*Phòng Thiên Vũ: -Ê! Nhật Anh này! – Thiên Vũ lên tiếng – Cái lúc Hồng Ngọc băng bó cho Trúc Nhã ấy, tao thấy ở cổ tay Trúc Nhã có một vết sẹo mày ạ! Giống như kiểu cắt cổ tay tự tử rồi để lại sẹo ấy! -Ủa! Vậy hả? Sao tao ko thấy – Nhật Anh ngơ mặt ra -Lúc đó mày đang bận ngắm em Hồng Ngọc của mày, làm sao mà thấy đc. -Ơ! Cái đó… - Nhật Anh ngượng chín cả mặt nhưng ngay sau đó thì bình tĩnh lại đc, nói tiếp – Nhưng tao cũng thấy lạ lắm! Lúc bà y tá hỏi nguyên nhân vết thương, vẻ mặt Hồng Ngọc giống như kiểu chính cô ấy đã gây ra vậy. -Ủa! Vậy hả! Sao tao ko thấy? – lần nay đến lượt Thiên Vũ đơ ra. -Thì lúc đó mày đang bận ngắm em Trúc Nhã, làm sao mà thấy đc. -… MÀY DÁM NHẠI TAO HẢ MÀY? – Thiên Vũ tức tối hét ầm lên. -Tại mày gây sự trước mà! Với lại nếu ko đúng thì việc gì mày phải tức giận -Mày… - Thiên Vũ nghẹn họng - Đc rồi. Vậy mày tự lo mà cưa Hồng Ngọc nhé! -Ơ ơ! Thôi mà. “Đại nhân” Thiên Vũ hãy rộng lượng tha cho kẻ “tiểu nhân” này đi. Giúp “tao” đi “mày”. -Hà hà! Tốt lắm, phải vậy mới đc chứ -Vậy “đại nhân” đã nghĩ đc kế gì chưa? -Dĩ nhiên rồi! -Cách gì? -Đơn giản lắm! Chỉ cần mày chịu khó mỗi sáng dậy sớm, đến trường, nhét vào hộc bàn của nàng một món quà. Cái đó gọi là “mưa dầm thấm lâu” -Hay! Kế này hay! -Dĩ nhiên! Tao mà lị! *Sáng sớm hôm sau, lớp 12A1: Hồng Ngọc vừa ngồi xuống bàn của mình thì nhận ra trong hộc bàn có một chiếc hộp xinh xắn. Cô tò mò lôi ra xem, một món quà, chính xác là một món quà dành cho cô bởi vì có một tấm thiệp kèm theo, chữ viết tay khá đẹp: “Thân tặng Hồng Ngọc. Mình là một người rất thích bạn nhưng ko dám gặp, mong rằng bạn sẽ thích món quà này”. Đọc xong, Hồng Ngọc vội vàng mở chiếc hộp ra, trong hộp là một chiếc xước tóc đẹp lung linh. -Đẹp quá! – Hồng Ngọc thốt lên giây trước, giây sau chiếc xước đã ngự trị trên đầu cô. Trong lúc đó, ngoài cửa lớp, có người đang vui đến nỗi cười ko khép miệng lại đc. Thấm thoát đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Hồng Ngọc và Trúc Nhã nhập học. Trong suốt một tuần, ngày nào Hồng Ngọc cũng nhận đc một món quà dễ thương hết sức. Trong khi đó Thiên Vũ nhờ vào việc quan sát Trúc Nhã đã phát hiện ra một điều đó là buổi học nào Trúc Nhã cũng lôi 1 tập giấy A4 ra rồi ngồi vẽ. Và Thiên Vũ sẽ chẳng bao giờ để tâm đến việc đó nếu như Trúc Nhã ko suốt ngày vẽ đi vẽ lại chân dung của MỘT THẰNG CON TRAI với khuôn mặt đẹp hoàn hảo và trên cổ luôn luôn xuất hiện 1 cái dây chuyền có lồng chữ A đc cách điệu. Càng ngày Thiên Vũ càng cảm thấy tò mò về người-con-trai-trong-tranh mà chẳng hiểu tại sao lại tò mò vì xưa nay cậu chưa từng như thế. Cuối cùng, Thiên Vũ đã quyết định sẽ cho người tìm hiểu về chàng trai đó bởi vì nếu ko làm thế cậu sẽ chết vì tò mò mất. ******** *Phòng Trúc Nhã: -Addy này! Vụ đánh hội đồng lần trước đã có kết quả rồi này! -Sao lâu vậy? – Trúc Nhã nhíu mày -À! Thực ra thì có kết quả vào cái ngày sau ngày hôm đó rồi, chỉ là tớ quên mất. -Ừ! Vậy người chủ mưu là ai vậy? -Hì hì, cậu cũng biết người này mà, thử đoán xem. Trúc Nhã suy nghĩ 5s rồi từ từ nhả ra từng chữ: -Nguyễn – Vũ – Huyền – Nga -Bingo – Hồng Ngọc nói to – đáp án của cậu hoàn toàn chính xác. Vậy bây giờ cậu định xử thế nào? -Ừhm, tớ nhớ Tập đoàn Hồng Ngọc nắm giữ 10% cổ phần trong MS đúng ko? -Ừ! Hình như là vậy! -Vậy thì rút cổ phần đi! 1s im lặng trôi qua -Cậu hiểu chứ? –Trúc Nhã hỏi -Dĩ nhiên là hiểu – khóe môi Hồng Ngọc khẽ cong lên thành một nụ cười gian xảo – để tớ gọi điện cho bố. Nói xong Hồng Ngọc quay mông đi ra ngoài luôn. Bóng Hồng Ngọc vừa khuất sau cánh cửa thì điện thoại của Trúc Nhã liền réo inh ỏi. -Alô! – Trúc Nhã bắt máy ở giây thứ 2 -Addy hả con? Bố đây. Dạo này con khỏe không? -Con vẫn khỏe! Nhưng…bố gọi cho con ko phải chỉ để hỏi xem con có khỏe ko thôi chứ! -Cái con bé này thật là….hiểu bố quá đi! Hà hà! Thực ra gọi cho con là để báo cho con biết ngày mai thằng Kiệt sẽ về! Nhớ ra sân bay đón nó đấy! -Ko. Con ko rảnh! Vậy nha bố. Con cúp máy đây. -Ơ ơ, này….tút tút tút Tắt máy, Trúc Nhã thở hắt ra. Cùng lúc, Hồng Ngọc bước vào, mặt mày tươi tỉnh, trịnh trọng tuyên bố vs Trúc Nhã đã xong việc.