Phương trình
Chương 39 : họ đã sống chung
Chương 40: HỌ ĐÃ SỐNG CHUNG
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Không có quy định từ biệt giữa người với người đều phải gióng trống khua chiêng, cho nên từ biệt giữa Chu Nhất và Phương Trình Vũ yên tĩnh thế đấy. Thậm chí hai người cũng chẳng hề chạm mặt, Phương Trình Vũ đã biến mất khỏi thế giới của Chu Nhất.
Có thể nói Giang Nham nhọc lòng nhọc sức rồi, cô ta vốn là một trí thức cao cấp, đến nay lại mang một cái danh làm giúp việc cho tác giả tàn phế. Chuyện này đã nhanh chóng khiến cha mẹ Giang Nham phát hiện.
"Nham Nham, gần đây sao cũng không đi làm vậy con? Lý Vĩ cho mẹ biết cả rồi, bảo rằng con xin nghỉ nửa năm không lương đi chăm sóc một tác giả, tác giả ấy làm sao?" Mẹ của Giang Nham là giáo sư đại học, sau khi về hưu cách một tháng thì sẽ gọi điện thoại cho tổng biên tập Lý Vĩ của cô hỏi thăm tình hình về con gái.
Giang Nham thầm bảo ngày lật bài này cũng sắp đến rồi: "Mẹ, ba có ở cạnh mẹ không ạ? Con có chuyện nói với ba." Ba của Giang Nham là một bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, tuổi tác cũng nhiều và đã về hưu. Ông không thích quản chuyện của con cái, em trai của Giang Nham du học ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ông cũng chẳng gửi cho cậu ta một khoản tiền nào. Bấy giờ, ông nhận điện thoại của Giang Nham và hỏi cô xảy ra chuyện gì rồi?
"Con thích một nhà văn tàn phế, lần trước trong vụ hỏa hoạn chính anh ấy đã cứu con. Con mong bố mẹ có thể đồng ý." Giang Nham cũng không phải loại giọng điệu bàn bạc, mà hơi hơi có kiểu mệnh lệnh ép buộc hơn.
Ba Giang cũng không lấy làm lạ, ông chỉ hỏi một câu: "Tàn phế ở đâu?"
Giang Nham trả lời là cắt bỏ chân trái sau một vụ tai nạn xe hơi. Ba Nham làm bác sĩ ngoại khoa vừa nghe thì hiểu ngay điểm mấu chốt, ông đáp: "Có thời gian rảnh dẫn về nhà xem sao." Giang Nham biết đây là đã đồng ý. Cô ta thầm nghĩ phải nhanh nhanh khiến Chu Nhất thích mình, bằng không đợi đến khi mẹ Giang ầm ĩ thật thì cha ba Giang cũng hết cách.
Sau khi gác điện thoại, mẹ Giang hỏi ngay ba Giang đã xảy ra chuyện gì? Giống như xem tin tức của người khác, ba Giang đem chuyện trần thuật lại bằng một câu cho mẹ Giang. Vừa nghe xong mẹ Giang liền sốt ruột, bà thoáng có suy nghĩ hận rèn sắt không thành thép: Con gái của mình sao lại nhìn trúng một kẻ tàn phế chứ. Nhưng bà hiểu rằng con gái mình nghiêm túc, cũng chỉ có thể bình tĩnh quan sát.
Chu Nhất say rượu trước nay hiếm thấy. Lần này anh chưa bị đưa vào bệnh viện, Giang Nham có công sức rất lớn. Vừa tỉnh anh đã thấy ngay Giang Nham dựa vào bên tay mình. Không còn sức lực, anh quan sát bóng tối xung quanh, tập trung lắng nghe tiếng vang trong biệt thự, cho đến khi chẳng có thu hoạch gì thì anh biết Phương Trình Vũ đã rời đi, còn những gì Giang Nham làm rõ ràng thế này, anh không thể nhận ra được cảm xúc của cô ấy thì làm nhà văn đúng là uổng phí.
