Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 37
Quay lại vs Nhật Anh. Lúc này cậu đã chạy đc 100m rồi. Và thời gian còn lại là 6p50s. Đã vậy lần này cậu còn phải cầm theo hộp gà rán nên ít nhiều phải cận thận hơn. Chân đã mỏi rã rời nhưng cậu vẫn cố giữ cho tốc độ ko đổi. Quãng đường cứ ngắn dần lại. 500m….450m…350m….200m….150m…50m…30m. Cậu đã vào bên trong. Cách đó 15m là Hồng Ngọc đang đứng nơi bậc thềm. Cậu đã muốn khuỵu xuống nhưng rồi lại cố chạy. Cuối cùng cậu cũng đến nơi. Khi còn cách Hồng Ngọc 1m thì Nhật Anh dừng lại, cúi gập người xuống thở dốc, một tay chống gối một tay đưa hộp gà rán lên trước mặt Hồng Ngọc. Một lát sau, cậu đã điều hòa đc hơi thở mà vẫn chưa thấy Hồng Ngọc cầm lấy hộp gà rán. Cậu từ từ đứng thẳng dậy, nhìn Hồng Ngọc và chờ đợi. 3s sau cô chậm rãi buông lời:
-16p20s. Qúa 80s. Cậu về đi.
-Khoan…khoan đã – Nhật An hốt hoảng giữ tay Hồng Ngọc – cho tớ một cơ hội nữa. Xin cậu.
-KO!MỘT!LẦN !NÀO!NỮA! – Hồng Ngọc gằn giọng rồi giật mạnh tay, đi thẳng vào nhà.
Nhật Anh buông thõng hai tay. Thật sự đã kết thúc rồi sao? Chợt….lộp bộp….lộp bộp… rào…. – một trận mưa lớn đổ xuống. Trong phút chốc trời đất trắng xóa. Lẫn trong tiếng mưa là tiếng gào thét của Nhật Anh . Nước mắt của cậu hòa lẫn vs nước mưa. Tất cả đã kết thúc rồi. Kết thúc rồi. Nhật Anh vẫn đứng yên đó, dưới trời mưa. Cậu lẩm bẩm: “Tớ sẽ ko bỏ cuộc đâu, Hồng Ngọc. Tớ sẽ đứng đợi ở đây đến khi cậu tha thứ cho tớ thì thôi”.
***********************
Lại nói đến Thiên Vũ đang ở nhà. Thấy trời đổ mưa cậu liền đứng ngồi ko yên “Ko biết Nhật Anh thế nào rồi. Có đc ko nhỉ? Haizzzzz! Sao thấy lo quá. Ôi trời ơi. Phát điên mất”. Đang lo lắng thì Huyền Nga xuất hiện trước cửa. Cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt hỏi:
-Cô đến đây làm j`! Trời đang mưa sao cô ko ở nhà mà lại đi lung tung vậy.
-Đâu có! Lúc tớ đi trời vẫn chưa đổ mưa mà – Huyền Nga ko biết xấu hổ, vừa nói vừa sán lại, ngồi xuống bên cạnh Thiên Vũ
-Vậy sao lại ướt thế này! Chẳng phải cô lúc nào cũng đi ô-tô sao? – Thiên Vũ vừa nói vừa khẽ dịch người ra xa.
-Tại lúc đi chưa mưa nên tớ ko mang ô – Huyền Nga mặt dày tiếp tục sán lại, còn cố tình cọ sát vào người Thiên Vũ.
Thiên Vũ thấy vậy thì khó chịu vô cùng, quay mặt đi chỗ khác, cố ngăn cơn buồn nôn đang dâng lên. Rõ ràng là cố tình bị ướt, khiến bộ váy vốn đã hở hang thiếu vải lại dính sát vào người. Nhìn hành động của Huyền Nga Thiên Vũ liền nhớ đến Trúc Nhã. So vs Trúc Nhã thì Huyền Nga ko bằng 1 phần nghìn. Mà nếu Thiên Vũ nhớ ko nhầm thì lúc nãy Trúc Nhã mặc một cái trắng suôn dài đến ngang đùi. Lúc đó cô giống hệt một thiên thần, ko ăn mặc hở hang nhưng vẫn khiến cậu bị thu hút.Chưa hết, lúc cô đeo tạp dề vào thì lại càng đẹp hơn. Ôi, cậu nghiện cô mất rồi. Vừa hình dung lại hình ảnh cô lúc nãy cậu vừa khẽ mỉm cười. Và thế là bạn Huyền Nga nhà ta hiểu lầm, cứ tưởng Thiên Vũ cười vs mình mặc dù rõ ràng là cậu ko nhìn cô ta. Chị ấy liền ôm lấy cánh tay Thiên Vũ nũng nịu:
-Thiên Vũ à! Đồ tớ ướt hết rồi! Cho tớ mượn áo của cậu mặc tạm đi.
Thiên Vũ nhíu mày. Rõ là vô duyên, đã ko biết ngượng lại còn mặt dày vô sỉ làm ngắt quãng suy nghĩ của cậu. Cậu liền bực tức đứng dậy đi vào trong vào bếp. Phía sau là Huyền Nga đang hí hửng. Nhưng chưa kịp cười thì Thiên Vũ đã đi ra, tay cầm ô, đưa ra trước mặt cô ta nói :
-Ô đây! Cậu cầm lấy mà đi về. Ở đây ko có đồ cho cậu mượn đâu.
-Ơ! Thiên Vũ à….
-Đừng bắt tôi nhắc lại – Thiên Vũ mất kiên nhẫn, gắt lên
Huyền Nga giật mình, phụng phịu đứng dậy đi luôn mà ko thèm cầm lấy ô. Hotgirl nhà ta vừa khuất dạng Thiên Vũ liền đi lên phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “đồ dai như đỉa. Nếu ko phải vì lợi ích của tập đoàn thì tôi đã cho cô một bài học lâu rồi”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
6 chương
4 chương
76 chương
8 chương