Mà sao em quan tâm thế? Chẳng phải đã nói là ko quan tâm sao?
-Ơ…em…. – Hồng Ngọc cứng họng. Thôi xong, sập bẫy rồi
-Em làm sao? – Vũ Kiệt cười nham hiểm
-Ko biết, ko nói nữa. Dù thế nào em cũng ko tha thứ cho cậu ta đâu. Anh ra ngoài đi – Hồng Ngọc gắt lên, kéo chăn trùm kín người
-Ko đc ngủ - Vũ Kiệt lật chăn lên, dựng Hồng Ngọc dậy, nhìn thẳng vào mắt cô nói vs vẻ mặt nghiêm túc – Hanah. Nghe anh nói này, chuyện j` đã qua thì cho nó qua luôn đi. Đừng giữ lại trong lòng. Anh biết em bị ảnh hưởng từ sự cố năm 7t nhưng đó là mẹ em. Nhật Anh khác mẹ em. Mặc dù hơi có ác cảm về cậu ta nhưng anh cảm nhận đc sự chân thành của cậu ấy. Thế giới này có 7 tỉ người, tính cách mỗi người đều khác nhau. Em ko thể cứ khăng khăng ai nói dối em thì là người xấu. Anh tin cậu nhóc kia là người tốt. Mở lòng mình và em sẽ đc hạnh phúc, Hanah ạ!
-Ko phải, ko phải vậy! – Hồng Ngọc lắc đầu lia lịa, những giọt nước mắt tuôn rơi trên má cô – Em ko tha thứ ko phải vì cậu ấy lừa dối em mà là vì “hắn”. Em sợ, em sợ “hắn” sẽ tìm thấy em. Em sợ lắm, anh hiểu ko?
-Hanah à! Dũng cảm lên em – Vũ Kiệt vẫn nhẹ nhàng. Anh cũng vừa nhớ ra - Ko thử sao biết? Chuyện sau này thì hãy để sau này giải quyết. Hiện tại mới là quan trọng. Chuyện j` phải đến rồi cũng sẽ đến, em ko thể trốn hắn cả đời vậy thì tại sao ko sống cho thật vui đợi nó đến.
Hồng Ngọc ngừng khóc, cô nhìn anh thật lâu rồi cô đột ngột lao ra khỏi phòng. Vũ Kiệt nói đúng, cô ko thể chỉ vì sợ “hắn” mà ngăn cản hạnh phúc của mình. Vũ Kiệt nhìn theo Hồng Ngọc một cách âu yếm, anh lẩm bẩm: “Hanah, em thật ngốc. Chẳng phải bên cạnh em còn có anh, có Addy sao?”, rồi anh khẽ cười và rời khỏi phòng Hanah.
Trong khi đó, Hồng Ngọc đã ra đến phòng khách , nhìn Nhật Anh run rẩy vì lạnh, đứng dưới trời mưa, tim cô khẽ nhói lên. Ko chần chừ, cô chạy thật nhanh về phía cậu rồi ôm chầm lấy thân hình cậu và khóc. Nhật Anh sững sờ:
-Hồng Ngọc…
-Tớ xin lỗi cậu. Xin lỗi vì tất cả. Là tớ sai rồi. Tớ yêu cậu, yêu cậu….
Nghe những lời đó Nhật Anh liền vòng tay ôm thật chặt thân hình nhỏ bé của Hồng Ngọc. Nhưng rồi Hồng Ngọc nhanh chóng nhận ra họ đang đứng dưới trời mưa và cơ thể Nhật Anh đã lạnh cóng rồi. Cô vội buông cậu ra rồi đưa cậu vào phòng khách. Vừa vào đến nơi đã thấy Vũ Kiệt đứng đó, tươi cười đứng đó giơ một bộ quần áo ra nói:
-Anh đã bảo người làm chuẩn bị nước nóng rồi. Mau vào tắm đi.
-Cảm ơn – Nhật Anh cười yếu ớt, đón lấy bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm ở tầng 1 theo chỉ dẫn của Hồng Ngọc.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
6 chương
4 chương
76 chương
8 chương