Chu Nhất lặng lẽ thầm thở dài, dùng tay xoa xoa tóc Giang Nham. Cô ta mau chóng thức giấc, trong bóng tối hai người vô tình đối diện với nhau. Giang Nham đỏ mặt trước.
"Em đã xin nghỉ nửa năm để chăm sóc anh. Tiểu Phương đi làm ở thư viện rồi, anh muốn ăn gì hay uống gì, em giúp anh..." Giang Nham lên tiếng đầu tiên.
Chu Nhất khẽ đáp: "Bật đèn đi!"
Giang Nham vội nhấn vào công tắc đầu giường nhưng không chạm tới.
Chu Nhất nhắc nhở: "Ở bên kia!"
Giang Nham khá quẫn bách, mò mẫm tới bên kia nhấn bật đèn.
Căn phòng bỗng bừng sáng, cả hai đều nhắm mắt theo bản năng, nhưng Giang Nham buộc mình mở mắt ra trước nhìn Chu Nhất.
"Mời ngồi. Cảm ơn em!" Giọng nói của anh hoàn toàn khác với dáng vẻ đã ngủ mấy ngày, chẳng khác gì biết hết tất cả những chuyện đã xảy ra ngoài kia. Giang Nham ngồi xuống giường, vẫn nhìn anh. Dường như Chu Nhất hơi mệt mỏi nên lại khép mắt, bảo: "Trước kia tôi cảm thấy chỉ có trong bóng tối con người mới tìm được cảm giác an toàn. Em thì sao?"
Giang Nham trả lời rất nhanh: "Anh thích là được rồi."
Chu Nhất khẽ cười, vẫn là cảm giác rất mệt mỏi, nhưng anh nói tiếp: "Giang Nham, tôi không đáng với thời gian của em đâu." Giang Nham lập tức phản bác: "Anh là người đàn ông tốt nhất em từng gặp. Dù cơ thể anh có chỗ khiếm khuyết em cũng sẽ không để ý. Người nhà em cũng sẽ không để ý. Hơn nữa anh có tài, anh là mẫu bạn đời em luôn theo đuổi từ trước tới nay. Tính anh cũng rất tốt. Em chưa từng thấy anh nổi giận, tính em cũng vậy, em nghĩ chúng ta thử sống chung một khoảng thời gian sẽ phát hiện hai bên rất hợp nhau."
Chu Nhất trầm ngâm một hồi rồi chuẩn bị đứng dậy. Giang Nham đưa tay đỡ nhưng anh đã ngồi xuống trước mặt và nhìn cô ta.
"Không, em giỏi giang hơn anh nhiều, còn là một phụ nữ ưu tú. Em muốn anh làm thế nào mới tốt đây?" Song, không có tình yêu, bởi chúng ta quá giống nhau. Chúng ta có thể thành bạn bè rất tốt, nhưng không thể là người yêu.
Nghe xong lời của Chu Nhất, Giang Nham chỉ sững sờ trong hai giây rồi thích thú đáp: "Chúng ta kết hôn đi!" Cô ta đã bắt đầu tính toán trong đầu chuyện dẫn Chu Nhất về nhà.
Chu Nhất mệt mỏi gật đầu. Anh lịch sự yêu cầu Giang Nham tắt đèn, anh bảo anh muốn ngủ thêm lát nữa. Giang Nham đã hoàn toàn bị tin vui bất ngờ khiến bản thân choáng váng, liền vội vàng tắt đèn ra khỏi phòng.
Nằm trong một mảng bóng tối, Chu Nhất bắt đầu suy nghĩ: "Mẹ, hôn nhân của con cũng sắp giống mẹ, không nhìn thấy điểm cuối. Kiểu bạn đời này khác bạn đời của cô ấy, sau này có lẽ con phải quen với sự khác biệt này. Mẹ từng bảo trên thế giới điều mong muốn và điều đạt được luôn phân biệt rõ ràng, nghĩ một đằng làm một nẻo. Mẹ, mẹ ở đó ổn cả chứ. Con không tách ra nổi chút tâm trí sót lại để mà nhớ về mẹ, con chỉ có thể nhớ nỗi đau của con thôi. Mất đi mẹ, mất đi cô ấy, con đang nghĩ còn gì có thể mất đi nữa đây. Hết thật rồi."
