Trong khi hai cô gái đang ngồi thảnh thơi trong phòng khách thì Nhật Anh đang chạy hết tốc lực. May mà trước đây cậu từng là VĐV điền kinh, sức khỏe lại tốt chứ ko thì đã chết vì lao lực rồi. Sắp đến rồi, 100m….50m…20m…5m… Cuối cùng cũng đến. Nhìn đồng hồ, 6p30s, Nhật Anh nhanh chân chạy vào quán. Nhưng vào đến quán rồi cậu mới nhận ra một sự thực phũ phàng: quán đang vô cùng đông khách. Nhìn hàng người đang chờ lấy gà cậu than thầm. Làm sao đây, có đến gần 10 người? Giời ạ, sao buổi chiều mà cũng đông khách vậy chứ. Đứng vào cuối hàng, lòng cậu như có lửa đốt. 30s sau hàng người mới giảm bớt đi 1…người. Nhật Anh bắt đầu vò đầu bứt tai nghĩ kế để rút ngắn thời gian. Nếu thời gian đi về bằng nhau thì cậu chỉ dư 2p vậy mà phải 30 s mới bớt đi một người thì cậu chết chắc. Còn 1p. Còn 40s. Chợt mắt cậu bừng sáng. Tiệm gà rán Phương Thanh, nếu cậu nhớ ko nhầm thì tiệm này nằm trong chuỗi cửa hàng trực thuộc MS. Nếu vậy thì cậu sẽ đc ưu tiên. Nghĩ là làm, Nhật Anh phóng lên trên đầu hàng, vừa đúng lúc chue cửa hàng cũng đang ở đó, ông này đã từng gặp cậu vài lần khi cậu đi thị sát. Giơ CMND lên, cậu nói nhanh: -Ông Minh, tôi muốn một phần gà rán ngay bây giờ. Cảm phiền ông. -Dạ dạ - người đàn ông cũng đã nhận ra cậu, vội vàng quay sang nhân viên – lấy ngay một phần gà rán cho cậu ấy. -Ơ, nhưng… - cậu nhân viên ms vào e ngại nhìn mấy người khách đang đứng đằng sau -NHANH LÊN! – Nhật Anh ko chịu nổi nữa, hết 2 p rồi – CẬU MUỐN RA ĐƯỜNG ĂN XIN HẢ? -Vâng vâng – cậu nhân viên hoảng hồn vội vàng lấy ngay một suất gà rán. Nhật Anh ko nói ko rằng giật lấy rồi chạy đi vs tốc độ tên lửa. Cậu nhân viên ngơ ngác “ăn cướp sao?”, đang định hô lên thì ông Minh đã giang tay đập vào đầu cậu ta, trừng mắt: - Muốn chết hả? Có biết đấy là ai ko. Là thiếu gia của tập đoàn MS đấy. Nếu ko muốn chết thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại và tiếp tục làm việc đi. Nếu vì cậu mà tôi phải về quê đi cày thì tôi sẽ giết cậu đầu tiên đấy. Nói xong bỏ đi luôn để lại cậu nhân vien đang tuôn mồ hôi hột. Hú hồn…suýt chút nữa thì đc lên bàn thờ ăn xôi rồi.