Số phận nghiệt ngã

Chương 1 : Tiết tử (lời mở đầu)

Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ Nước mắt cứ tuôn trào, lệ đắng đôi hàng mi. Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối. Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhòa. Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu. Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa, Một mình em ôm xót xa, một lần tiễn đưa. Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào Anh ơi có biết lòng em yêu anh thắm thiết. Mất anh thật rồi, cắt ngang phương trời, Để em trong nỗi đớn đau, người mang cho em bao cay đắng. Cố bước, đừng quên mau Ngày tháng cũ phút giây nồng say. Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm. Tiếc nuối cũng xa rồi Tình bay đi như cánh chim trời. Để em mang niềm đau, cuộc tình tan vỡ, cuộc tình lỡ làng.... (Mưa nhạt nhòa - Vy Oanh) Lại một ngày mưa nữa... Tôi không thích những cơn mưa lạnh buốt ở đất nước xa lạ này. Sáu năm nay, mỗi một cơn mưa đều khiến tôi nhớ về một quá khứ bi thảm đã qua, mặc dù, giờ đây tôi đang sống rất hạnh phúc bên những người mà tôi yêu thương nhưng những thứ này mãi mãi không thể so sánh với sáu năm trước được. Bài hát Mưa nhạt nhòa vẫn cất lên thật buồn bã, không biết tại sao tôi lại thích bài hát này nhiều như vậy, hai mươi bốn năm tuổi trẻ vẫn luôn trung thành với bài hát này. Những bài hát sôi động ngoài kia chẳng tạo cho tôi sự hứng thú gì cả, chỉ cảm thấy chúng thật vô vị và chẳng có ý nghĩa gì, bạn bè nghe tôi nói vậy đều phá lên cười, bảo tôi thật quê mùa. Đúng! Tôi quê mùa vì những năm tháng xưa kia không thể vơi đi được. Cơn mưa vẫn rơi nặng hạt. Tôi khó chịu nhíu mày, tối nay tôi còn có công việc phải xử lý vậy mà vẫn mưa hoài không dứt, tôi ghét cảm giác lái xe đi trong mưa, cứ như tôi đang đi trong nước mắt của mình vậy. Chán chường, tôi nằm bò ra giường, mở mail ra xem, có tin nhắn công việc, có tin nhắn của một vài người bạn nhưng tin nhắn của người tôi muốn nhìn thấy lại không thấy đâu. Không biết giờ cô ấy ra sao rồi? Tôi nghe phong phanh tin tức từ những đứa bạn cùng thời cấp ba, bọn họ kẻ nói cô vẫn đang định cư ở Anh, người lại nói cô từ Anh chuyển sang Malaysia rồi, cũng có người nói cô ấy đã về Việt Nam... Tất cả thông tin đều rối tung cả lên, chẳng biết tìm ở đâu. Nhưng tôi tin cô bạn này nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn tôi nữa kìa. Trả lời một số mail xong, tôi để laptop sang một bên, hai tay gối sau đầu, ngước mắt nhìn trần nhà một màu trắng tinh. Tôi cũng đã từng nằm như thế này, ngỡ ngàng nhìn căn phòng trắng phau và cũng chính ngày ấy tôi tìm được hạnh phúc của mình. Sáu năm rồi nhưng ấn tượng của tôi về ngày hôm ấy vẫn không phai nhạt đi chút nào. Lôi cuốn nhật ký trong ngăn kéo ra, trong đấy toàn bộ tuổi thanh xuân đều được tôi ghi chép cẩn thận. Tôi chầm chậm mở những trang đầu tiên, giấy đã ố vàng theo thời gian, nét chữ năm xưa của tôi cũng không còn rõ nữa... Phải rồi, tháng trước tôi có dự định sẽ viết một quyển hồi ký, xem như lưu lại khoảng thời gian niên thiếu, mai này tôi già rồi có thể đưa cho con cháu xem, nhưng cứ lưỡng lự chưa quyết định hẳn, công việc cần tôi giải quyết tương đối nhiều, thời gian viết chắc sẽ rất giới hạn. Bên ngoài, trời vẫn đang mưa, từng giọt, từng giọt đập vào cửa kính, tôi bỗng cảm thấy chúng thật cô đơn, giai điệu của màn mưa cũng thật bi ai làm sao. Trong phòng, giọng của ca sĩ Vy Oanh trong bài hát Mưa nhạt nhòa vẫn thê lương như ngày đầu tiên tôi nghe nó. Ý định viết hồi ký của tôi chắc cũng phải dời lại thôi. Nhưng... các bạn có muốn nghe tôi kể về những năm tháng thanh xuân của mình hay không? Dự định là sẽ rất buồn đó! Nếu như không thể viết thành văn... thì chỉ có thể kể lại bằng lời thôi, đúng không? Hãy cùng tôi quay ngược thời gian trở về những tháng ngày vừa đau thương vừa vui vẻ trong quá khứ, chúng ta sẽ cùng ngắm lại một xã hội, với những con người có hoàn cảnh đối lập nhau, những số phận cay nghiệt và chứng kiến vòng quay nghiệt ngã của số phận... "Men heap together the mistakes of their lives, and create a monster they call destiny" - John Hobbes​(Con người gom tất cả những sai lầm của cuộc đời họ, tạo thành một con quái vật mà họ gọi nó là số phận.) "Destiny has two ways of crushing us - by refusing our wishes and by fulfilling them." - Henri Frederic Amiel (Số phận có hai cách để hủy diệt chúng ta - bằng cách chối từ mơ ước của ta, hoặc bằng cách đáp ứng nó.) Tôi đã bắt gặp hai câu này rất nhiều lần, bỗng nhiên cảm thấy chúng thật sự rất hợp để miêu tả cuộc đời của tôi.​ - Starting -​