Con nghĩ mình đã quen với bóng tối. Nó khiến con trở về với quãng thời gian mười tháng đầu tiên trong cơ thể mẹ. Lúc ấy cảm giác của mẹ là gì, đợi một người vĩnh viễn không thuộc về mình, là đau khổ, trống vắng hay là buồn thương. Con đã đẩy lùi những cảm xúc mãnh liệt ấy, con hy vọng chúng ta đều có thể hạnh phúc, nhưng chúng ta đều không hạnh phúc. Vậy con cũng không nên hạnh phúc, cứ thế đi.
Nhưng giờ con không có dũng cảm rời khỏi thế giới này đi gặp mẹ. Về cái chết, khi con dốc hết tất cả muốn chìm sâu vào nó, nó chỉ mang đến cho con nhút nhát và xấu hổ. Con từng khư khư cố chấp muốn chết như vậy, nhưng giờ lại càng lúc càng không dám bỏ xuống tất cả. Con đã thay đổi rồi ư? Con cũng không biết, con luôn nghĩ có người có thể cho con biết, trước kia là lý do sống, hiện tại là lý do không thể chết.
Con còn phải theo đuổi tiếp không? Khi con nhận ra mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa nữa...
Chu Nhật xuất hiện một loại biểu cảm thậm chí Giang Nham cũng không nhìn thấu được. Thường xuyên trong lúc ăn cơm hoặc gõ chữ, cô ta đều không nhìn rõ nổi Chu Nhất. Anh cũng cười, chẳng qua trong nụ cười luôn pha lẫn vẻ không tự nhiên. Giang Nham thầm khó chịu, cô ta cảm thấy luôn là mình ép anh làm chuyện anh không thích. Nhưng cô ta không từ bỏ, tươi cười mỗi ngày đối diện với anh. Lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn nhé!
Thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Trên bàn cơm.
"Chu Nhất, giờ thân thể anh cảm thấy khá hơn chưa?" Hàng ngày Chu Nhất đều kiên trì xuống nhà ăn cơm, anh bắt đầu rèn luyện thân thể, về điểm này trái lại khiến Giang Nham rất vui vẻ yên tâm, cô ta luôn an ủi bản thân, anh đang thay đổi vì chính cô ta.
Chu Nhất gật gật đầu tiếp tục ăn cơm.
"Em muốn đến bên chỗ bố mẹ anh gặp mặt, anh cảm thấy tiện không?" Giang Nham cẩn thận thăm dò. Cô ta biết gia đình Chu Nhất hơi đặc biệt.
"Bà ấy ở trong nghĩa trang Đá Nhỏ, chiều nay nếu em tiện chúng ta cùng đi." Chu Nhất trả lời Giang Nham mang theo nét cười trên mặt khiến cô ta khá bất ngờ. "Nghĩa trang Đá Nhỏ" bị anh nói bình thản cứ như một địa chỉ cư trú vậy. Nhưng cô ta lại an ủi mình, sau khi gặp bố mẹ anh phải chăng chính là có thể về nhà mình rồi không, cô ta đồng ý.
Tranh thủ khoảng thời gian Chu Nhất nghỉ trưa, Giang Nham trang điểm qua, thay một bộ trang phục màu đen mà không mặc váy nữa. Cô ta nghĩ đi gặp người lớn tuổi đã mất nên trang nghiêm, như vậy tỏ rõ phép lịch sự.
