Dù đã biết trước nhưng vừa bước vào lớp, nhìn thấy bản mặt như bánh đa nhúng nước của Huyền Nga, Hồng Ngọc vẫn cảm thấy hả hê, toét miệng cười như vớ đc vàng. Thấy Hồng Ngọc như vậy Nhật Anh cũng cảm thấy vui lây. Đợi Hồng Ngọc yên vị cậu liền quay qua hỏi: -Có chuyện gì vui mà cậu cười tươi vậy? -Cũng ko có gì, chẳng là hôm qua mình biết đc một chuyện rất vui. Cậu muốn nghe ko? -Tớ nghe đc hả! Vậy kể đi – Nhật Anh giục. Chưa bao giờ cậu thấy vui như bây giờ, hóa ra Hồng Ngọc ko còn ác cảm với cậu nữa, nhìn thái độ vui vẻ của cô thì 10 phần cũng chắc đến 8,9 phần là cô chẳng còn nhớ gì về lần chạm trán đầu tiên cả. -Ừ! Chuyện là thế này, hôm qua í, tớ…. – đang nói bỗng nhiên Hồng Ngọc im bặt -Ừ! Cậu làm sao? – Nhật Anh thấy Hồng Ngọc dừng lại thì lên tiếng giục -Mà thôi. Đột nhiên tớ ko muốn kể nữa. Với lại chuyện này cũng ko buồn cười lắm nên…Cậu thông cảm nhé! -Ừ! Đc rồi, ko sao đâu. Cậu ko muốn kể thì thôi vậy. Nhìn vẻ mặt hụt hẫng của Nhật Anh, Hồng Ngọc rất áy náy, thực ra cô ko kể với Nhật Anh chuyện Huyền Nga bị trừng phạt ko phải vì cô ghét cậu mà chỉ là cô sợ để lộ thân phận của mình. Tập đoàn MS dù sao cũng là tập đoàn lớn thứ 3 VN vậy mà chỉ một câu nói của cô lại có thể khiến nó lâm vào cảnh khốn đốn thì chứng tỏ gđ cô còn thế lực hơn nhiều lần, nếu vậy chẳng phải là “lạy ông tôi ở bụi này”, gián tiếp nói cho Nhật Anh biết đc một phần thân phận cô sao. Hơn nữa Nhật Anh ko phải hạng thiểu năng lại thêm cái đầu của Thiên Vũ nữa, chẳng chóng thì chày thân phận của cô và Trúc Nhã cũng sẽ lộ, nếu vậy thì thật sự sẽ rất phiền phức. Vì vậy nên đang nói nửa chừng Hồng Ngọc liền dừng lại ko nói tiếp nữa để tránh bị nghi ngờ. ****** Tiết đầu tiên là tiết sử, lớp học khá ồn. Hồng Ngọc đang ngồi vẽ vời lung tung thì giọng nói của Trúc Nhã lọt vài tai: -Hanah! Cậu đang giữ tập tài liệu thư kí Kim đưa đúng ko? Đưa đây cho tớ đi -Đây! Của cậu đây! Mà cậu đã suy nghĩ kĩ chưa vậy, Addy. Cậu thật sự từ bỏ kiến trúc à? -Tớ đã bảo là đừng nhắc đến vấn đề này nữa mà! – nhận tập tài liệu từ tay Hồng Ngọc, Trúc Nhã nhẹ nhàng nói. -Nhưng mà… -Xin lỗi. – một giọng nam trầm ấm cất lên cắt ngang lời nói của Hồng Ngọc – Đây là lớp 12A1 đúng ko? Tôi muốn tìm hai em học sinh nữ ở lớp này, ko biết cô giáo đây có vui lòng cho tôi xin một vài phút ko. Theo quán tính cả lớp hướng về phía vừa phát ra âm thanh. Lập tức tiếng xì xào nổi lên: -Ôi trời ơi! Nhìn anh ấy kìa! Men-lì quá! -Ôi! Sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ! Blah blah blah Thì ra ở cửa lớp xuất hiện một mĩ nam. Anh chàng này phớt lờ mọi lời bàn tàn, hai tay đút túi quần, ung dung bước về phía bàn giáo viên.Trong khi cả lớp xôn xao lên thì Hồng Ngọc chẳng để ý gì cả, hậm hực quay người lên. Nhưng 2s sau cô chợt nhận ra giọng nói này rất quen, hình như là của…,nghĩ đến đây cô liền từ từ ngẩng đầu lên. 1s sau đó, Hồng Ngọc đứng bật dậy, tay phải chỉ vào người con trai đứng trước mặt, mắt thì trợn tròn lên còn miệng thì lắp bắp: -Anh….anh…anh… -Ồ! – người con trai vừa thấy Hồng Ngọc thì nhướn mắt thích thú, dùng chân khi chỉ còn cách bàn giáo viên 30cm – may quá! Tìm ra rồi! -AAAAAAAAAAAAA! ANH KIỆTTTTTT! –Hồng Ngọc vừa hét lên vừa chạy nhanh về phía chàng trai kia rồi nhào đến ôm lấy à không, phải là đu lên cổ anh chàng. Vũ Kiệt mỉm cười, ôm lấy Hồng Ngọc, buông lời: -Vẫn còn nhớ tên anh à? Tưởng quên anh luôn rồi chứ! Nhìn cảnh đó phòng học lớp 12A1 đột nhiên im phăng phắc, tất cả mọi người trừ Trúc Nhã đề trợn mắt nhìn Hồng Ngọc, riêng Nhật Anh thì …mắt mũi đã đảo vị trí luôn rồi. 30s sau Hồng Ngọc mới buông Vũ Kiệt ra, mắt đã long lanh nước: -Sao anh về mà ko báo cho em biết? -Ko báo! – Vũ Kiệt ngạc nhiên nhìn Hồng Ngọc – chẳng phải bố đã… -Đã sao anh? -Ko có gì! Là có người cố tình giấu thôi! Mà để anh đến chào Addy đã! – Vũ Kiệt mỉm cười rồi từ từ bước về phía Trúc Nhã.