Ba giờ chiều, Chu Nhất thức dậy. Anh một mình chống gậy xuống tầng dưới, đi vào bếp. Luyện tập mỗi ngày lên xuống cầu thang nhiều lần đã qua một tháng, bây giờ đối với anh mà nói, bước chân nhẹ nhàng như đi trên mặt đất phẳng. Giang Nham đã ngồi trong phòng khách rất lâu, cô ta biết anh sẽ ngủ dậy lúc ba giờ. Chu Nhất nhìn Giang Nham một lát:"Em mang nước theo chưa?" Giang Nham bước nhanh vào bếp, rồi hỏi Chu Nhát bình giữ nhiệt ở đâu? Anh dùng gậy chống chỉ chỉ vào nóc tủ bát.
Tủ bát này rất cao, người bình thường kiễng chân với tay cũng không mở nổi, cần phải mượn đồ vật dáng cao mới mở được. Giang Nham thoáng phiền não, cô ta thiện chí hỏi: "Chúng ta ra ngoài mua nước đi, em không lấy được."
Chu Nhất tỏ vẻ thông cảm mỉm cười an ủi Giang Nham. Thật ra anh đang nghĩ, Phương Trình Vũ sao lại để bình giữ nhiệt lên nóc chứ, và bình thường cô làm thế nào lấy xuống vậy. Anh thoáng tò mò, ở nơi anh không nhìn thấy được, cô gái đen đúa ấy cũng làm những gì rồi.
Xe đi tới nghĩa trang Đá Nhỏ, cả đường đi Giang Nham đều tỏ ra hơi căng thẳng, mà khi cô ta căng thẳng thì bắt đầu quên nhiều thứ quan trọng. Cô ta hỏi Chu Nhất ngồi ghế sau: "Chu Nhất, khi nào chúng ta đến thăm cha anh?"
Chu Nhất không hề buồn, anh chỉ nhàn nhạt mỉm cười an ủi đáp: "Không cần căng thẳng đâu em." Và không nhắc một chữ nào tới cha mình. Giang Nham thất vọng vâng một tiếng. Xe dừng ở cổng nghĩa trang Đá Nhỏ.
Nghĩa trang này chiếm diện tích không rộng, nhưng cây cối xanh tốt. Giang Nham chưa từng có lần nào khẩn trương giống lần này, cô ta cũng không biết đang căng thẳng cái gì. Một người đã mất, vì là mẹ đẻ của chồng tương lai cho nên có sức nặng không giống nhau. Giang Nham đang thầm phục hồi tổ chức ngôn ngữ, nói thế nào mới có thể tính là lễ phép đây?
"Chu Nhất, mộ này là anh mua cho bác gái à?" Giang Nham tìm chuyện để nói.
Chu Nhất thản nhiên đáp: "Cha anh mua."
Giang Nham biết cha là một chủ đề khó mở miệng của Chu Nhất. Cô ta lại hỏi cái khác: "Anh hay tới thăm bác gái không?"
Chu Nhất lắc đầu dùng gậy chống chỉ chỉ vào chân mình: "Tôi không tiện."
Giang Nham lại tìm chủ đề khác.
Nhưng anh nắm lấy tay cô ta và bảo. "Em không cần căng thẳng được chứ?"
Giang Nham gật đầu. Chu Nhất nắm tay cô ta suốt cho đến khi hai người tới trước mộ bà Chu Lộ thì anh buông tay cô ta ra.
"Bác gái, chào bác ạ! Con là Giang nham. Rất xin lỗi bác, quen biết Chu Nhất lâu như vậy giờ con mới đến thăm bác. Con rất thích Chu Nhất."
Giang Nham chiếu theo ngôn ngữ mình đã sắp xếp phong phú bắt đầu bày tỏ trước bia mộ. Còn Chu Nhất trước tiên nhìn bức ảnh mẹ mình hồi lâu, sau đó thì quỳ xuống dùng gậy chống đỡ lấy trọng tâm của mình, bắt đầu vuốt ve bia đá.
Truyện khác cùng thể loại
197 chương
127 chương
88 chương
26 chương
10 chương
13 chương
30 chương